"Một quả truyện ngắn từ lâu (Khi reup nhớ khi nguồn website) ......." (〜 ̄▽ ̄)〜
Tôi đang chịu đựng một nỗi đau ngọt ngào. Có nghĩa gì không khi mà mỗi tháng nó cứ hành hạ tôi như vậy. Mặt tôi đờ đẫn ra, xanh chành như tàu lá chuối. Làn sóng lăn tăn âm ỉ cuốn lấy bụng tôi quặn thắt, tưởng tượng như chiếc ròng rọc mỗi lúc mỗi kéo ghì cổ tôi xuống. Và bây giờ thì lưng tôi đã y hệt một con tôm nhưng tôi chú ý đến một đôi giày thể thao mà hình như nó vừa xuất hiện ngay tầm mắt tôi lúc này.
- Nhóc sao thế?
Tôi nhíu mắt khỏi cái nắng gắt khi hơi ngẩng lên mà vẫn giữ nguyên cái lưng tôm cong èo. Nguyên cái mặt bánh bèo cùng với chất giọng nhẹ nhàng muốn phát nôn kiểu này tôi biết chắc là cái gã hàng xóm khó ưa chứ không ai vào đây.
- Kệ tui đi bánh bèo.
Tôi cáu gắt đáp lại sự quan tâm của hắn. Mặc dù thấy mình sai sai sao ấy nhưng tôi không kềm được sự bực dọc mỗi lần nghe cái giọng mà nó còn “đáng yêu” hơn của đứa con gái như tôi. Đáng yêu! Nhắc tới hai từ này tôi nổi cả da gà đến mức muốn hét lên. Hắn hơi nhích người tránh ra nhưng lại đúng ngay hướng tôi định bước tới, tránh qua tránh lại tôi và hắn vẫn đụng nhau chan chát.
- Đừng có kiếm chuyện với tui nha bánh bèo, đứng yên coi!
Hắn nhìn tôi chăm chăm rồi nhún vai để lối cho tôi đi.
Đến cả làng trên xóm dưới đều biết thừa tôi không ưa cái tên này chút nào. Thậm chí từ cái tên cho đến bộ dạng của anh ta đều trái ngược với một con nhỏ có tính cách ba gai như tôi. Chính vì hắn càng tỏ ra dịu dàng, tốt bụng bao nhiêu tôi càng bực dọc bấy nhiêu.
- Dậy kìa bà!
Tôi loáng thoáng nghe tiếng thằng bạn thân lay gọi. Sao nó có mặt ở phòng tôi vậy nhỉ, lại còn đúng lúc con gái nhà lành đang ngủ nữa chứ. Tôi gạt phắt tay nó ra, đến lần thứ ba thì một cú đập bộp vào vai khiến tôi phải bật dậy tru tréo.
- Này, có duyên vừa vừa thôi nha, có để yên cho công chúa ngủ không hả…?
Chữ “hả” chưa kịp nhả ra hết cửa miệng tôi thì một tràng cười rần làm tôi tỉnh hẳn. Hóa ra tôi đã ngủ gật trong lớp, còn vị thầy giáo đáng kính thì gục gặc đầu nhìn tôi. Thằng bạn thân bụm miệng cười ra nước mắt, nó viết ra giấy thật to hai chữ “công chúa” và giơ ra cho cả lớp thấy khiến bọn nó càng được thể cười to hơn.
- Em là Võ Ngọc Thục Nữ phải không?
Tôi nhay nháy mắt với thầy sau màn kỳ cục của mình. Vâng ah, cái tên quá xá phù hợp tới tôi đấy chứ. Đôi khi tôi tự hỏi có phải ba mẹ tôi sớm biết đứa con gái yêu dấu của hai người sẽ trở thành người như tôi nên họ mới cố tình chọn tên…
- Thục Nữ. Tên hay đấy. Tôi nghe đồn lớp này có một đại hề chuyên làm những trò ngớ ngẩn. Là em sao!
Tôi muốn nằm một phát sải lai xuống nền nhà cho rồi. Nhục ơi là nhục. Biệt danh này xuất hiện kể từ ngày diễn văn nghệ chào mừng 20-11 vừa rồi, lúc đó tôi chỉ có ý tưởng làm vui lòng thầy cô bằng một tiết mục thật đặc sắc thôi. Đó là một bài hát Anime vui nhộn, nhí nhảnh. Xúi quẩy là cái thời gian đó đầu óc tôi không được bình thường cho lắm, chọn ngay cái bài nhanh như đọc rap trong khi tiếng Nhật nửa chữ tôi cũng không biết.
Nghĩ là làm. Tôi ráng học thuộc mà lòng tự tin rằng trước sau cũng là tiết mục góp vui. Hôm đó, trước giờ diễn tôi còn toe toe kêu bọn bạn gom đông đông lại để la ó ủng hộ tôi cho xôm nhưng tôi vội tụt khí thế lại nhanh chóng khi đã đứng yên vị trên sân khấu rồi. Toàn bộ thầy cô và các bậc cha mẹ của hội phụ huynh ngồi nghiêm trang một dãy trước sân khấu khiến tôi bị đơ. Đến nỗi bài hát cất lên đã lâu mà nhịp nó nằm ở đâu tôi để cái giọng tôi nó tìm hoài chẳng thấy. Hát è è như vịt đực đã đành, tôi còn tự chế lời tùm lum làm cả hội trường cười lê lết. Hứng quá tôi ngoáy mông nhảy nhót chẳng để ý mặt ông thầy chủ nhiệm đỏ rần rần từ bao giờ. Sau bữa đó, cái tên “đại hề” gắn liền với bộ mặt của tôi. Chính Quân- thằng bạn thân của tôi còn thòng thêm một câu khi nó chở tôi về: “Nãy nhìn bà y như con hề xã hội”? +.+ Ta nói tức á!
Kế nhà tôi mới chuyển tới một người. Nghe nói trông phong độ và lịch sự lắm. Máu mê trai trỗi dậy trong tôi, nó thúc đẩy tôi rình mò xem chàng trai độc thân khá giả mà tôi may mắn được làm hàng xóm ra sao. Tôi chạy lon ton qua nhà bên đưa mắt tìm kiếm “dung nhan” vẫn chưa thấy. Vài người bốc hàng đang khuân bàn ghế, tủ và mấy thùng gì to to được dán kín mít kĩ lưỡng vào trong. Tôi chống nạnh nhìn họ làm việc, bỗng dưng bị nhiễm sự lăng xăng của họ tôi xoắn tay áo “phụ” bác đội nón đỏ khênh chiếc thùng mà tôi cho là nhẹ nhất vào trong. Căn nhà được quét dọn sạch sẽ và mới được sơn lại qua mùi sơn còn nồng nồng, màu vàng vàng tạo cảm giác dễ chịu. Chắc anh chàng này mới đi làm nên không lớn hơn mình nhiều lắm. Hai ông chú lúng túng đặt tủ lạnh xuống.
- Cái này để đâu đây?
- Để đây cho em. Đúng rồi, ngay góc này nè. Cẩn thận nha anh.
Tôi nhanh nhảu bày vẽ. Được thể, bất kể món nào đem vào nhà họ cũng đều hỏi ý tôi. Tôi thấy mình bỗng dưng bận rộn hết sức, hết “đây đây anh ơi”, “chỗ này chú hỡi”, “từ từ thôi bác”. Lăng xăng chạy ra chạy vô, mục đích của tôi là lấy ấn tượng với anh chàng hàng xóm nếu lỡ may anh ta đang nấp ở đâu đó thì sao? Công việc đã xong, tôi vỗ tay động viên các chú vất vả quá. Họ lần lượt ra về, một chú vỗ vai tôi cười xòa.
- Cháu còn trẻ mà tự lập sớm quá. Ở một mình thế này có vất vả lắm không?
- Dạ đâu có, con ở nhà kế bên. Còn nhà này của ai con chưa biết.- Tôi tỉnh ruội.
Những cặp mắt bất động nhìn nhau. Tôi gãi đầu sau khi họ… lẳng lặng bước ra về. Có chuyện gì vậy ta… Bên ngoài có tiếng người, tôi nhổm lên.
- Cám ơn các anh. Mời các anh lấy dùng nước.
Tôi chắc mẩm là chủ nhà rồi. Anh ấy đang bồi dưỡng cho họ. Phải tỏ ra thật đứng đắn mới được (mặc dù đang đứng trong nhà người ta nãy giờ). Tôi xoay lưng vào trong giả vờ ngắm nghía nhà cửa thì tiếng cởi giày và sau đó là tiếng bước chân vào nhà vang lên. Gần rồi. Gần được chiêm ngưỡng anh ấy rồi. Ôi, tim tôi đập rộn ràng khi tôi quay lại nhe răng cười lấy lòng với…
- Ơ…
Trước mặt tôi là một gương mặt trắng trẻo, môi hồng hồng, lông mi dài dài đen nhánh, mái tóc bóng mượt phủ gần như hết trán. Ngơ ngác lẫn bối rối như thiếu nữ đôi mươi trỏ vào con nhỏ lạ hoắc đang nhe hàm răng cú vọ như thể bị keo con voi dán dí lại với nhau xuất hiện trong nhà mình. Phong độ chỗ nào? Tôi thu nụ cười lại tiu nghỉu với anh chàng bánh bèo.
- Dạ em là hàng xóm kế bên. Thấy có người dọn tới nên em chạy qua xem thử. Hơi đường đột, anh đừng giận em.
Anh chàng ngẩn ra rồi mỉm cười, giơ túi sách lên cho tôi xem.
- Coi như em là người bạn đầu tiên của anh ở đây đấy. Muốn ăn bánh không?
Chà, bánh ah? Dĩ nhiên rồi. Tôi ngồi yên vị trên ghế chờ được nhận bánh. Hy vọng đó là bánh kem. Nhưng mặc cho tôi hí hửng, anh ta cứ lúi húi đằng chiếc cặp xách của mình.
- Anh ơi. Bánh đâu ah!
- Đợi tí. Anh lấy nguyên liệu đã. Có lẽ nấu hơi lâu đấy.
Nấu! Anh ấy biết nấu bánh? Quá dữ. Tôi bắt tréo chân nhướn mày bỗng vô ý đá trúng phải một túi nilong có bấm cả hóa đơn tính tiền, chắc anh ta mới vừa mua. Có vật gì đó rơi ra lăn xuống chân bàn. Tôi rối rít xin lỗi và cúi nhặt lại. Cái gì vậy nhỉ? Trời, một cây son! Má ơi. Tôi run rẩy nhét nó vào chỗ cũ và lẳng lặng ngồi im. Vậy là chàng trai trong mộng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó anh ta đã hiện nguyên hình là một người nữ tính quá độ.
- Em qua chơi thế này ba mẹ có biết chưa, có sợ ba mẹ la không?
- Anh đừng lo. Em không sợ thì thôi chứ.
Anh chàng cười cười. Tôi bắt đầu ăn nói tưng tưng giống kiểu với thằng bạn thân.
- Em cảm phiền nhé! Nhà cửa bề bộn quá.
Tôi trố mắt ngạc nhiên:- Nhà vậy mà bề bộn gì anh! (Ý tôi là nãy giờ tôi đã bỏ công bỏ sức sắp xếp rồi lau dọn mọi thứ rồi cơ mà). Anh ta cười lớn:- Cám ơn em đã không để ý đến, nhưng nó thực sự là cực kì bề bộn đấy!
Sau lần đó, tôi bị sốc kinh khủng về cái khoảng sạch sẽ của Thanh Nhã (tên của hắn). Hắn biếu gia đình tôi và hàng xóm xung quanh một giỏ bánh tự tay làm. Tôi nhìn cái nơ xinh xinh thắt trên giỏ bánh mà chán ngán.
- Sao nhắc tới thằng cha đó hoài vậy?- Quân đưa ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai rồi thổi phù vào ngón tay. Nó làm tôi hơi quê giống như tôi bắt nó nghe câu chuyện ngấy nhất thế giới ấy.
- Ai bảo nghe chi nãy giờ rồi la làng.
Tôi dứ dứ cuốn sách vào mặt Quân rồi đi tới quầy tính tiền. Rời nhà sách, tôi chở thằng bạn đi tàn tàn ra phố chơi. Đang thơ thẩn thả hồn cho gió thì tôi bỗng thắng gấp làm đầu của Quân đập vào lưng đau điến. Cả tôi và nó la lên cùng một lúc.
- Gì vậy cô nương!
Tôi phát hiện ra gã Thanh Nhã ra khỏi chiếc Innova cùng một ông già bụng bự.
- Bánh bèo và đại gia ư? Không lẽ anh ta là…
Tôi lẩm bẩm và tự nhiên máu thám tử nổi lên, tôi quyết định theo dõi hắn. Thế là tôi nhấn ga bằng… bàn đạp làm thằng bạn tôi bật ngửa ra sau suýt nữa rơi xuống xe. Mặc cho Quân la ơi ới, tôi gò lưng ra đạp khí thế. Biết đâu đấy. Có thể hắn ta kiếm tiền bằng cách này lắm chứ, phen này tôi mà phát hiện được thì coi như hắn tiêu đời với tôi. Tôi ngẩn mặt lên trời và tự đắc không ngừng cho đến khi bánh trước đập vào thứ gì đó cứng ngắc khiến tôi và Quân té nhoài xuống đất. Tôi lơ mơ nhìn lên và chết “nghiêng” mấy giây. Tiêu tôi rồi, xui rủi thế nào tôi cho xe đâm vào đuôi con SH của Sơn- một gã học sinh cá biệt nổi tiếng mà ở trường không đứa nào là không cạch mặt nó. Quân vỗ tay lên trán kêu trời kêu đất, tuy nhiên nó cũng rất can đảm đứng dậy phủi mông phềnh phệch và thay mặt tôi lại diện kiến “anh ấy” lúc này đang kênh mặt đầy thách thức.
- Sao vậy 2 bạn! Làm đau em xe tui òi nha!
Tôi le lưỡi, giọng điệu thì hiền hòa mà cái mặt nó cô hồn thấy ớn. Tôi lo cho số phận của thằng bạn mình quá đỗi.
- Xin lỗi. Hồi nãy mình với bạn mình sơ ý quá. Do có chuyện gấp lắm, chút nữa là tìm được người quen cũ lâu rồi nhưng không ngờ lại làm “em” bạn bị thương. Thôi coi như mình cho nó ít tiền thuốc để nó hồi phục lại sắc đẹp nha!
Sơn trợn mắt trong khi đám bạn nó cười hô hố. Nó chợt liếc qua tôi và xoa xoa cằm vẻ như ngộ ra điều gì đó.
- Con nhỏ đại hề lớp 12A5 đây mà, khùng như nhau thì hợp quá còn gì. Nghe nói con bé nó lắc mông đẹp lắm hả? Tiền thì bên này chưa cần đâu. Đang buồn một chút nè, hay kêu con bé lắc cho xem vài cái, bên này sẽ bỏ qua hết.
Tôi há hốc. Ngay giữa đường giữa xá này á. Tôi đứng phắt dậy.
- Cái xe bị trầy có nhiêu đâu mà làm ghê vậy? Buồn thì làm gì đi chứ, tự nhiên đòi nhìn mông người khác. Vô duyên…
Quân bịt miệng tôi lại không kịp nhưng tôi thì kịp thấy đám bạn của Sơn đồng loạt đứng dậy. Tôi và Quân lùi lại phía sau. Một đứa trong bọn nó dẫm mạnh lên bánh xe của tôi. My god…! Nó đã bị cong thành 1 góc 35o. Tên Sơn nhổ 1 bãi nước bọt và chuẩn bị bước tới. Quân ưỡn ngực ra nhằm che chở cho tôi nhưng khốn thay chân nó cứ lùi xoành xoạch về phía sau làm tôi càng run hơn. Vừa lúc tôi tính la lên thì ai đó chợt đằng hắng vài cái khiến tên Sơn khựng lại. Tôi hé mắt và há hốc mồm.
- “Bbbbbánh bèo”!
Chẳng ai hiểu tôi đang ám chỉ cái gì cả ngoại trừ Quân. Tôi tự hỏi hắn ta có phát hiện ra việc bị tôi theo dõi không nhỉ?
- Đừng làm các bạn gái đau chứ?
Kiểu nói của anh ta khiến tôi thấy nhột nhạt. Chẳng lẽ hắn đang bảo vệ cho hai đứa tôi, mà không, hình như là riêng tôi thì phải? Bỗng dưng tôi cảm thấy mình đang hồi hộp và thậm chí là nhìn anh ta chăm chú.
- Anh can dự vào làm gì, chuyện của bọn tôi!
- Chuyện của chung đấy chứ. Chẳng lẽ đứng nhìn mấy đứa ăn hiếp hai bạn nhỏ này ư?
Tôi chấm dứt mộng tưởng hẳn. Còn tên Sơn thì lộ vẻ nhàm chán ngay trong ánh mắt nó nhìn Thanh Nhã.
- Lớn hơn bọn này bao nhiêu và tinh tướng thế ông anh!
Hắn ta chẳng hiểu sao chỉ cười cười. Lập tức tên Sơn xông vào nhưng không một ai biết tên Sơn vừa làm gì cả. Đúng thế. Tất cả đều chỉ thấy hắn lộn vòng thật đẹp mắt qua vai của Thanh Nhã. Mà không. Chính anh ta đã ra đòn đẹp mắt mới phải. Gần như mọi người chung quanh đều tròn mắt chứng kiến, riêng tôi thì muốn trễ cả quai hàm do việc há hốc quá độ. Được vài giây sau thì đám đông bỗng vỗ tay rào rào. Có cả một cô nàng người nước ngoài giơ một ngón tay cái lên trỏ về phía Thanh Nhã. Tôi ngớ người, hóa ra anh chàng này không phải “bánh bèo” như tôi vẫn tưởng.
Tuy nhiên anh ta cũng không phải loại người đáng tin. Sau khi tôi ôm ấp hình tượng về “vị anh hùng lương sơn bạc” về đến nhà vào tối hôm đó thì mới hay rằng Thanh Nhã đã loan truyền tin cho cả xóm rằng tôi ra đường gây hấn với đám du côn và suýt bị người ta đánh. Báo hại tôi bị ba mắng cho một trận kinh hoàng rồi cấm túc gần cả tháng trời. Kể từ đó, ai trong xóm cũng biết rõ tôi căm ghét những gã bánh bèo, mà cụ thể là tên Thanh Nhã nhiều chuyện. Cơn đau bụng lại quặn thắt khiến tôi phát cáu. Đã mệt trong người lại gặp phải cái gã đáng ghét này nữa chứ. Phải mau chóng kéo giãn khoảng cách với hắn càng sớm càng tốt thôi.
- Này nhóc!
- Gì chứ?- Lại còn gọi người ta bằng nhóc này nhóc nọ.
- Đang có kì ah?
Tôi suýt té ngửa. Hắn… hắn thậm chí tỉnh bơ mặc dù tôi cố tình cho hắn thấy vẻ mặt bị shock của mình.
- Anh kì cục thật đó.
Thanh Nhã bỏ tay ra khỏi túi quần, hắn trợn mắt rồi ngoác mồm ra cười rung trời đất. Tôi bặm môi tỏ vẻ nghiêm túc với hắn càng làm hắn tức cười hơn. Hắn chỉ tay vào trán tôi.
- Sao lại mắc cỡ. Nếu nhóc không có nó thì tôi mới thấy kì cục. Hay tôi đưa về giúp nhé!
- Không thèm. Giúp cho đã rồi sau đó đi rêu rao cho cả thế giới biết chuyện xấu của tui chứ gì.
- Tôi chỉ nói riêng với mẹ em để cô biết mà quan tâm đến em thôi. Chuyện đó em nên hỏi lại bé Linh. Chỉ có Linh ngồi cạnh mẹ khi anh đến nhà.
Tôi sực nhớ đến con em họ mình, còn lạ gì cái tật bà tám của nó chứ. Chưa kịp giận nhỏ Linh thì tôi lại le lưỡi rụt cổ vì mình đã giận oan cho anh ta gần cả tháng trời.
- Thế chịu cho tôi đưa về nhà chưa? Ai lại để con gái bị đau mà không giúp chứ? Bố tôi là thầy dạy Vovinam, ông cực ghét những người ỉ mạnh hiếp yếu đó.
- Bố anh?
- Uh. Hôm đó chính ông đã phát hiện có hai người sắp bị đám đông vây đánh nên kêu tôi ra can thiệp đó chứ. Nhưng buồn cười là có lẽ ông bị hoa mắt nên cứ tưởng em và cậu bạn đang theo dõi chúng tôi.
Tôi nhe răng cười lấy lệ. Thì ra ông chú bụng phệ ấy là một võ sư, lại còn là bố của Thanh Nhã nữa chứ. Lúc đó mình đã nghĩ ra cái diễn biến của cuốn tiểu thuyết nào vậy nhỉ? Tôi tự cốc đầu mình mấy cái.
- Hết đau bụng chưa?
- Đỡ rồi ah!
- Tốt!
- Anh Thanh Nhã!
- Sao? Hết gọi bánh bèo rồi ah?
- Em hỗn ah. Em xin lỗi. Lần sau anh em mình đi uống nước nhé! Em muốn cám ơn và cả xin lỗi anh nữa.
- Hì, cũng được đó. Nhưng đi siêu thị thì hơn. Cuối tuần này anh cần mua một ít đồ lặt vặt.
- Vâng ah!
Tôi thao thức trên giường. Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, tôi ước gì mình có số điện thoại anh ấy trong danh bạ thì cảm giác được ở cạnh anh sẽ chân thực hơn là cách vài căn nhà thôi ấy chứ. Ôi! Anh là ai mà có thể khiến tôi hết bồi hồi lại giận dữ rồi cuối cùng lại trở về trạng thái lâng lâng của kẻ mơ mộng. Tôi phải chìm vào giấc mơ cùng với hoàng tử của mình thôi…
Sáng chủ nhật! Tôi xúng xính trong chiếc áo thun màu hồng đáng yêu mà tôi đã cố gắng giật được từ tay con em họ và chiếc váy trắng tôi nài nỉ từ nhỏ bạn mình. Tôi nhe răng soi kĩ đầu mình chân tay một lần cuối trước khi gõ cửa nhà Thanh Nhã. Cánh cửa dần hé mở, tim tôi lại đập rộn ràng.
- Ơ…
- Sao thế?
Trái với đôi mắt mở to ra của anh là đôi mắt cụp xuống của tôi. Hai chiếc áo hồng. Chúng tôi đụng hàng nhau chan chát bởi cái độ nữ tính quá đỗi của anh.
- Đi thôi. Môi anh bị nức rất đau nên anh cần mua một ít son dưỡng môi. Còn em… Tôi ậm ừ nói qua loa. Thế này thì chẳng bù “hai chị em áo hồng như nhau” rồi còn gì?… Mà kệ, có ai là hoàn hảo đâu nhỉ? Tôi nhún vai, mỉm cười cái khì và tung tăng chạy theo anh… Có những điều tưởng đâu quá sức chênh lệch nhưng nó mới chính là sự kết hợp hoàn hảo, người ta vẫn thường nói đấy thôi: “Khác nhau để bù đắp cho nhau” và khác nhau để yêu mến nhau nhiều hơn. Đúng không?
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng