(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
Pun: “Cừ lắm FiFi. Cười vỡ bụng với chị đấy!”
Q: “Tớ sẽ xử tên Zen nếu chuyện đó xảy ra. Bị người ta xô ra ư? Hahaha!”
LaLa: “Cậu đã đến đó một mình à, bạn bè thế đó hả con bé kia.”
Tôi đã liên tiếp nhận thư nhắn của họ chỉ sau đó mấy ngày.
Tôi biết thêm một sự thật rằng chương trình đó được phát sóng và bộ mặt ngớ ngẩn kèm theo hành động mà theo họ là “cười vỡ bụng” của tôi nhanh chóng lan rộng- trước hết là ở KTX nữ tôi đang ở. Đúng ra thì tôi thấy vui vì đã làm hòa với Zen, tuy nhiên việc bị đem ra trêu ghẹo ấy khiến tôi hơi khổ sở. Pim là cô gái thẳng thắng- bởi Pim chẳng ngần ngại bảo với tôi, cô sẽ là người thứ ba nếu còn dành tình cảm cho anh. Đúng vậy. Pim biết mối quan hệ bí mật của chúng tôi và chẳng muốn quan tâm đến việc sẽ tiết lộ cho ai.
Còn cái gã bên cạnh tôi chỉ biết gãi gãi vào sóng mũi mình và cười trừ. “Cám ơn Pim, nhưng không nên…” Đúng ngay cái chữ phủ định ấy thì cô ta chạy đi mất- vẻ mặt thẫn thờ vẫy gọi cô bạn của hai chúng tôi chẳng ăn thua gì khi Pim chỉ cố ý nghe những gì cô ấy muốn nghe. Tôi vỗ vai anh- “Làm tốt lắm!”, Zen chỉ biết ôm đầu than thở.
Một lá thư khiến tôi lưu ý nhất: “Việc chị lên truyền hình ấy mà, hay lắm đấy. Em nghe nói anh Đan đã tức tốc sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để lên thăm chị. Chúc chị vui. RinRin”. Con nhỏ cười toe toét nháy mắt với tôi. Hai trái tai tôi rung rinh từng đợt- có vài tia chớp lướt dọc ngang nó mặc dù cái âm thanh trời giáng đó chắc cũng chỉ mỗi mình tôi nghe được. Chân tay tôi bủn rủn ôm lấy đầu- bịt lấy tai đi tới đi lui lẩm bẩm. Không ổn rồi! Không ổn rồi! Tai họa sắp xảy ra tới nơi rồi. Anh Đan mà đến đây thì dù tôi có van xin anh ấy cũng ngăn cản chuyện giữa tôi và Zen cho mà xem. Không thể lí giải nổi việc Đan có ác cảm với anh như thể có oán thù truyền kiếp vậy.
...
- FiFi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu!
Tôi ngước nhìn SoXu. Đoạn phim đang được chúng tôi biên tập lại có vẻ hơi khác với những gì tôi nghĩ nhưng nó làm tôi không băn khoăn hơn việc mất tập trung của cậu bạn nãy giờ từ khi vào phòng. Tôi sốt ruột nhướn mày thảy về SoXu sự chờ đợi và nôn nóng hy vọng chúng tôi sớm hoàn thành bài tập của mình.
- Tớ đang nghe đây!
Tôi liếm môi nghiêng đầu tìm kiếm gương mặt của cậu khi SoXu cứ cố tình rủ mái tóc nhằm che tầm nhìn của tôi. Cuối cùng cậu bỗng gục gật rồi hít một hơi thật sâu.
- Mình tiến xa hơn được không?
Im lặng. Tôi sửa lại tư thế ngồi của mình rồi chẳng biết làm thế nào tôi giơ ngón tay út lên ngoáy vào lỗ tai như kẻ ngớ ngẩn.
- Cái gì cơ?
Nói thật thì con nhỏ tôi đang cố gắng phơi bày tất cả sự thô lỗ, vô duyên, vô dụng có thể một cách hiếm hoi ở trường hợp này, biết đâu cậu ta hối hận và rút lại câu nói vừa rồi. SoXu chộp lấy bàn tay còn lại rút dần khoảng cách với chủ nhân nó, tôi kéo giãn khoảng cách, cậu tiến lên, tôi lùi dần. Chúng tôi cứ nhích từng chút một cho đến khi tôi chạm phải vách tường thì mắt cậu gần như hút lấy đôi môi tôi. Khoảng không nối giữa chúng tôi chỉ mỏng manh như một tờ giấy khiến tôi bối rối.
- SoXu, tớ phải nói sao thì cậu mới chịu tin tớ đã có bạn trai rồi chứ.
Cậu khựng lại, tròn xoe mắt nhìn tôi như người lạ mặt.
- Vậy tớ phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu hiểu rằng tớ không quan tâm đến điều đó.
- Không hẳn là quan tâm hay không mà cậu cứ như thế tớ sẽ rất khó xử, nhất là hiện giờ.
Cậu khẽ lắc đầu.
- Người ấy đâu có yêu thương cậu, tớ biết, người ấy không gần gũi cậu hơn tớ, anh ta không bên cạnh cậu những khi cậu cần, những ngày cậu nằm viện anh ấy đâu có mặt. FiFi, cậu có thể hoàn toàn yên tâm hướng về người con trai như thế sao, hay là sự tưởng tượng phong phú của cậu chỉ vì muốn từ chối tớ.
- SoXu, cậu hiểu sai rồi, thực ra anh ấy có đến đúng vào lúc cậu bước ra. Nhớ lại đi…
- Tớ không tin. Cậu nói dối đúng không?
Tôi đằng hắng nhìn vào mắt SoXu, nó dự báo rằng tôi sắp phải đánh rơi mảnh vỡ vô hình vào đôi mắt long lanh biết nói kia. Tôi đặt cái mỉm cười lệch hờ hững trên môi.
- Cậu phải tin. Bởi vì anh ta… đang ở sau lưng cậu đấy!
Đó cũng là nguyên nhân để tôi nhấn mạnh câu “nhất là hiện giờ” cho SoXu hiểu- tôi thở dài khi nghĩ việc rắc rối này nếu đến tai DuDu thì sao, vì ngay cả Zen cũng đã mất kiên nhẫn bắt đầu từ lời tuyên bố công khai rằng “không quan tâm đến điều đó”. Zen quyết định rời khỏi chỗ nấp của mình, ánh mắt kiêu hãnh chẳng hề ngần ngại xoáy vào lưng SoXu rát rạt trong khi lại lạnh như tảng băng trừng trừng nhìn tôi. SoXu đứng im giữa hai chúng tôi, cậu cứ đứng sững nghiêm trang nhưng ngón tay thì linh động trỏ qua lại hai người chúng tôi. Cậu cứ há hốc khá lâu, tôi đoán bây giờ cậu mới chịu để tâm nhận ra người con trai mà lần ở bệnh viện trường đã vô tình “nhìn hụt” mặc dù lúc đó Zen không có ý muốn giấu giếm.
Tôi xác nhận bằng cái chớp mắt đánh tiếng với SoXu và tất nhiên là thông cảm sự bối rối đó của cậu, nếu đặt trường hợp cậu ấy đang hẹn hò bí mật với một cô bạn gái nổi tiếng trên truyền thông thì tôi cũng thấy thú vị. Nhưng bản thân là người trong cuộc thì tôi chỉ thấy nó thật rắc rối. Tôi đứng dậy, thật khó tin là việc nhìn thẳng vào cậu bạn lại khó khăn như vậy, tôi muốn giữ cho gương mặt thân thiện ấy trở lại nét tươi tắn mọi ngày. Zen kéo tôi về phía mình, anh nhẹ nhàng “gằn” từng tiếng.
- Thứ nhất, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Thứ hai, xin cậu đừng để ý việc tôi là ai mà hãy quan tâm việc tôi là người như thế nào đối với cô gái ngốc nghếch này. Những điều anh bạn và tôi cùng yêu mến, tốt hơn là vun đắp hạnh phúc cho họ, đừng mang lại rắc rối thêm nữa. Tôi mong cậu hãy chỉ là người bạn tốt bên cạnh cô ấy khi không có mặt tôi. Được chứ!
SoXu lặng lẽ nắm lấy cánh tay Zen đưa ra, cậu dường như để mọi cảm xúc rối bời trút sạch sau cái thở dài khi ngoảnh sang tôi- mỉm một cụ cười hiền lành đặc trưng.
- Cậu biết anh ta chứ? Anh ta nổi tiếng lắm đấy. Tớ đã thấy anh ấy nhiều lần trên quảng cáo, phải rồi, là một trong những người mẫu đại diện cho ViTaDa mà. Nói sao nhỉ? Anh ta trông tuyệt thật, lần đầu tiên tiếp xúc với ZenDy, tớ tin rằng anh ta sẽ đem lại điều tốt đẹp cho người con gái mình yêu thích. Người con gái yêu mến ư… tớ thì không thể làm được điều đó… phải không FiFi… Nhưng anh ta đã thích ai nhỉ? Mọi người sẽ rất quan tâm đấy. Ôi… đầu óc tớ lại lú lẫn mất rồi, tớ quên mất người đó là ai, có lẽ không thể kể cho cậu nghe được…
Tôi phát run lên và gần như bị cuốn theo giọng nói càng ngắt quãng như thể chính tôi mới là kẻ thít chặt dây thanh quản của cậu ấy vậy. Tôi sợ mình sẽ vỡ òa đi nếu cứ tự nhiên nhìn ngắm cậu như thế, tôi tém lọn tóc vắt qua mang tai một cách vô thức và quay mặt đi nơi khác.
- Chào cậu, hy vọng ngày mai bài tập của chúng ta sẽ hoàn thành. Tớ về đây!
Tôi đứng lặng yên rất lâu kể từ lúc tiếng đóng cửa sau lưng vang lên cũng là tiếng động duy nhất còn lu mờ đọng lại trong trí óc cho đến khi Zen cấu vào má tôi đau điến.
- Em đó, thật không chịu được, lơ là một chút là lại nghiêng ngả ngay rồi.
Tôi xoa xoa hai bên má, Zen giận thật, anh hoàn toàn im lặng quan sát tôi và SoXu mà không thèm lên tiếng mặc dù tôi cảm nhận được hơi thở nặng nề lẫn ánh mắt nghiêm khắc của Zen.
- SoXu là cậu bạn tốt, có được người bạn chân thành, em không muốn họ phải tổn thương vì em đâu.
- Nếu em lo lắng thì cứ chạy theo mà trình bày với cậu ta. Nhanh thôi, cậu ấy vốn là người tốt mà.
Tôi phì cười dúi đầu vào ngực anh bằng một cái vẻ rất ư là chân thật.
- Có những sự thật phải học cách chấp nhận. Em chỉ yêu mến Zen, anh phải chấp nhận sự thật đó đi.
Zen nhắm mắt lại, anh ngửng lên than thở điều gì đó tôi nghe không rõ, chỉ biết rằng thân thể anh ấm nóng và bàn tay anh rất dịu dàng êm ái vỗ về tấm lưng tôi. Đôi khi tôi thấy nực cười khi liên tưởng mối liên hệ giữa Zen và anh Đan- tuy nhiên tôi phải thú nhận sự có mặt của Đan càng khiến tôi sợ hãi mỗi khi gần anh hơn thế này.
- Em có chuyện gì giấu anh à?
Tôi giật mình. Nhưng chính việc vô cùng hoảng hốt của tôi đã giúp Zen tin rằng tôi đang thực sự che giấu việc gì khác. Anh không hỏi vội mà chờ tôi lấy lại bình tĩnh, anh thể hiện rõ ràng sự chờ đợi và tôi biết mình khó mà từ chối kì vọng nơi anh.
- Có một chuyện em muốn nói với anh.
Tôi chậm rãi kéo Zen ngồi xuống cạnh mình.
- Anh Đan sắp tới thăm em, nguyên nhân là vì chương trình phát sóng lãng nhách vừa rồi mà em đã tham gia. Zen, anh ấy không thích em quen với anh, việc ghé thăm ngoài khủng bố tư tưởng em ra thì chẳng có gì vui vẻ cả.
Zen phì cười trước thái độ chán ngán của tôi mỗi khi nhắc đến Đan.
- Vậy anh đã từng gặp qua anh ấy trước đây chưa?
Tôi cẩn thận đưa cho Zen những tấm ảnh anh Đan lúc nhỏ, kể cả những tấm hiếm hoi lúc lớn. Tôi mong Zen sẽ suy nghĩ phân vân hay đại loại như nhìn thật lâu để hồi tưởng về một chút kí ức chẳng hạn nhưng tôi đã cụt hứng sau cái lắc đầu nguầy nguậy nhanh chóng của Zen.
- Anh chưa hề gặp qua, hồi bé em trông như thế này ah?
Zen buồn cười, anh nhìn chăm chú con nhỏ vắt vẻo trên cây làm trò hề- tôi giật phắt điện thoại trong sự ngỡ ngàng của anh.
- Khoan đã nào…
Tôi lắc đầu chỉ vào Đan, tôi muốn anh tập trung vào đó thôi.
- Thôi được rồi FiFi, lại còn giở trò thôi miên anh, anh đã nói là không có ấn tượng với Đan, anh ấy hình như lớn hơn anh nhiều, bọn anh chưa từng gặp qua, anh ấy vì sao lại không muốn em qua lại với anh?
- Em nghe Đan nói vì anh là người nổi tiếng.
- Cũng có người này người kia thôi.
Tôi thở dài, tất nhiên tôi cũng biết đó chưa phải là lí do chính khiến Đan thấy trở ngại. Quãng thời gian thuở nhỏ tôi cùng RinRin và Đan chơi đùa bị lãng quên có liên quan đến cảm xúc kì lạ trong tôi và chính Đan muốn che giấu. Nhưng tại sao lại phải che giấu, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nhớ tất cả…
- FiFi, ước gì được gặp em lúc nhỏ nhỉ?
Hai hàng chân mày nhíu lại nhìn gương mặt Zen toe toét, anh đang chống tay vuông góc với đầu mình thú vị cùng chiếc điện thoại đã lấy lại từ tay tôi lúc nào. Tôi ngửng cổ than trời, khoảng trần nhà hồng hào chợt nhạt nhòa như một thứ chất lỏng ngọt ngào. Tôi nhớ lại những điều mà gần đây mình bỗng nhớ nhiều hơn…
Bóng cây hiền hòa tỏa ra rộng khắp, vài sợi râu mọc xung quanh thân cây được chúng tôi thắt thành từng bím, tiếng cười rộn vang bởi quả nhiên trông nó thật đáng thương sau trò đùa ngốc nghếch ấy. Kẻ đầu têu của hầu hết mọi trò chơi- tên con trai duy nhất nghịch ngợm khắc linh tinh lên thân thể vốn già nua xấu xí của nó. Nó- tên là gì.
Chính nơi đó là ngôi nhà thứ hai cho chúng tôi mỗi khi tan trường về- người ấy lại đến thăm- bày ra đủ thứ chuyện cho cô gái nhỏ vui. Người ấy- là ai- vì sao lại có cảm giác thân thương đến vậy- bàn tay to lớn đó vừa an toàn lại rất lạnh lẽo- lạnh đến nỗi chỉ muốn rời bỏ đi. Ôi điên lên mất. Mớ kí ức hỗn độn này tôi biết làm gì đây…
Chỉ biết rằng con suối nơi đó thật mát lành- ai đó cõng tôi lội qua làn nước trong vắt- tôi chạy khắp nơi, giẫm lên những đám bông trắng muốt phập phồng trôi lững lờ- chính là những trái chín rụng từ thân cây già cỗi độc nhất ở đó, khi gặp nước sẽ nở ra thành búi tựa mây trôi trên mặt suối, tiếng vỡ tung “lép bép” của đám mây nghe cực vui tai đã trở thành niềm vui của chúng tôi vào khoảng thời gian ấy. Mùa quả BuBo rụng đầy mặt suối- con suối trong vắt ngập gối chân- dây leo mọc quanh thân cây già… chúng đều có một điểm chung… Đúng rồi! Mưa đầu hạ.
Khi đến mùa hạ, những cơn mưa dai mát mẻ làm nước suối dâng cao hơn các mùa khác, cũng chỉ đến thời điểm này, trái BuBo rụng, mỗi một đợt rụng hết thân cây thường mọc dây leo khắp người. Cái cây ấy- tôi đã đặt cho nó tên gì- nếu không phải là cây BuBo- không phải- trong kí ức của tôi, nó gắn liền với một điều nào khác nữa…
...
- Anh Đan, làm ơn đừng nói nữa!
Tôi chán ngấy ngắt ngang lời tự sự dài lê thê mà mình đã chịu đựng khá lâu kể từ lúc đón anh ở trạm. Mặc dù là giữa trưa nhưng trời âm u phát sợ, vài cơn gió thốc ngược khiến cho đoạn đường lên dốc của hai anh em trở nên khó chịu hơn. Tôi ngửng lên- có lẽ mưa sẽ lớn lắm đây và tìm xem có điểm nào trú mưa lí tưởng ngoài mái hiên trong suốt trên đầu.
- Dường như mọi chuyện đã quá muộn rồi hả, nhưng trước khi giữa em với nó có gì bất thường xảy ra thì vẫn cứ nghe lời anh. Tránh xa nó ra.
- Nếu anh muốn em suy nghĩ chín chắn những gì anh nói thì cho em biết thời gian em ở nhà RinRin đã xảy ra chuyện gì? Em tin chắc ngoài anh ra không ai biết rõ tất cả hết.
- Hừ, em lảm nhảm cái gì anh chẳng hiểu gì cả.
Tiếng sấm đột ngột vang lên inh ỏi sau khi đường gân trên nền trời lóe lên chói lòa tạo chút màu sắc bệch bạc trên gương mặt hai chúng tôi vẫn còn đang trố mắt nhìn nhau, thậm chí soi trong đôi mắt vô cảm của anh tôi thấy một thái độ chẳng chút nao núng của chính mình. Trong gia đình thì tôi và anh Đan là hai đứa cứng đầu và lì lợm nhất, mặc dù tôi luôn sợ anh nhưng hôm nay tôi quyết làm cho ra lẽ mọi chuyện. Không gian ngả màu xuống một chút, vài người liếc chừng chúng tôi. Anh gằn từng chữ.
- Đã bảo là quên đi.
- Em cũng muốn vậy lắm nhưng nó cứ ám ảnh em, mãi mãi suốt cả đời này nếu em không tìm ra được cái cội nguồn đó thì chính em sẽ biến mất. Không tìm ra được nó, em sẽ bị những thứ ảo tưởng chắp vá đó ám ảnh hằng đêm. Nói cho em biết đi Đan, em đã ở vào cái thế phải biết nó nếu em muốn tiếp tục cuộc sống bình yên.
Tôi kể cho Đan nghe rất nhiều, tấm ảnh duy nhất có cả ba đứa trẻ mà con bé RinRin đã say sưa ngủ, chứng tỏ nó hoàn toàn không biết gì nhiều hơn.
- Tại sao nó lại biết em quen với Zen, chính anh đã nói cho nó biết, có nghĩa là anh phải biết trước đó. Chắc chắn giữa anh và Zen có một mối liên hệ nào đó. Em đã gọi cho May, chị ấy nói năm em 7 tuổi đã chuyển đến ở nhà của RinRin để tiện đón mùa BuBo rụng bông, chính em đã xin phép ba mẹ như thế và cũng chỉ duy nhất năm đó, sau này em lại không hề nhắc gì đến cô bé cũng như quên cả khoảng thời gian đó. Anh cũng thường lên chơi với bọn em mà, anh phải biết chứ, không những em mà cả anh sau đó cũng thay đổi tính tình, trở nên lầm lì ít nói, thậm chí cáu gắt với em nhiều hơn. Anh Đan, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Thay cho câu trả lời, cơn mưa đồng loạt đổ ào lên lớp kính ồn ã, hai bên mép đường đã dần đóng cửa lại, không gian ấm cúng hơn và cách âm với những rộn rã của thời tiết bên ngoài, do đó những lời nói cuối cùng của tôi lại một lần nữa gây sự chú ý của một số ít người. Con đường lại lên dốc. Họ lại tiếp tục nhìn ra ngoài mảnh tường kính theo dõi lộ trình như bình thường. Đan chuyển sang đỏ mặt tía tai, chưa bao giờ tôi thấy anh nghiêm trọng đến thế.
- FiFi, em đã nhớ được những gì.
Tôi mừng rỡ nhưng vội vàng kìm nén để bắt lấy câu hỏi, tuy nhiên tôi chỉ có thể lắp bắp mớ kí ức rời rạc.
- Vào mùa BuBo rụng bông, trời mưa nước suối dâng cao nữa. Cả cái tên em đặt cho cây BuBo, rất gần gũi.
Tôi líu ríu liệt kê tất cả những thứ mà tôi xác định được trong kí ức, xòe từng ngón tay tôi đếm cho anh xem bằng một cử chỉ vô cùng phấn khích. Thế nhưng chính vì nó quá rời rạc, tưởng chừng như không có liên hệ gì với nhau- nó làm tôi thấy mình thật ngớ ngẩn khi nhìn lại nét tĩnh lặng nơi Đan. Anh nhíu mày trân trân và dựa vào cột lúc lắc đầu.
- Hóa ra em chỉ nhớ được bấy nhiêu thôi sao?
- Không, em đã thấy một người con trai có bàn tay rất lớn. Cả cái tên em đặt cho BuBo nữa, hình như có cái gì đó rất lạnh, rất đáng sợ và cả việc…
- Im ngay!
Đan gắt lên nhưng thu lại cái âm thanh trong cuống họng đóng lại qua hàm răng khiến tôi nổi da gà cảm tưởng nó như một tiếng rít.
- Mặc kệ những thứ vớ vẩn đó, em không được biết đến điều đó.
- Tại sao. Vì anh không tin tưởng em hay là không tin tưởng chính mình. Anh gặp khó khăn khi nói với em những việc mà bản thân em cần được biết sao?
- Nói tóm lại quên nó đi, riêng với cái gã ZenDy anh tuyệt đối cấm. Nghe rõ chưa?
Tôi dồn hết mọi bức xúc lên thành nỗi căm giận, một lát sau nó dung hòa vào cơ thể, vào từng cử chỉ trên nét mặt, nó co giãn ra bình thản như những con sóng lăn tăn và thảnh thơi như con mèo ăn vụng theo cái thèm khát bản năng của nó. Tôi quay lưng bước xuống làn đường dành cho xe chạy.
Rất nhiều sợi mưa đã đánh mất chuỗi hạt khi va vào mặt tôi đau rát, chúng vỡ tan chảy long tong xuống hai bên vai rồi tìm về đất mẹ qua đầu những ngón tay buông thõng đung đưa. Đây cũng là cơn mưa đầu hạ sao, đâu có giống với cơn mưa tí tách đẹp rộn ràng một thời ấu thơ của tôi lúc ấy, bầu trời của buổi sáng hôm đó vẫn quang và vạn vật sôi nổi hẳn, nó thôi thúc tâm trạng hào hứng của mọi đứa bé chứ đâu có rầu rĩ, ảm đạm như bây giờ.
Tôi dò dẫm bước đi trong màn mưa, nó rơi dày đến mức khó mà nói rõ ràng những chi tiết trước mắt được, bộ quần áo thấm nước trở thành gánh nặng chì xuống đôi chân tôi mỏi mệt. Lại thêm một tiếng sấm chói tai nữa. Chiếc xe nào đó dừng lại gần chỗ tôi. Cô gái hấp tấp kéo tôi vào khoang xe. Tôi đã bị tống lên cái ghế đệm êm ái và ấm áp mặc dù cái nhìn soi mói của cô gái thơm phức mùi nước hoa làm tôi phát ngốt. Vị chủ nhân khoanh tay mỉm cười với tôi- nụ cười như thể ánh sáng lóe lên từ sợi gân trên trời đầy uy lực mà cũng thực đẹp đẽ- tôi bất giác mỉm cười đáp lại.
- Cô gái, sao lại có thú vui lang thang trong mưa thế này.
KiLy- con người quý phái mang vẻ đẹp trung tính. Cô vẫn chưa tắt nụ cười trên môi. Tôi áp chiếc khăn lên tóc mình vần vũ nó, đoạn tôi ngúc ngoắc mấy lọn tóc bết lại ướt đẫm trong lời khiển trách từ cô thư ký.
- Không sao, cứ để cô bé tự nhiên.
Tôi cười gượng gạo, thực ra chỉ là hành động vô thức để quên đi chuyện ban nãy. KiLy đang trên đường gặp gỡ đối tác, cô ấy phát hiện ra kẻ lang thang vô định mà cho là đã có duyên gặp lại.
- Tôi đã có linh tính đúng phải không, cảm giác ngờ ngợ đã gặp cô bé ở đâu, quen thuộc lắm đấy. Cái cách mà cô bé thể hiện, tôi tưởng mình đã trở về cái ngày xa xưa ấy, một kí ức thật ngọt ngào.
Lại một lần nữa tôi chứng kiến bản chất khác thường của KiLy, ai đó nếu không tận mắt trông thấy khuôn mặt và giọng điệu của cô ấy hẳn sẽ cho là lời nói của một đứa trẻ ngây thơ trong sáng- riêng với tôi nó chính là đứa trẻ xinh xắn đầy giảo hoạt. Xem kìa. Môi hờ hững nụ cười thường trực, thân thể mỏng manh ngồi thẳng chiếc lưng thon cùng với đôi chân được bắt chéo gọn gàng. Hai tay cô lật ngửa đặt chồng lên nhau, tôi thích thú chiêm ngưỡng đường chỉ tay lạ lùng trên làn da hồng hào ấy- một góc sao thật rõ, đậm- ngoài ra trong lòng bàn tay không tồn tại một đường chỉ nào khác.
- Đối tác đã đề nghị đổi địa điểm, có cần báo lại cho ông ấy không ah?
- Không cần gấp. Cho xe trở về đi.
...
Trong góc phòng sạch sẽ, rộng rãi, tinh tươm. Vài giọt nước rơi tí tách từ bức tranh thủy mạc trên tường, nó vô tình khá trùng khớp với hoàn cảnh nhão nhoẹt bên ngoài khung cửa sổ. Con thú nhỏ bó gối thẫn thờ nhìn từng hàng nước loang lổ đè dí lên mặt cửa. Nó tự hỏi phải chăng nó đang đợi ai đến hay là một người nào đó đang đợi nó đến đây. Sao mà nó trông chờ cái khoảnh khắc đó nhiều như vậy- lúc mà nó thấy sợ hãi và lạnh lẽo nhất- người đó sẽ xuất hiện- sẽ giang vòng tay to lớn ra đón lấy thân thể nó.
Nếu không có ai đó đến vỗ về tấm lưng bé nhỏ đang run rẩy thì nó sẽ khóc mất thôi. Người con trai dường như rất thân thuộc… vóc dáng loắt choắt vẫn cố sãi những bước chân ngắn theo người ấy suốt con đường mùa hè. Thứ ánh nắng đó sao mà trẻ trung đến thế- tiếng con bé cười vang ròn rã thành ra lại trái ngược với nụ cười trầm ngâm đó.
Đêm đó trăng không sáng- ráng cầm cự lắm cũng chỉ tạo ra một màu vàng ệt loang khắp- cái thứ màu củ kĩ cộng với lớp sương lành lạnh da người- khung cảnh ma quái nhưng rất thật- nó lai láng trong thân thể và nóng bừng lên nhưng không đủ sưởi ấm đôi vai gầy bé nhỏ… Tiếng sấm điếng người theo đúng cái nghĩa của nó- tôi mất bình tĩnh vụt bỏ chạy giống như cái hình hài ngây ngô mờ nhạt trong kí ức của chính mình. Cái gì đã khiến tôi kinh hoàng dưới ánh trăng ấy. Thật đáng sợ- tôi lao đi khắp nơi trong phòng tìm kiếm- đôi bàn tay nào đủ to lớn để che chở cho tôi- người tôi run rẩy- mắt giật lên liên tục khi nhìn bóng dáng trước mặt.
Người đàn ông vững chãi bất động nhìn con bé gần như rối bời với mái tóc trên đầu- nó dường như sẽ bấn loạn hơn nếu ngoài nó ra trong căn phòng không xuất hiện thêm ai khác. Và anh là người đã đến với nó- như ngày nào- đứa trẻ vụng dại đáng thương của anh. Không thể nào để nó biết chuyện gì đã xảy ra được. Không thể nào- tất cả…
Tôi mừng rỡ lao vào thân thể rủ bóng an toàn phủ lên da thịt cảm giác ruột thịt đáng tin cậy nhất. Giọng tôi nghèn nghẹn trút ra những uất ức sâu thẳm lâu ngày như vết bầm tím trong đầu- chính là cảm giác này. Tôi muốn quên đi sợ hãi, quên đi mọi thứ vừa rồi, nó ghê gớm quá, nó không thích hợp với tôi. Tôi nắm tay Đan.
- Anh chính là người đó, đúng không? Là kí ức mà em đã quên. Nói đi, em năn nỉ mà, em thật sự mệt mỏi quá rồi.
Đan nhắm tịt đôi mắt, anh xoa lên đầu tôi và rất lâu, lâu lắm, anh đã lặng lẽ gật đầu. Đây mới chính là điều tôi mong mỏi nhất, nếu là Đan thì tốt quá rồi. Tôi đã lo lắng nhiều chuyện tồi tệ hơn có thể xảy ra, dù sao đi nữa, chỉ cần là anh mọi chuyện sẽ ổn. Sau cơn xúc động tôi chợt nghi ngại… lùi về phía sau.
- Anh tại sao lại có mặt ở đây, em đang ở nhà KiLy cơ mà.
- Anh ấy là đối tác làm ăn với tôi.
KiLy lẳng lặng đứng bên cạnh anh, cô ấy cao thật nhưng khi đứng cạnh người đàn ông khác- tôi nhận ra cô vẫn nhỏ nhắn theo một kiểu rất phụ nữ. Tôi trợn mắt tưởng tai mình bị ù đi và há hốc trỏ vào anh mình.
- Anh ấy ư? Cái gã lông bông này mà lại là bạn làm ăn với với chủ tịch tập đoàn KiQK sao?
Đan nhanh tay cốc vào trán tôi trước khi tôi kịp né vì biết trước sau gì anh ấy cũng nổi giận.
- Con bé này, dám coi thường anh mình thế ah.
- Đúng không? Tôi đã đúng khi cho rằng đã gặp cô bé ở đâu rồi. Chính là hình ảnh của cậu đấy.
- Vâng!
Tôi ậm ừ tỏ vẻ thán phục đôi chút và cũng tỏ ra quan tâm một tí về việc Đan chính là người thiết kế và tạo ra hàng loạt cây cảnh ở vườn hoa bên ngoài các tầng cũng như hầu hết cảnh trí thiên nhiên trong tòa nhà này. Thảo nào tôi cứ có cảm giác tếu táo từ đám cây cảnh thú vị đó.
Tôi ngắm nghía đống quần áo kín bưng trước mặt và hàng loạt hình ảnh minh họa phụ kèm trên màn hình.
- Quần áo cô bé ướt hết rồi. Cứ chọn bộ yêu thích, nếu hiện lên màn hình cảm thấy ưng ý thì quyết định lấy nhé.
Cô lúc nào cũng có dáng vẻ thong thả bằng cách tựa vào lưng ghế và sãi đôi chân mình ra. Tôi nhận ra hình như hình ảnh người phụ nữ trong cô chợt biến mất hẳn thay vào đó là cảm xúc chờ đợi- đôi mắt chiêm ngưỡng. Tôi rưng rưng nhìn sang Đan cầu cứu, tuy nhiên anh lại vờ như hiểu sai theo hướng khác.
- Yên tâm, khoảng này sẽ trừ vào lương anh, thoải mái đi.
- Ôh không, nó sẽ là món quà nhỏ của tôi.
Tôi không có ý nói về vấn đề tiền bạc, cái mà tôi bi quan nhất chính là…
- KiLy! Sao toàn bộ đều là đầm công chúa hết vậy!!!
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng