(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 35) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 35) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XXXV: TỘC NGƯỜI RÙ RÌ

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

Có một chuyện nực cười đã xảy ra!

Ba gã con trai với chiếc cằm lum chum những sợi râu lún phún ngồi túm tụm lại một chỗ. Họ có vẻ đang chịu đựng ánh mắt lạ lẫm từ hai đứa con gái chúng tôi. Nhất là Q! Nó thích thú ra mặt vì với nó- cái dáng vẻ sạch sẽ chu tất ngày thường đã quá quen thuộc, nhỏ bộc lộ thẳng thắng rằng trông Hy rất đàn ông. Nhưng xin đính chính rằng đây chưa phải chuyện nực cười mà tôi đã nói, chính xác là cái nguyên nhân khiến họ có muốn giải quyết đám râu ria kia cũng không được.

Sau khi vờn nhau với con quái vật, chúng tôi đã tranh thủ ngủ một giấc. Đến gần sáng thì chung quanh có tiếng gì đó vo ve khó hiểu, tôi ngồi bật dậy và nhìn thấy rất nhiều người kì quặc cứ làm hành động kiểu như săm soi một món hàng. Hết đo đạc rồi sờ mó, ngẫm nghĩ rồi lại bàn tán. Cả nhóm đều ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Zen ra hiệu im lặng, bởi tôi nghĩ chưa biết họ muốn làm gì nhưng nếu đã vào đến phạm vi tộc người Rù Rì thì có ai khác hơn ngoài họ. Điểm nổi trội của họ là vẻ mặt bình thản, an nhàn, da dẻ như trẻ con, mọi cảm xúc được biểu lộ ra hết bên ngoài. Đặc biệt đúng với cái tên của bộ tộc, họ thực sự đang “rù rì”, mặc dù rất cố gắng tôi chỉ nghe được vài chữ chắp vá. Họ không có ý làm hại người khác, sự tự nhiên quá đà có lúc làm tôi thấy mình giống người trên trời rớt xuống, cứ thế ngồi như trời trồng.

Họ trịnh trọng “khênh” chúng tôi về, lịch sự tịch thu tất cả đồ đạc và nhốt riêng vào một chỗ!!! Sau đó chúng tôi được đưa đến gặp vị tộc trưởng già, ông ta là một người vô cùng hiền lành và nhân hậu. Tục lệ của họ ngoài thờ Cây Âm Dương ra còn có một truyền thống là nói chuyện nhỏ tiếng, giống như đang rủ rỉ rù rì với nhau vậy, tai của họ rất thính, nói những từ đơn giản, ngắn gọn. Ông nhìn tôi và Q tươi cười bảo:

- Tục lệ cao quý nhất, ở đây, là duy trì nòi giống, rất coi trọng giống tốt, các bạn có giống tốt, chỉ xin các bạn cái giống ấy!

- …

Mọi người đều xem nó là chuyện bình thường, tất nhiên, ngoại trừ chúng tôi. Không phải chứ, tôi có nghe lầm không, tiếng vọng từ vách hang cũng đủ vang mà, hơn nữa, cả ngôi làng đều ngừng hoạt động để tập trung cho cuộc họp mặt, nó quá yên tĩnh, làm sao đổ thừa cho việc nghe lầm được. Thấy những vị khách vẫn điềm nhiên tĩnh tại, vị Trưởng bà ngồi cạnh chồng bồi thêm một câu:

- Đó là việc làm có ích! Là một vinh dự! Nên, hai cô đây, được phối giống với tộc trưởng, còn bốn chàng trai, phối giống với, thiếu nữ, trong tộc.

Máu nóng dồn lên mặt. Chúng tôi nhìn nhau bối rối. Zen thì thầm cho phù hợp với phong tục kì lạ ở đây:

- Rất hân hạnh được sự đón tiếp từ làng, nhưng tại sao lại phải phối giống với người ở ngoài làng, trong khi làng chưa biết rõ về người khác.

- Biết rõ để làm gì? Phối giống là một việc làm có ích, là kết hợp âm dương thiêng liêng, là duy trì làng, là một vinh dự…

- Thôi, thôi, được rồi ah!

Anh giơ tay ý là đã thấu đáo ý của tộc trưởng. Chúng tôi lại cảm giác như mình từ trên trời rơi xuống thật. Pun thở dài, nó khoanh tay níu áo Max, anh chàng này lại tỏ ra quyết đoán hơn, giọng Max trầm xuống lạnh lùng, cao ngạo.

- Nếu không phối giống thì sao? Hai bên cần phải có sự tự nguyện chứ, việc bắt buộc thế này có ý nghĩa gì nữa trong khi tôi còn chưa biết mặt mũi cô ta là ai.

Vị trưởng bà bèn vỗ tay ba cái, một cô gái nhẹ nhàng bước ra. Ôi chao, cô đẹp như nàng tiên của mấy ngàn năm về trước, bí ẩn, đài các và duyên dáng đến não nùng. Tóc cô dày như tấm thảm màu đen, mượt mà bóng bẩy như viên ngọc, môi cô căng mịn và đỏ hồng, nó chỉ hơi run run như đang muốn dỗi hờn người đối diện. Ôi, đường cong mới hoàn hảo làm sao, đôi gò… má cứ hơi đây đẩy khi cô nhoẻn cười. Tôi nhìn Max, anh ta chỉ vuốt ngược mái tóc dài ra sau và nhếch môi:

- Hừ. Tôi đồng ý!

Bọn tôi suýt bật ngửa. Trước sau cũng từ hắn nói ra mà thôi. Tôi lén nhìn sang Zen xem anh có biểu hiện gì với cô gái này không thì phát hiện Q cũng nhìn Hy y hệt.

- Nhưng với một điều kiện là chỉ mình tôi phối giống thôi, những người còn lại khỏi cần! Giống của tôi là giống chuẩn, giống vô địch thiên hạ. Được chứ!

Tộc người Rù Rì đánh giá, xem xét, cuối cùng họ tin lời Max như sấm. Hai ngày sau sẽ làm lễ phối giống, tạm thời “chú rễ” được tự do đi lại còn “bạn của chú rễ” tạm ngồi trong hang đợi lễ xong mới ra ăn tiệc. Và đó là nguyên nhân khiến ba chàng trai phải trưng bày bộ râu lum chum trước tôi và Q.

Sáng mai sẽ diễn ra “lễ phối giống”. Đến tối thì tôi không thể cầm lòng nổi sự ái ngại nên quay sang hỏi Zen.

- Theo anh, mình hy sinh Max như vậy có kì không?

Khác với tôi nghĩ, Zen lại phì cười, anh vỗ vào trán tôi.

- Sao em biết Max hy sinh, cậu ta tự nguyện đấy chớ, có khổ sở gì đâu. Trong chúng ta mà nói, Max với bản tính phóng khoáng, lạnh lùng của mình, lại chưa có bạn gái thì vấn đề này đâu có lớn lao gì.

- Anh cũng thích vậy chứ? Như Max ấy?- Tôi vờ hỏi.

- Chắc thế.

- Vậy nếu em và Q không có mặt ở đây thì anh hoặc Hy sẽ chọn ngay chứ?

- Chắc vậy!

- Vậy coi như em và Q là gánh nặng rồi?

- Chắc thế!

- Vậy coi như em chưa nói gì!

- Anh hiểu!

Tôi bỏ đi chỗ khác, Zen càng được thể cười nhiều hơn. Anh khổ sở vì không được cười lớn tiếng nên cố nói theo.

- Đừng hành hạ anh kiểu này nữa FiFi! Anh van em!

Tôi đến ngủ cạnh Q và Pun. Nữa đêm, sự trăn trở cứ dai dẳn trong lòng khiến tôi mở to mắt thao láo. Tôi mở to mắt thao láo là vì giữa đêm thế này mà còn có người đứng bên ngoài cửa hang.

- Anh chọn giờ đến thăm bọn tôi cũng đúng lúc lắm. Nhưng họ ngủ cả rồi.

Max chẳng trả lời, chỉ đưa bàn tay qua cửa hang cho tôi. Tôi nghĩ anh ta muốn tôi cầm vật gì đó nên chìa tay ra. Chẳng có gì, chỉ là hắn đang nắm lấy tay tôi. Tôi thở dài.

- Được rồi Max, tôi cứ tưởng anh sẽ rất nhiều kinh nghiệm trong những việc thế này nhưng hóa ra anh cũng phân vân về vấn đề tâm sinh lí. Thế này nhé! Đầu tiên của chuyện đó là…

- Đừng có tưởng tượng lung tung nữa. Lại tính dạy khôn tôi ah!

- Chứ sao? Hay là anh cần gặp “Zen của anh” để nói lời chia tay!

- Tại sao phải nói lời chia tay chứ, cậu ấy luôn là của tôi còn gì.

Hắn nói tỉnh ruồi. Có lúc tôi nghĩ không biết hắn lúc nào thì nói thật, lúc nào thì nói giỡn, nhưng Max hình như ít quan tâm đến ý nghĩa của những gì mình muốn nói, đơn giản là hắn thích nói thì nói thôi. Cũng như bây giờ, dù đang cố tình đùa giỡn nhưng trên gương mặt thanh tú kia lại có phần bình thản. Tôi chăm chú lắng nghe Max huyên thuyên đủ chuyện trên đời về cô gái đó, lại bật cười vì có lúc chẳng hiểu anh đang nói thật hay đùa.

- FiFi!- Max đột ngột ngừng câu chuyện.

- Anh nói đi!

- Cô có chút suy nghĩ gì về việc tôi sắp làm không?

- Chẳng phải anh rất thích sao?

- Đừng có hỏi ngược lại.

- Nếu anh thích thì tôi thấy rất bình thường.

- Còn nếu tôi nói tôi thấy chẳng vui chút nào thì sao?

Tôi nhíu mày. Max là kẻ thích chơi đùa, hắn nói “chẳng vui chút nào”, coi bộ có vấn đề rồi đây. Dù sao tôi biết là mình cũng nên hỏi tại sao.

- Chuyện này xảy ra ở đâu cũng được, nhưng không phải là trước mặt… mọi người.

- Max, hãy thẳng thắng với chúng tôi, chúng ta là bạn bè, nếu anh cảm thấy không thích, chúng ta sẽ có cách cứu anh!

Tôi đặt tay lên vai anh ta, bỗng dưng hắn trề vành môi dưới ra dài giọng.

- Cô thật là ngây thơ cụ, tôi đang “số hưởng” đấy!

- Thì hãy đi mà hưởng đi, đồ ngốc! Cứ dong dài.

- Tôi hiểu rồi, hay là cô tiếc giống của tôi chứ gì. Hahaha. Đừng lo, từ từ sẽ tới lượt cô thôi.

- Buồn nôn!

Hắn gườm gườm nhìn tôi, đoạn vung tay ra và bỏ đi một nước. Cuối cùng quay lại nói một cách nhỏ hơn cả cái gọi là "rù rì".

- Nhưng nếu cô muốn tôi ở lại...

Nhưng Max chỉ nói mà hầu như không cần đợi tôi trả lời. Anh ta mất hút sau đó. Thật khó hiểu!

Sáng hôm sau. Trời quang đãng. Thật thích hợp để tổ chức một buổi lễ nghi thức linh đình. Thức ăn đầy mâm, kéo dài từ đầu làng đến cuối làng, người trong tộc tham dự ngồi dài trước đường đi, trẻ con có mâm riêng, phụ nữ có mâm riêng, đàn ông có mâm riêng, cô dâu và chú rễ cùng tộc trưởng và tộc bà ngồi ở vị trí cao nhất để mọi người cùng thấy. Nghi thức đón dâu diễn ra khá lâu, mọi thứ chuẩn bị kĩ lưỡng từ trang phục, lễ chào hỏi, lễ nghe giảng học tục, lễ tắm hoa, điệu múa khai lễ, đến việc chứng kiến phong danh cho đôi trai gái, lễ ăn tiệc, sau đó là lễ giao phối, còn lại sẽ nhảy múa vui đùa đến sáng hôm sau.

- Đến sáng á?

Pun gào lên khi nghe người canh gác kể tới đó.

- Theo tục. Thì thế. Tôi thích giống chú rễ. Rất vinh dự. Mọi người tôn sùng.

- Có cần làm quá đến vậy không, chỉ là vấn đề giữa hai con người thôi mà?- Q nhướn mày vỗ vai anh chàng gác hang khi nghe lời “tâm sự”chân thành của anh.

- Không. Tôn sùng vì. Một mình chú rễ. Phối giống với. Nữ giới. Những người. Được chọn. Trong cả tộc.

- Vậy "những người" theo anh nói là khoảng mấy người?

- Trăm người.

- Cái gì??????????

Năm cái đầu ngoảnh lại thốt lên kinh ngạc. Pun gãi đầu gãi tai.

- Nhưng mới đầu chính vị tộc trưởng nói là chỉ có cô gái xinh đẹp đó thôi.

- Thì đầu tiên. Là cô ấy. Sau mới đến... các cô khác.

- Chú rễ đã biết chuyện này rồi phải không?- Zen hỏi.

- Chú rễ biết!

Chúng tôi ôm đầu tụ lại một chỗ. Hầu hết chúng tôi đều thừa nhận không khỏi thắc mắc về việc Max tự ý hành động mà chẳng quan tâm đến ý kiến của mọi người. Anh ta dù có tự tin vào “cái giống vô địch thiên hạ” của mình cũng phải tự hiểu là khả năng cho hơn trăm người là rất khó. Hắn muốn bày trò gì đây.

- Tối qua Max có đến kiếm chúng ta!

- Anh ấy có biểu hiện gì lạ lùng hay đại loại gì đó không?

Tôi ngập ngừng chưa biết trả lời Q thế nào thì bắt gặp ánh mắt của Zen. Anh làm tôi càng ngập ngừng hơn để chọn lọc từ ngữ cho thích hợp.

- Max nói anh ta chẳng vui chút nào. Tớ có nói nếu không thích thì hãy dừng lại, anh ta nói là mình đang “số hưởng”, nói chung là thái độ rất khó hiểu.

- Max chỉ nói thế thôi sao?

Tôi nhìn sững Zen, tối qua anh ấy đã nghe được gì ư, nếu vậy anh ấy phải thức để trò chuyện với Max chứ. Tôi có nên nói rằng câu cuối cùng của Max là nếu tôi muốn anh ta ở lại. Nhưng sau đó Zen nhanh chóng quay lại chủ đề.

- Cái gã này làm gì cũng bất chấp hậu quả. Chúng ta vào đây đâu phải để đi dạo, hắn muốn chết ở đây hay muốn tìm thấy niềm vui gì ở đây chăng. Giả thuyết này hoàn toàn sai, bởi nó không giống với bản chất của hắn. Mục tiêu tìm những gì cần tìm còn chưa có chút manh mối nào thì lại bị dính vào những chuyện vớ vẩn này. Trước mắt chúng ta cứ trốn thoát khỏi đây rồi hẳn tính.

- Nhưng làm vậy có phải là lừa dối họ không? Tộc người Rù Rì vốn hiền lành, chất phác, dù chúng ta có tốt đẹp bao nhiêu cũng đừng nên đem cái khôn ngoan của mình hiếp đáp họ.

- Q, em nói đi đâu vậy, Zen có nói là ăn hiếp ai đâu.- Hy xoa đầu cô dịu dàng.

- Phải rồi cô bạn ah, tôi có nói là mình sẽ lừa gạt họ đâu. Họ không làm hại mình thì việc gì phải thế, nhưng vốn phong tục tập quán của họ chúng ta khó mà thích nghi được. Nhìn kĩ xem, trai tráng trong làng nhiều nhưng người già đếm trên đầu ngón tay, thậm chí vị tộc trưởng vẫn còn khá trẻ. Nghĩa là nam giới ở đây tuổi thọ rất ngắn.

- Vậy thì mình làm sao anh Zen?- Pun lè lưỡi, trợn mắt.

- Cứ để Max hoàn thành xong "công đoạn đầu tiên" đã, rồi chúng ta sẽ hành động ngay trong đêm nay. Lúc đó là vẹn cả đôi đường.

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


#bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Côn Đảo thập niên 90 #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Anh #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Em #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear # Người Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulobear - Gấu Pulo #Pulo Bear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
📞 Gọi ngay 0988 052 901