(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
CHƯƠNG XXXVI: GIẢI THOÁT
Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...
Chính giữa đầm Cây Âm Dương, nổi lên một cái hang nhỏ màu tím nhạt tựa trên đỉnh mỏm đá nhô lên lập loè ánh đèn của đêm tân hôn. Xung quanh đầm là các trạm gác nổi bật với hình ảnh Cây Âm Dương và hàng lính phòng thủ bảo vệ suốt ngày đêm kể từ lúc “lễ phối giống” diễn ra cho đến khi kết thúc. Tất cả đều là nữ với vóc dáng khá to lớn, tôi không nghĩ hình dáng ấy là sức mạnh của họ mà chính ở những mũi nhọn đủ kích cỡ đeo thành từng tập trước ngực họ. Một sự thật hiển nhiên vì họ chính là hàng phòng ngự được đào tạo bài bản để làm nhiệm vụ thiêng liêng là canh giữ cho “công việc” bên trên. Chúng tôi nhận ra ý nghĩa sâu sắc hai từ thiêng liêng mà tộc người Rù Rì đã nói về vấn đề phối giống.
- Không đùa được đâu. Tôi có cảm giác họ sẵn sàng hạ gục bất cứ kẻ nào xâm phạm vào lãnh địa thiêng liêng này, mắt họ lạnh lùng và nhạy như những thợ săn lành nghề đầy trung thành.- Hy nói, anh tháo bộ phận “con mắt” phóng đại xuống.
Trước đó chúng tôi đã chẳng mấy khó khăn để trốn ra khỏi cái hang giam giữ, nhờ vào Q. Nhỏ búng chốc thanh sắt mảnh như miếng kim loại đã lấy được từ cái vỗ vai duy nhất với anh chàng gác hang. Là đòn tâm lí để đánh lạc hướng cảm giác va chạm ư, có thể, bởi đó không phải sở trường của tôi.
- Hay cứ chờ ở đây cho tới khi bên trong xong chuyện thì hàng phòng ngự sẽ tự động dễ chịu hơn.- Q kiến nghị.
- Không có chuyện đó đâu, có khi họ được giao nhiệm vụ cố định bất kể thời gian là sẽ đứng đó cho đến thời gian “chú rể” hoàn tất người phụ nữ cuối cùng trong tộc.- Pun lắc đầu nhăn mặt, với nó thật khó khăn để diễn tả hai chữ “cuối cùng”.
- Để tôi vào xem thử!
- Em nữa!- Tôi kéo tay Hy muốn đi theo anh, dù sao tôi vẫn khá tự tin vào thân thủ của mình.
- Đừng vội đi đâu cả! Mọi người thong thả chút đi!
Zen khuyên chúng tôi thong thả nhưng chính anh có vẻ lo lắng và nôn nóng hơn ai hết. Biểu hiện của Zen khiến tôi chợt nghĩ chuyện này nghiêm trọng thực sự và nó có nghĩa là chúng tôi sắp đối mặt với sống chết chứ không hẳn là một cuộc thử thách nào khác. Cuối cùng anh chậm rãi nói.
- Chúng ta không thể bỏ mặc Max bên trong, mục đích chính của chúng ta là nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nhưng bây giờ con đường trở về còn chưa biết ở đâu thì buộc mọi người phải vượt qua tất cả để an toàn mà về. Chính vì vậy, tôi không muốn ai bị thương, đừng ai manh động mà tự ý làm tan rã nhóm. Gã Max ngốc nghếch không hiểu ai xui khiến hắn tự biến vấn đề trở nên rối hơn. Nếu ngay từ đầu chúng ta suy nghĩ thấu đáo hơn, chịu hỏi rõ đầu đuôi thì cách tốt nhất là đừng nên dính líu vào tục lệ của họ. Việc thoát khỏi hang giam giữ của họ còn dễ dàng gấp mấy lần việc cứu người bây giờ. Chúng ta đang bị đặt vào chuyện đã rồi. Một là thắng, hai là thua. Không có đường lùi. Tôi hy vọng là đừng ai trong chúng ta thiếu chính chắn như Max nữa. Được chứ?
Zen nói một mạch. Tôi tưởng đơn giản đây chỉ là một thử thách, tôi chưa hề cho rằng nó đang đe dọa tính mạng mình- nhưng tôi hiểu ý Zen- bởi chúng tôi đang chống lại luật của một tộc người và ở đây họ lại xem điều đó là thiêng liêng nhất!
- Vậy mình nên làm gì đây anh Zen? Giống như chúng ta bị buộc vào thế bí vậy? Em không muốn ai bị thương cả nhưng em cũng không sợ nếu phải gặp một vài rủi ro vào mình đâu.
Zen cười với Pun, anh đăm chiêu thêm một lát và cất tiếng.
- Chúng ta cần một ít thông tin về khả năng thiện chiến của hàng phòng ngự này như thế nào, ít nhất là một chút để cầm cự. Ngoài ra cần phải bắt được liên lạc với Max bên trong để tiện bề phối hợp. Cuối cùng là tìm hiểu con đường thoát khỏi đây nhanh nhất nếu rơi vào trường hợp trốn chạy. Mà theo tôi, vào lúc này nó khó tránh khỏi.- Anh im lặng nhìn quanh lượt và dường như nắm được mọi người đều hiểu những gì anh đã nói- Nhóm tấn công vào hàng phòng ngự nếu cần thiết sẽ do tôi và Hy đảm nhiệm...
- Zen, em cũng có thể làm được!
- Đừng có ngốc nữa, tôi không muốn việc trực tiếp đụng độ sẽ do một trong hai cô gái đảm nhận đâu.- Zen gạt phăng ý định của tôi- Q, cô bạn có khả năng nhanh tay, nhanh mắt biết tận dụng thời cơ đoạt lấy những vật dù nhỏ nhất, cách tấn công của Q theo tôi đánh giá còn khá yếu, việc phát huy những ngón tay chưa qua khổ luyện chỉ dùng để phòng thủ mà thôi. Nên Q có thể quay lại ngôi làng vừa tìm cách moi tin tức về hàng phòng ngự và nếu có thể mang về một bộ quần áo giống những cô dâu ở đây nhé!
Q giơ ngón tay cái lên hoàn toàn tự tin. Cô tin mình làm được nhiều hơn thế. Zen gật gù, anh lại nhìn sang tôi.
- FiFi, em sẽ là người vào bắt liên lạc với Max. Em có khả năng ứng biến lanh lẹ, thân pháp nhanh nhẹn như loài mèo có thể trà trộn vào bên trong để bắt liên lạc với Max, đừng lo lắng, anh và Hy sẽ tiếp ứng ngay lập tức nếu chuyện gì xảy ra. Nhưng phải nhớ là dù bất cứ lí do gì cũng không được tự ý manh động.
Tôi gật đầu nhanh chóng và dứt khoát, cảm giác điều này đối với tôi không quá khó. Hiện giờ tâm trạng tôi dường như bừng bừng niềm khoái cảm về cái ẩn sâu tiềm tàng nào đó trong người mặc dù bàn tay tôi đang báo cho tôi biết nó đang run rẩy.
- Pun! Cậu là người có khả năng quan sát và ghi nhớ rất chính xác. Cậu am tường về không gian, phương hướng và có sự gan góc trước những chuyện nguy hiểm. Cậu sẽ phải tìm ra con đường lui hiệu quả nhất, đánh dấu hướng đi đến đó và ngồi đó chờ đợi chúng tôi đến. Nhớ là không được quay trở lại nhé!
Pun vâng một tiếng rõ ràng. Nhóc ta nắm chặt hai tay, cậu biết Zen cũng như mọi người đều yên tâm tin tưởng ở mình vì ánh mắt cương trực của Pun báo cho chúng tôi biết cậu ấy hoàn toàn sẽ làm được.
Q trở lại cùng một bộ quần áo giống in hệt những bộ trang phục lạ mắt mà những cô gái đang tập trung tại hang động cách chúng tôi không xa. Nhỏ đã len lỏi vào tận cái động lớn nhất của Tộc trưởng và tìm thấy những tài liệu ghi chép về hàng phòng ngự. Tôi nhìn những con chữ lạ lùng múa may trước mặt và lòng bỗng ngỡ ngàng nhận ra nơi tôi đứng đã tồn tại một nền văn hóa tưởng chừng như bỏ quên. Dù sao chúng tôi cũng không thể moi được gì từ đống chữ ấy ngoài một vài hình ảnh minh họa ít ỏi. Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn trừng trừng vào gương, Zen tỏ ra có khiếu thẩm mĩ khi anh biết cách sử dụng đồ dùng và cách trang điểm của người Rù Rì. Q chìa ra tấm thẻ bằng gỗ đen cho tôi.
- Tớ đã tráo thẻ của một con bé có thứ tự thứ hai sau cô gái đêm trước cho cậu rồi. Cố lên nhé!
Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay giơ ra của nhỏ. Bỗng dưng tôi nhìn Zen, cũng chẳng có gì hệ trọng nhưng tôi muốn được nghe anh nói câu gì đó. Tuy nhiên anh lại mải mê bàn bạc chuyện khác với Hy... Chưa đầy 5 phút, tôi đã đứng gọn lỏn trong số các cô gái vừa rời khỏi động, với biệt tài hóa trang của Q thế này thì sẽ chẳng ai dễ dàng phát hiện ra có một cô dâu Rù Rì được giả mạo. Vì ở bên ngoài động nên tôi khó có thể nghe được họ nói rõ ràng, tôi chú ý quan sát người thanh niên có dáng dấp gầy gầy nhỏ con có vẻ là người quản lí cô dâu.
Các cô gái bắt đầu dồn sang một bên, tôi cứ thế thong thả bước theo. Môi người thanh niên mấp máy gì đó. Cô gái đẹp đêm qua đã bước ra. Chuẩn bị đi rồi sao. Hình như không. Họ ngó nghiêng tìm kiếm gì đó. Tôi giật mình nhận ra họ đang điểm danh, thế là cũng dáng vẻ thong thả đó tôi bước ra đứng cạnh người đầu tiên, bởi tôi mang thẻ thứ hai mà. Người thanh niên lại gần, anh xòe tay ra. Làm gì vậy? Tôi đưa thẻ cho anh. Hết nhìn thẻ lại nhìn tôi, đoạn anh trở về chỗ cũ và điểm danh tiếp tục. Tôi thở phào nhẹ nhõm, về cái khoảng che giấu âm mưu thì tôi hoàn toàn yên tâm ở họ.
Chúng tôi đi theo từng tốp men theo con đường dẫn lên mỏm đá. Tôi tranh thủ liếc nhìn hàng phòng ngự ở trạm gác đầu tiên, trực giác báo cho tôi biết họ vô cùng thiện chiến. Một luồng sóng lạnh chuyển từ cổ xuống eo tôi khi ý nghĩ buộc phải chiến đấu với họ xuất hiện. Trong thời gian chờ đợi tới “lượt” mình, các cô dâu đều được nghỉ ngơi, thư giãn tại chỗ do các chàng trai phục vụ. Tôi kín đáo nhìn quanh quất, hai ba tốp ngồi tụm lại với nhau, dường như đang trò chuyện. Tôi lưỡng lự không biết có nên giữ im lặng nếu không muốn bị lộ tẩy hay thử trò chuyện với ai đó. Vừa nghĩ tôi vừa bắt gặp nụ cười của một cô gái ngồi một mình, tôi chủ động đến chỗ cô và cố tình ngồi sát vào. Cô ấy có mấp máy môi không. Không, đây là một cô gái ít nói. Tôi thử lẩm bẩm.
- Biết phối giống. Là gì không.
Cô gái lắc đầu. Tai thính thật. Hỏi ra thì cô gái mới 15 tuổi, tôi trợn mắt tưởng cô đùa. Đúng là thế gian này không hẳn là văn minh cả. Một tục lệ kì cục mà tôi được chứng kiến lẫn tham gia khiến tôi bất giác nghĩ mình thật ấu trĩ với ba mớ kiến thức sống ít ỏi trước nay. Hừ! Tôi suýt nữa đổ gục xuống đất nếu không phải bị chính người thanh niên quản lí vỗ vai mấy cái. “Nhanh vậy sao, chẳng lẽ hắn ta thực sự là giống vô địch!” Đồng loạt tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Tôi ôm miệng bất động. Chậc, chỉ tại câu chuyện đáng chán giữa tôi và cô nàng này mà tôi ngủ gục lúc nào chẳng biết. Nó làm tôi một chốc quên mất sự thính tai siêu hạng của tộc người Rù Rì. Tôi lấy lại vẻ “ngây thơ” dợm bước lên, cầu mong cho anh ta đừng có nhạy cảm đột ngột vì câu nói vu vơ của tôi.
Tôi bước nhanh đến phía cửa động, cái màu tim tím thi thoảng có chút xanh xanh cuốn hút ánh mắt tôi. Đặt chân bước vào trong, lúc này thậm chí đến cả bước chân tôi còn nghe rõ mồn một nhưng tuyệt nhiên không một tiếng động nào khác tiếng chân của tôi mặc dù có lúc nhịp bước chân đã dừng lại khá lâu để nghe ngóng động tĩnh. Quái lạ! Chẳng có ai trong này sao? Sự thận trọng lẫn lo lắng quá mức khiến tôi thấy quai hàm mình cứng nhắc không cất được tiếng kêu khẽ nào. Tôi quay ngoắt khi một tiếng thở phả vào mang tai. Max ah? Ôi trời. Không! Là gã thanh niên lúc nãy. Tôi điếng người thấy mặt anh ta bỗng nghiêm trọng xoáy sâu vào mắt tôi.
- Thẻ cô. Đưa tôi.
Lại thở phào. Hóa ra là cái thẻ. Tôi đứng im như tượng cho đến khi chắc chắn anh ta đã rời khỏi đây. Nhìn lại cái động này, tôi khó hiểu lẫn thú vị không hiểu màu sắc này từ đâu mà ra. Chỉ có một lối duy nhất dẫn vào hang động. Một ngọn đuốc leo loét, một tấm vải mỏng giăng ngang, một dãi đá lấp lánh! Tôi sờ vào dãi chuỗi đá ấy. Tác động của tôi tạo ra một loạt tiếng canh cách va vào nhau, chúng phát ra giòn tan mỗi lúc một rộn rã hơn, mau lẹ hơn. Đến một cường độ mà tôi cho là giới hạn của nó thì một hơi nóng đột ngột phả vào mặt tôi. Tôi hoảng hốt lùi lại, tim bỗng tăng nhịp đập. Ở đây có một cánh cửa. Tôi chần chừ để bước vào trong, có gì đó hút lấy tôi lẫn chuỗi đá ấy, và nó khiến tôi không thể kềm chế được một việc làm khó hiểu.
Max chẳng làm tôi ngạc nhiên khi anh ta hoàn toàn bình thản ngồi ngâm mình trong hồ nước nóng. Thì ra hơi nóng bốc ra từ đây.
- Tôi còn tưởng mình phải tiếp tới vài người nữa mới gặp được đồng đội chứ!
- Anh còn dám gọi chúng tôi là đồng đội sao? Gã phá hoại- Tôi tháo chiếc mũ cồng kềnh xuống khỏi đầu.- Thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều đâu. Anh có biết chính “số hưởng” của anh đã đẩy cả đám vào tình thế khó khăn chứ? Sao ngay từ đầu không nói với chúng tôi tất cả?
- Tại sao phải nói. Tôi thích chuyện này mà.
- Anh đã nói là không thấy vui cơ mà.
- Không thích và không vui là hai vấn đề khác nhau.
Tôi ôm đầu khuỵu xuống, không thể chịu đựng được cái gã ích kỉ độc đoán này được nữa.
- Max, anh ghét tôi lắm phải không? Nhưng anh yêu mến Zen và mọi người mà, anh đừng để chúng tôi thất vọng chứ. Anh muốn gì đây?
- Làm công việc của tôi thôi. Cô sẽ là cô dâu tiếp theo của tôi.
- Không còn cách nào khác sao?
- Đúng vậy!
Tôi thở dài. Đành phải vậy thôi. Tôi không muốn làm điều này chút nào những muốn hoàn thành mục đích của cả nhóm, tôi đành phải giải quyết chuyện này trước...
Thời gian chờ đợi là thời gian lâu nhất. Lâu là bởi chính sự chờ đợi làm ta biết thế nào là một giây, một phút. Và cũng chính vì sự chờ đợi ấy mà tôi bồn chồn không yên ổn. Tại sao nó chưa xảy ra nhỉ? Tôi phải làm gì đây, ngay bây giờ khi mà không có Zen bên cạnh, cũng không có một đồng đội nào bên cạnh mình. Chỉ có tôi sắp lẫn lộn và chìm đắm vào tiếng tim đập bình bịch khi ý nghĩ chỉ vài phút nữa thôi là cuộc chiến sẽ bắt đầu.
Tiếng ồn ào. Chính là nó. Không thể là của tộc người Rù Rì được. Bắt đầu rồi ư? Một tiếng nổ đuỳnh ngay gần chỗ tôi đang đứng khiến mọi thứ chung quanh vỡ ra văng tứ tung cùng với những khối nước nóng ấm. Rất nhanh sau đó. Một nhóm phụ nữ nhanh nhẹn, khỏe mạnh bới tung đống nhòe nhoẹt rối bù để rồi vô cùng khéo léo, trân trọng kéo chú rể ra ngoài đặt lên một chiếc cán vải lớn. Họ kéo luôn nàng dâu trẻ nít run rẩy ngồi ở một xó ướt nhẹp đi theo kiểu di tản gấp gáp. Tôi kinh hoàng nhận ra họ đã huy động lực lượng đông hơn tôi nghĩ và điều quan trọng là những người này thực sự rất mạnh. Tôi không biết các bạn mình cầm cự được bao lâu nhưng tôi biết những thứ vừa thi nhau làm loạn nãy giờ chưa thực sự là họ.
Không bất kì một vết bụi hoặc một cọng lông nào có thể lọt vào vòng bảo vệ của chú rễ. Tất cả đều được đánh bật ra. Những thứ vừa tung hỏa mù nãy giờ thưa dần theo như tôi quan sát. Có nghĩa là cuộc thử nghiệm sắp đến hồi kết thúc. Ngay lúc đó một bóng người nhoài ra khỏi đám hỗn loạn. Không ai biết anh ta đã lọt vào vòng vây từ lúc nào. Chỉ thấy một viên đá được bắn ra- từ một tay súng cự phách- chứ không phải là những thứ được cài đặt sẵn từ nãy giờ đâu nhé! Viên đá hướng thẳng vào chú rễ. Lập tức hàng phòng ngự chắn ngang. Nhưng điều mà họ quá sai lầm là “vật cưng” của họ hiện không phải sau lưng họ. Anh ta đã thôi dừng ngay cái trò đùa bỡn bởi một cú đấm của “cô dâu số thứ hai” và chấp nhận làm theo kế hoạch.
Đó là cải trang thành cô dâu và trở lại ra ngoài, trong ngần ấy thời gian anh ta đã chuẩn bị hàng loạt những đòn bẫy xung quanh với sự trợ giúp của Zen và Hy. Còn chú rễ thì chỉ chờ cho đến giờ phút này mới dùng hết sự khéo léo bật tung lên khỏi cán vải để bắt lấy viên đá vốn giống như một cần câu trước sự bất ngờ của hàng phòng ngự. Tuy nhiên họ chỉ bất ngờ trong vài giây thôi, một trong số những người phụ nữ cao lớn ném tên làm đứt ngang sợi dây câu. Chúng tôi đã tiên liệu trước điều này, và người chuẩn bị tâm lí nhất là tôi, không lúng túng tôi chống tay lộn về sau và ném bột phấn ngứa về phía họ. Tôi tung người chạy loạn xạ nhưng có chủ đích trong đám đông họ, có điều nếu so với những người ở bên ngoài thì tôi đặc biệt nhưng với những người vốn được rèn luyện như họ thì một chín một mười.
Họ chẳng cần thiết phải tóm cho được tôi như chơi trò cút bắt. Một loạt những mũi tên được ném đi vun vút đến lạnh cả gáy. Tôi biết tôi chỉ hơi nhích người qua một chút thôi thì cái thân cây kia chính là da thịt của tôi bị cắm vào. Phặp! Tôi thấy đau nhói nơi bắp tay và trong chốc lát như bị rơi vào thinh không. Hình như tôi bị thương rồi thì phải! Tôi cố chạy thêm một đoạn nữa nhưng tôi quên hẳn nơi mình cần đến là nơi nào cho đến khi một sự kiện xảy ra. Một loạt người đang đứng gần tôi nhất bị hụt chân hay đúng hơn họ bị rơi xuống hố, thêm vài người bị kéo lê bởi dây chun và một nhóm bị ném dầu lên khắp người nhằm hạn chế việc phóng tên của họ. Ai đó nhấc bổng tôi lên chạy lẫn vào trong màn khói trắng xóa.
Zen xé một bên áo quấn chặt phía trên bắp tay của tôi tránh để máu chảy quá nhiều. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Tôi cố mở to mắt để thể hiện mình vẫn còn khỏe khoắn.
- Hy! Em tìm thấy ám hiệu về con đường lui của Pun rồi! Mọi người theo em!- Trông Q cũng chẳng khá hơn tôi chút nào.
Một cuộc truy bắt mà kẻ truy bắt không phát ra một thứ tiếng người nào khiến chúng tôi thấy mình như lạc vào ma trận. Cứ chạy mãi, chạy mãi mà chẳng biết lúc nào dừng. Nhưng đã dừng lại.
- Cha mẹ ơi! Chẳng lẽ đây là đường cùng sao?
- Không đâu!
Tôi cất giọng thều thào. Tôi hiểu ý của Pun, nó nghĩ những người ở đây không biết dùng những vật dụng hiện đại nên cố tình gắn nút công tắc trên ngọn cây cao. Ít nhất thì cái bóng đèn chớp tắt phía trên là ám hiệu rõ ràng nhất. Nhưng chắc nó không biết người giỏi leo trèo nhất là tôi lại đang bị thương.
- Tôi lên trên ấy đây!
- Đừng Max. Tôi chưa đến nỗi vô dụng vậy đâu.
- Em không thể leo lên đó được!
- Em có phải là khỉ đâu. Em có cách của mình. Những gì ông chú ZaZa dạy bảo em vẫn chưa quên đâu.- Tôi cười với Zen.
Tôi quan sát những thân cây xung quanh, những cành non, cành già, những dây leo, dây cỏ. Cuối cùng tôi mượn tạm chiếc cầu câu và móc mạnh lên một cành cây, nó bị sức nặng làm cho oằn xuống nhưng không giòn để bị gãy mà nó quật ngược lên tung cả người tôi lên trời. Nhờ thế, tôi dùng chiếc cần móc lên cành cây cao nhất phía bên cây có gắn công tắc và treo ngược mình lên đó sau khi đã dùng chân móc lên cành cây. Loại dùng mật mã mặc định này không xa lạ với tôi. Khi tôi trở xuống thì cũng là lúc một đám cháy ngùn ngụt bay lên từ đám cỏ khô mà Pun rải lại phòng khi chúng tôi bị rượt sát. Một nhóm phụ nữ mạnh khỏe nhất đã đuổi kịp chúng tôi và đang chuẩn bị hạ gục đối phương. Một vạt lá rừng bị kéo lên để lộ ra một con đường sống cho chúng tôi. Nhưng còn những người này thì sao.
- Em và Q đi trước đi! - Zen nói.
- Không! Em có thể phòng vệ được mà. Tôi và FiFi không đi đâu hết!
- Q. Đừng cứng đầu nữa. Zen chỉ là... - Hy thống thiết.
- Em cũng không đi trước!
Một gã cảm thấy nhàm chán trước cảnh chia li cảm động bèn nói.
- Đi trước đi, chẳng việc gì đâu mà lo. Chẳng qua có hai tên ngốc không muốn để bạn gái mình trong thấy cảnh anh ta đánh nhau với phụ nữ thôi.
Tôi và Q đứng ngẩn ra. Zen quay mặt đi chỗ khác, anh chỉ cười khi tôi nói.
- Họ cũng không hẳn là phụ nữ đâu!
Tôi nắm tay Q chạy nhanh vào con đường mòn. Pun đón chúng tôi cách đó không xa. Đường mòn dẫn đến một rừng Cây Âm Dương bạt ngàn, nơi mà tôi chưa từng tưởng tượng được lại có nhiều loại cây này đến vậy. Theo Pun tìm hiểu thì chỉ cần đi hết rừng cây này sẽ ra khỏi lãnh thổ của tộc người Rù Rì, còn đó có phải là con đường để chúng tôi thoát khỏi đây hay không thì nó không chắc!!!
Tuy nhiên mọi thứ không dễ dàng!
Cũng giống như lần trước, chúng tôi phải làm đúng theo bản chất hay dựa theo quy luật của con đường mà chúng ta phải đi qua. Đối với Cây Âm dương mà Pun đã giải mã về quy luật của chúng như sau: bắt buộc là Âm đi kề với Dương, không thể là Âm Âm hoặc Dương Dương. Điều đó làm chúng tôi bước đầu phát điên lên vì mọi thử nghiệm để tìm ra phương án hợp lí nhất. Bởi vì nếu như tôi hay Q cùng Pun băng khỏi khu rừng này thì “Âm” còn lại không thể nào đưa hết những phần “Dương” kia. Chúng tôi giả dụ việc Âm Dương xen kẽ, nghĩa là chờ cho ba chàng trai xong việc của họ sẽ cử ra một người cùng đi đội hình xen kẽ nam nữ- tức Âm Dương Âm Dương, sau đó để một nam ở lại và hai nữ một nam sẽ trở lại để đón hai người nam khác và đi theo đội hình- Dương Âm Dương Âm Dương.
- Còn cách nào nhanh hơn không Pun? Nếu chẳng may ba người họ không thể ngăn nổi đám cận vệ ấy mà bị đuổi theo sát nút thì chúng ta không thể thực hiện được phương án này đâu. Bởi đoàn đi trước có khi chưa kịp tới nơi thì những người còn lại đã bị xơi tái rồi.- Q thở dài.
- Có cách này nhanh cực kì nè!- Pun nhướn mày đăm chiêu- Đó là đốt sạch cái rừng Âm Dương quái quỷ này đi để chúng không thể chi phối mình nữa.
Cái kiểu nữa đùa nữa thật của Pun làm Q nhảy dựng. Nó phản đối có hiệu lực hơn khi quay sang tôi tìm đồng minh. Tôi thều thào trong tiếng thở.
- Hậu quả khôn lường đấy nhóc ạ. Không đùa nữa, cứ đợi họ đến đây rồi mình áp dụng cách của Pun đi. Phải tin tưởng vào đồng đội chứ. Riêng tớ thì không nghĩ là họ sẽ thua đâu Q…
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng