Nhỏ bạn tôi. Nó với em trai ở với cậu mợ. Sau này thân rồi nó cũng thường hay qua nhà tôi chơi. Mấy lần tôi với nó cãi nhau chí chóe chỉ để giành bạn thân. Giờ nghĩ lại nực cười dễ sợ. Nhắc tới nó là tôi nhớ mỗi cuốn truyện tranh "Nữ Hoàng Ai Cập". So với con nhỏ tiểu thư từ nhỏ như tôi thì nó biết chuyện hơn nhiều. Buồn cười lúc năm đầu Đại học, tôi có nhờ nó qua học giùm một tiết thể dục để tôi đúp. Chưa tới giờ, nó bắt xe bus đi nhong nhong qua trường tôi còn mặc sẵn bộ đồ thể dục chuyên nghiệp dễ sợ. Đừng nói với tôi là bạn chưa bao giờ biết cúp học thời Đại học bao giờ nha. Bọn tôi điểm danh học bù cho nhau chuyện thường tình. Tuy ngày xưa hơi vất vã nhưng nó giờ thì cuộc sống sung túc rồi. Tôi cũng mừng cho nó. Nói về mẹ nó thì hồi nhỏ, tôi có được gặp cô mấy lần lúc cô ra đảo ở cùng nó. Trong trí nhớ của tôi thì cô lúc đó ốm ốm, tóc hơi xoăn dày gần tới vai. Mà nghe nói cô bệnh cũng nặng. Tôi không rõ lắm. Chỉ biết sau đó cô mất!... Dưới đây là ký ức của nó về khoảng thời gian cuối cùng nó được ở gần mẹ trong ngày giỗ mẹ vào năm 2012... <Kỷ niệm của admin về tác giả>
Tháng sáu trời mưa... vâng những cơn mưa tháng sáu luôn đong đầy... tháng sáu với những cơn mưa bất chợt... với những đợt nắng nóng đến ngây người... tháng sáu để lại cho người ta bao cảm xúc... và... tháng sáu đã mang đi của tôi 1 người yêu thương nhất...
Tháng sáu của 8 năm về trước... nắng... nóng... cái nóng 40⁰ như thiêu cháy tất cả, nóng đến điên người... vào những ngày cuối đời, mẹ tôi đã phải chống chọi với căn bệnh trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế... người mẹ run lên từng cơn, bước chân liêu xiêu, đau lắm nhưng không dám nói sợ mọi người đau lòng thêm. Ngày ấy tôi 16 tuổi, thằng em trai vừa tròn tuổi thứ 10, có lẽ chúng tôi quá nhỏ để cảm nhận được “nỗi đau lớn” sắp xảy ra... Ngày ngày ngồi bên mẹ, tôi vẫn hỏi “mẹ còn đau lắm ko?”, tôi đã thấy mẹ khóc, lúc ấy tôi cứ nghĩ mẹ khóc vì đau... nhưng giờ thì tôi hiểu những giọt nước mắt ấy rơi ko phải vì nỗi đau thể xác... mà nó rơi vì mẹ cảm nhận được “sự chia xa” sắp xảy ra.
Với tôi mẹ luôn đẹp, vâng công bằng mà nói thì mẹ là 1 người phụ nữ đẹp, ngay cả khi căn bệnh dày vò, người tiều tụy xanh xao, ở mẹ vẫn toát lên 1 vẻ đẹp mà tôi thầm ngưỡng mộ... Ngày ấy mới lớn, tôi đã ao ước mình cao giống mẹ, đẹp giống mẹ với đôi mắt đen láy, to tròn xoe... mũi cao, má lúm đồng tiền sâu hoắm... tiếc thay tôi không thừa hưởng được từ mẹ chút nào cả... em trai may mắn hơn tôi!
Tháng sáu nắng nóng, mẹ vẫn hay bảo tôi dẫn đi dạo khắp làng, mẹ sinh ra và lớn ở đấy từ bé nên mỗi khi đi tới đâu mẹ đều kể về kỉ niệm ấu thơ cho tôi nghe...Tôi lúc ấy là một con bé với thân hình gầy gò, cao xấp xỉ bây giờ, gầy như thể thiếu ăn... đi cạnh mẹ to cao, tôi chỉ đứng được tới vai mẹ... do yếu nên mẹ hay dựa hẳn vào tôi... tôi đã rất khó khăn để có thể đưa mẹ đi dạo khắp nơi... chính vì thế, điều đó làm tôi khó chịu lắm... Càng về sau tôi đã bắt đầu xị mặt mỗi khi mẹ nói muốn đi dạo... tôi đã thôi hào hứng khi mẹ kể chỗ này, chỗ kia mẹ đã từng làm gì... ngày ấy tôi thật là ngốc, ngốc thật....
Thế nhưng chỉ được 10 ngày, mẹ đã thôi ko đi dạo nữa... hay nói chính xác là ko thể đi được nữa... mẹ chỉ có thể quanh quẩn ở sân nhà... Trưa nóng tôi vẫn hay dìu mẹ ra bờ ao, 2 mẹ con ngồi nhìn về xa xa cánh đồng... tôi thấy ánh mắt mẹ xa, xa lắm. Trưa mùa hè yên ả là thế, ở làng quê nó lại càng yên ắng hơn bao giờ hết, mẹ đã dặn dò tôi rất nhiều... mẹ nói hãy thương lấy em trai... lúc ấy tôi vẫn nghĩ mẹ dặn thừa... vì thâm tâm tôi vẫn không nghĩ mẹ sẽ “ra đi”... tôi chỉ nghĩ đơn giản là mẹ bệnh, bệnh rồi sẽ khỏi như bao lần mẹ bệnh khác... tôi đã không cảm nhận được cái điều kinh khủng sắp xảy ra... đến giờ đôi lúc vẫn nghĩ tất cả như 1 giấc mơ, 1 giấc mơ dài...
Thêm 2 tuần quanh quẩn trong sân vườn với cái ao, lúc này mẹ đã không đi được nữa... Lúc này, chị em tôi cùng mấy anh em họ bắt đầu ngồi bóp tay, bóp chân cho mẹ... tôi kể cho mẹ nghe những ước mơ, những dự tính khi tôi lớn... mẹ chỉ cười và bảo “mẹ sẽ luôn bên con”... tôi đã thầm nghĩ chắc mẹ nói nhầm... làm sao mà luôn bên tôi được cơ chứ... nhưng giờ thì tôi biết... đó là sự thật... mẹ đã luôn bên tôi trong suốt 8 năm qua...
Và 10 ngày tiếp mẹ đã không thể tự ăn được, cứ tới bữa ăn, tôi 1 muỗng, mẹ 1 muỗng... mẹ thích được ăn cùng chứ ko muốn tôi đút cho mẹ xong rồi mới ăn... tôi đã nói “mẹ giống con nít quá”, mẹ cười... em trai tôi thì lâu lâu chạy vào hôn mẹ 1 cái rồi lại chạy đi chơi... nhìn mẹ ngày nào hoạt bát, ngược xuôi với công việc, nay nằm 1 chỗ, đến ngồi dậy cũng cần tôi đỡ... bất giác tôi ôm mẹ khóc thật to... lúc ấy tôi bắt đầu thấy sợ... sợ nhưng vẫn chưa cảm nhận được nỗi đau đó nó khủng khiếp ra sao... thế nên chỉ khóc tý tôi lại nín... lại thao thao với mẹ về đủ mọi thứ... tôi thấy mẹ mệt nhưng vẫn cố gắng lắng nghe tôi nói... nghĩ lại tôi thấy mẹ thật kiên nhẫn...
Thế nhưng đó vẫn là khoảng thời gian mẹ dễ chịu hơn cả, 10 ngày cuối chị em tôi đã bắt đầu khóc từng đêm... mẹ không ăn được nữa... đến nước uống cũng còn khó khăn... ban ngày mẹ chập chờn với những giấc ngủ ngắn ngủi, đêm đến mẹ đau, thức trắng đêm... tôi đã có 10 ngày thức trắng đêm với mẹ... nhìn mẹ quằn quại mà không thể làm dc gì... nước mắt cứ rơi... mẹ cũng ko thể nói chuyện nhiều được nữa... lúc ấy tôi cứ cố gắng nói, nói rất nhiều như thể sợ mẹ không nghe được... tôi sợ mẹ ngủ quên... sợ mẹ không dậy nữa, thế nên cứ nói đủ thứ... Ban ngày mọi người thức trông chừng mẹ cho tôi ngủ, nhưng tôi chỉ ngủ khi không thể thức được... vì tôi sợ khi ngủ mẹ sẽ bỏ tôi đi...
Từ bé do tính chất công việc nên mẹ ít khi ở với tôi, quãng thời gian ấy có thể nói là mẹ bên tôi nhiều nhất. Tôi được ngày ngày bên mẹ, được nói với mẹ về tất cả... chỉ thương em trai... nó quá nhỏ để ko biết tận dụng những giây phút ngắn ngủi ấy... nhưng tôi biết mẹ thương nó lắm... mẹ cứ hỏi tôi “em đâu rồi?”... Đôi lúc có những thứ người ta không cần nắm giữ nhưng vẫn luôn dành tất cả tình cảm vào ấy...
Ngày cuối cùng, rằm tháng 6, ngày này của 8 năm về trước, mẹ tôi bỗng nói muốn ăn cơm... tôi đã rất vui... tôi nghĩ mẹ đang dần khỏi bệnh... tôi thấy mẹ tươi tỉnh hẳn lên... mẹ còn điện thoại cho các cậu ở Sài Gòn, Côn Đảo về quê chơi với mẹ... mẹ muốn thay bộ đồ mới... tôi thật sự đã rất rất vui... tôi lăng xăng chạy khắp nhà đi tìm mọi thứ mẹ cần... bữa ăn cuối mẹ muốn tôi đút cho mẹ rồi mới ăn... tôi vui vẻ đút từng muỗng... còn quay sang trêu em trai là có muốn đút thử không? Lấy kinh nghiệm sau này mà đút cơm cho baby... Mẹ ăn hết được 1 bát cơm lưng... mẹ giục tôi ăn đi để còn dẫn mẹ đi dạo... tôi đã ăn mà không kịp nhai... ăn nhanh lắm, rất nhanh... Thế rồi ăn xong mẹ lại nói mẹ mệt... mẹ muốn đi nghỉ... tôi đã xị cái mặt xuống rất xấu... nhưng cũng cố dìu mẹ đi nghỉ .... Tôi chả hiểu sao hôm ấy nhà ngoại tôi đông người thế... phải chăng mọi người cảm nhận được điều gì hay sao mà ai cũng ở đấy... tôi đã thắc mắc nhưng ko dám hỏi... thế rồi ông ngoại hỏi mấy giờ rồi... mẹ nhìn lên tường nói 2h45 trưa... mọi người rất ngạc nhiên vì mắt mẹ kém mà sao nay nhìn rõ thế... tôi ngồi cạnh bên... mẹ nói muốn gặp em trai tôi... nó vừa vào, 2 chị em vừa kịp nhìn thì mẹ....
Tôi không nhớ được rõ cảm giác lúc đó thế nào nữa... tất cả nhạt nhòa... tôi đã ngồi lặng lẽ bên mẹ... không kêu gào lên như những người khác... nhưng nước mắt đã rơi rất nhiều... các cậu đã không về kịp...
Hôm đưa mẹ ra nghĩa trang... trời mưa rất lớn... thế nên những cơn mưa tháng sáu luôn làm tôi nhớ mẹ nhiều nhất... Mới đó đã 8 năm... 8 năm giỗ mẹ chưa lần nào tôi về được quê để có thể ra thăm mộ mẹ... chỉ có thể về vào dịp tết... Ngày mẹ đi chị em tôi đều còn rất bé, chưa thể tự lo được cho bản thân mình... chắc mẹ đã day dứt lắm. Giờ đây chúng tôi đều đã lớn... mẹ đã có thể mỉm cười được rồi..."Mẹ ơi chúng con yêu mẹ lắm".
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng