(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
Nhành hoa đỏ càng đỏ hơn dưới cái nắng chói chang đặc trưng vào đầu mùa hè. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng đúng thật là không biết phải nói thế nào hơn bởi ngoài thứ ánh sáng gắt gay này ra, chỉ có những khóm li ti đỏ ròn rọt ngất ngư ung dung trên một loạt xanh mơn mởn của mấy ngón lá xếp đều tắp- chúng nối bước nối bước tạo thành nhiều dãy hàng rào nghiêm trang đẹp đẽ dù lối thị uy đó chẳng lấy nổi sự e dè từ bất cứ ai mà hóa ra lại tăng thêm sự tò mò, cùng niềm ngưỡng mộ chân thành của đứa con gái mơ mộng đang thả hồn từ giữa không trung.
Mảnh thềm hình trăng khuyết tựa chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh ngọn tháp. Chiếc thang hơi nước dọc bên hông dãy nhà hình ống cao tít, chạy thẳng lên chỗ vắng vẻ đó chẳng mấy khi hoạt động, bởi nó vốn chỉ dành cho việc sửa chửa nhưng đối với hiếm hoi người muốn thả hồn theo mây trời, thì có thể là địa bàn lí tưởng. Nơi mà gã con trai đang ngồi phải tắc lưỡi bởi thái độ giả vờ tập trung vào cái thứ đỏ loẹt chết tiệt, đến nỗi xem hắn ta như thứ vô vị hòa tan trong không khí. Hắn chắp tay đỡ đầu mình và tựa lưng vào tường khẽ liếc nhìn cô bạn học, ánh nhìn buồn bã nhẫn nhịn- chợt thở dài- ai bảo ta thương mến người dù ta biết rằng người ấy không dành cho ta…
Tôi và Zen đang giận nhau.
Mọi chuyện quả như dự đoán, thời gian qua giới truyền thông đã làm ầm ĩ lên việc đám cưới hỏng giữa hai tập đoàn KIQK và QQ, cả sự kiện FRob- những kẻ trộm huyền thoại một thời cũng được họ đem ra mổ xẻ. Có điều khác với “thêu dệt” của truyền thông- hầu hết người dân đều tin vào những tin vịt rằng cô dâu trốn đi với người tình của mình. Thời của FRob với đầy dẫy bí ẩn về sự xuất quỷ nhập thần và một thời gian dài là nỗi ám ảnh cho những thành phần giàu có dường như đã trôi vào quá khứ. Chỉ có thế, còn ngoài ra thì hơn một tháng nay mọi thứ đều diễn ra bình thường. Mọi thứ! Frob, Q, Pun, Hy, KiLy, Max… dường như đã tĩnh lặng ngủ sâu trong kí ức tôi. Tất cả đã kết thúc.
Ồ, tôi đang nói dối đấy. Chỉ cách đây 3 ngày tôi còn hoang mang về mọi chuyện nhưng bây giờ thì trạng thái đã trở về con số 0. Chỉ cách đây 3 ngày thôi mà tôi ngỡ như lâu lắm rồi. Vì sao ư? Chính cái kẻ mà tôi muốn hắn ngủ thật sâu trong nỗi nhớ của mình thì ngược lại hắn luôn là một con sâu nhúc nhích, lay động không ngừng để len lỏi tận cùng niềm nhớ thương và cắn lên chỗ yếu nhược nhất của trái tim vô cùng nhạy cảm.
Đúng vậy! Tôi và Zen đang giận nhau. Dù rất chán nản phải thừa nhận điều đó nhưng sau hai tuần tôi hiểu ra mình buồn và cảm thấy cô đơn đến thế nào. Nỗi nhớ thương dày vò khiến tôi hụt hơi chạy trốn khỏi nó- càng chạy càng tủi thân nhận ra mình vốn chỉ đứng yên một chỗ. Chuyện gì đã xảy ra chứ?!?
- Làm gì mà thẩn thờ ra thế?
“Lại còn hỏi tôi?” Tôi thèm được hét vào bộ mặt dễ ghét của SoXu- người bạn gần đây tôi mới quen được hơn một tháng. Môn học buộc các lớp trộn lại tự chọn ngẫu nhiên mỗi cặp một đề tài- tôi thất vọng vì nhận phải đề tài chán phèo về “thể loại tình cảm” mà hoàn cảnh là xã hội hiện đại- ít ra tôi hy vọng được phác họa và chọn lọc cảnh quay cho chủ đề Lịch Sử hơn. Tôi mỉm cười chào người bạn mới với chút ngạc nhiên nho nhỏ bởi tư thế chờ đợi sẵn sàng lẫn sự nhiệt tình khi cậu ấy chìa “Ảnh Phiếu” đơn sơ ra chắn ngay trước mặt tôi. Phải công nhận rằng SoXu là cậu bạn học thông minh, cậu ấy sở hữu gương mặt trẻ thơ với đôi mắt sáng. Nhưng tôi không thể kềm nén cơn giận dữ của mình để khẳng định rằng chính cái tên đáng ghét ấy là nguyên nhân gây ra việc hiểu lầm lãng nhách giữa tôi và Zen.
- Tớ buộc phải nghĩ là cậu đang rất khó chịu vì sự có mặt của tớ nếu cậu cứ mãi im lặng và nhìn tớ như thế!
Tôi hiểu cái từ kinh khủng muốn ám chỉ việc tôi đang giương cặp mắt cú vọ nhìn SoXu. Lương tâm nhồn nhột bảo tôi đừng có cắn vào nó nữa, cậu ta đâu có cố ý. Tôi cúi đầu tạ tội mặc cho đáy mắt trong veo kia soi rõ bụng dạ của kẻ ác tâm tôi.
“- Em nên đổi người hợp tác làm bài nhóm đi!
- Zen. Anh bị ám ảnh bởi những thứ đó rồi. Hơn hai tuần nay mọi thứ vẫn bình thường. Họ quá già để có thể trà trộn vào trường đóng vai một sinh viên nhằm tiếp cận em bằng cách bắt thăm công bằng được đâu.
- Em quá đơn giản, FRob cũng có tay chân thân cận của họ. Thận trọng ngay từ lúc này là điều cần thiết.
- Dĩ nhiên em cũng hiểu. Nhưng họ không tìm ra em sớm vậy đâu. Em đã hứa với anh những gì em vẫn nhớ mà. Anh phải cho em chút tự do chứ, cứ tránh né, đề phòng hết người này tới người khác. Em không biết mình phải sợ cái gì đây.
- Chính vì em không biết nên em càng phải nghe lời anh. Em tưởng anh thích thú lắm sao khi cứ mãi chạy theo nhắc nhở em chứ.
- Zen. Cuộc sống của em vẫn bình thường. Đừng tạo áp lực cho em nữa. Em chỉ muốn giúp Q thôi. Em chẳng quan tâm chuyện của FRob gì hết.
- Kể cả anh.
- Không bao giờ. Nhưng mà…”
Tôi thở dài- lúc đó mình vốn rất thông cảm về sự khó chịu của Zen. Tôi vò tóc bứt tai bấn loạn cả lên cuối cùng quay sang SoXu, tôi buông lời nhẹ như không.
- Tại sao hôm đó cậu lại hôn mình?
Tôi không nghĩ câu hỏi của mình lại gây xáo trộn cho SoXu đến vậy, cậu đổi tư thế liên tục và nghiêng đầu gãi phơn phớt đằng ót mình.
- Vì… vì tớ có chút mến cậu.
Tôi nhe răng cười ái ngại thay cho lời đáp, tôi tiếc mình chẳng tỏ ra bất ngờ trước sự thú nhận kéo dài còn hằn rõ lên đôi má ửng hồng, cùng cái mím môi giăng ngang thành sợi chỉ mảnh- trái lại tôi tỉnh rụi quan sát diễn biến thú vị của cậu…
Con đường quen thuộc dần thưa thớt người lưu thông hơn, họ hầu như đều ghé vào một trạm dừng chân ven lề để chọn cho mình nơi lí tưởng. Đây là thời gian dành cho sự sum họp- chỉ còn vài trạm nữa thôi là tôi sẽ được lao vào vòng tay êm ái. Không thể chờ thêm được nữa. Hơn hai tuần chúng tôi không gặp nhau- truyền hình là thứ tôi kị nhất nếu chẳng may bắt gặp phải hình ảnh của anh bởi lúc đó tôi e mình sẽ mặc kệ tất cả mà chạy thẳng đến bên cạnh Zen mất thôi. Ai đó đang liếc nhìn tôi một cách âm thầm. Con người bí ẩn hé mũ nhìn về tôi. Niềm hưng phấn khiến tôi quên bẵng đi hiện tại.
- FiFi. Cậu mỉm cười một mình kìa!
Tôi ngơ ngác nhận ra hai má mình gượng cứng cùng nụ cười mím chi lạ hoắc hiện ra trên ô cửa kính.
- Nhìn này SoXu. Chiếc xe ấy nom xinh quá!
Tôi chỉ đại về người phụ nữ trẻ đang điều khiển con vịt vàng bên kia đường, cô vận áo cộc tay cùng chiếc váy phồng ngộ nghĩnh, tôi thoáng thấy chiếc giày bâu thể thao vàng nhạt cùng loại với giày tôi thường dùng lúc cô chống chân sửa lại chiếc giỏ con con phía dưới chiếc đèn “mỏm vịt” nọ.
- Ê, có sao băng kìa!
Hai đứa sinh viên bỗng chốc biến thành hai đứa trẻ tuổi mẫu giáo nhanh nhảu dán mắt vào tấm kính vẫn đều đều lướt đi. Tôi tò mò muốn được thấy hiện tượng hiếm hoi một lần, mặc dù rất linh hoạt nhưng ngay lập tức con đường bộ từ đoạn ngã tư đâm ngang trên đầu tạo thành lớp màn đen thui vừa đúng lúc chúng tôi úp mặt vào với lòng hớn hở mau mắn… Phút yên lặng nhanh chóng bị phá tan bởi một tràn cười đau khổ rộn rã của hai đứa gây chú ý cho vài vị khách. Đối diện với bờ hồ Liêu Dữ này là Khu KTX nam- nơi mà nếu không muốn ngồi thêm để đến trạm cuối cùng là KTX nữ thì tôi sẽ được bách bộ qua, rất nhiều các bạn nữ ở Khu KTX nữ có sở thích này. Tôi bám vào bức tượng nữ thần nghiêm nghị sở hữu ba vòng tuyệt mĩ và thả chân xuống bậc thềm sau đó… thở hì hục. Cậu bạn đành chau mày phì cười khó hiểu.
- Thiệt kì lạ. Tự mình làm khổ mình!
- Riêng tớ thì đang rất vui. Vui lắm. Thật đó. SoXu! Có khi nào cậu thấy vui muốn phát điên lên chưa? Giống như vầy nè!
Tôi trỏ ngón tay vào mình. Cậu khoanh tay xoa cằm ra chiều đăm chiêu như ông cụ non.
- Có lẽ là chưa. Nếu theo kiểu phát điên theo như cậu nói.- Cậu ngập ngừng- Căn bản thì tớ vốn không thể tỏ ra thoải mái được như thế.
- Vì sao?
- Vì…
- Vì gì?
- Vì… tớ không phải là kẻ điên.
Hai đứa tôi lăn ra cười khoái chí. Cười mệt. Cậu nắm tay mình vặn ngược hướng lòng bàn tay ra phía trước- tôi xếp chồng hai chân mình lên nhau chép miệng.
- Sao lại chắc lưỡi rồi?
- Cậu nói dối, căn bản cậu vốn rất thoải mái.
SoXu chợt dừng hẳn bài tập thể dục dở dang và ngồi xuống cạnh tôi.
- Thoải mái theo cậu là gì? Khi người ta cảm thấy lòng an toàn nhẹ nhõm, việc đó chi phối hành động và suy nghĩ của cậu. Nhưng nó có giới hạn chừng mực nào đó, tỉ dụ như việc an tâm về không gian cá nhân của riêng mình hoặc là giữa mình với cá thể khác, cảm giác quen thuộc và tin tưởng. Cứ nghĩ xem việc trung tiện và ợ hơi là chuyện mà mấy ngàn năm nay con người đều trãi qua nhưng bản thân chúng ta lại luôn tức cười nếu tình cờ nghe thấy.
Tôi cười nghẹn vì sự táo bạo của cậu bạn- dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc nhiều với SoXu ngoài thời gian học tập. Tôi nhìn lên cổng KTX nam- văng vẳng tiếng cười đùa của một nhóm nam sinh- thế giới của bọn con trai cũng hay đấy chứ.
- Đã nói là tình cờ thì sẽ có yếu tố bất ngờ, người ta cười vì cái sự bất ngờ đó chứ thật ra thì không thấy kì lạ gì đâu.
- Ừ… có thể.
- Ê. Cậu đang đỏ mặt kìa!
- Cậu cũng vậy mà.
Sẽ rất kì cục lỡ chẳng may ai đó trông thấy hai kẻ mặt mày đỏ rần thi nhau cười rúc rích. Ánh đèn sáng tỏ hắt rực cả lòng hồ yên tĩnh- bóng người in long lanh xuống bờ mặt trong veo. Tôi cẩn thận liếc nhìn người khách bí ẩn vừa nãy, trông có vẻ ưu tư khi ngồi dõi nhìn sang bờ bên kia- những thứ nhỏ bé di động hoặc bất động gì chăng. SoXu đằng hắng.
- Nếu người cậu yêu thương và mong nhớ đang đứng cách cậu không xa thì cậu sẽ làm gì?
- Tớ sẽ bay tới với người ấy ngay tức khắc.
- Bay á?
- Ừ, như thế này nè.
Tôi nhảy phốc lên chân đế bức tượng bám vào vai nữ thần giơ cao một chân mình lên phía sau và giang cả hai tay trong tư thế chuẩn bị cất cánh. Chợt tôi khựng lại. Phút bốc đồng khiến SoXu ôm bụng gập cả người- không thể tin được- cậu ta cười đến chảy nước mắt, tay còn run run chỉ về tôi. Tôi bó gối đợi cho chiếc môi thanh mảnh ấy khép lại nhưng mãi mà cậu vẫn chưa chịu dứt khỏi thứ âm thanh giòn giã, tôi đành đứng dậy bỏ đi.
- Tớ đi đây.
- Ấy xin lỗi nhé. Chỉ là tớ trước nay ít thân thiết với các bạn nữ nên thấy cậu tự nhiên quá cũng có chút ngạc nhiên.
- Chẳng phải SoXu đã nói là khi cảm thấy an tâm về không gian giữa mình với người khác thì sẽ thấy rất thoải mái đó sao.
- Thật ư?
Đáp lại tôi bằng giọng điệu như đang tự nhủ thầm cùng với nụ cười đặc trưng của mình. Tôi bước giật lùi gục gặt đầu khẳng định với cậu. Tiễn cậu bạn vào cổng, tôi nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ dưới tay mình- đôi giày quen thuộc của SoXu nằm trong hướng nhìn. Tôi định hỏi vị chủ nhân của nó còn gì nữa không thì bắt gặp ở cậu thái độ lúng túng. Cậu làm tôi cũng lúng túng theo- cẳng chân cứng lại- tôi ngửi được mùi thơm trên tóc cậu- cảm nhận hơi thở nóng hổi phả khe khẽ vào má mình. Tôi cứ thế mở to mắt ra mà đoan chắc rằng rồi sẽ ổn thôi mặc dù tư thế của chúng tôi lẫn hành động của SoXu đều phủ nhận điều đó.
- Đừng nhé SoXu…
Cậu khựng lại tuy nhiên môi cậu vẫn chạm vào chóp mũi của tôi thành ra càng khiến chúng tôi trở nên kì cục hơn.
Tôi vẫy tay chào cậu bạn mình cho đến khi chắc chắn cậu đã đi rồi, tôi lại nhìn tiếp vào đồng hồ.
- Vui chứ cô gái?
Tôi quay phắt người- vị khách lạ bỏ mũ ra từ lúc nào- tôi vui sướng nhận ra đây mới chính là người mà tôi trông đợi- tôi lao như bay về phía gã con trai bí ẩn. Tôi ngửi khắp mặt anh và hôn gấp gáp lên chúng. Zen cắn vào môi tôi đau điến rồi lại ôm chặt lấy tôi hôn ngấu nghiến- tôi những tưởng chúng tôi đang gửi trả cho nhau bao nhớ thương mà suốt hai tuần nay nó chi phối vần vò tâm trí tôi. Tôi vùng ra khỏi bờ môi thô bạo lẫn vòng tay cứng cáp tựa gọng kềm thít chặt và bàng hoàng nhận ra ánh mắt buồn bã của con sói ngày nào mà tôi từng trông thấy- nó cảm thấy đau dù đã chế ngự được con mồi…
Chúng tôi đã cãi nhau. Tôi không thể tin được anh có thể yêu cầu tôi đổi nhóm, anh ấy lại giận tôi chẳng qua chỉ vì nghi ngờ lung tung lên- rõ ràng cậu ấy không thể liên quan đến một thế lực nguy hiểm nào.
- Tùy em thôi. Anh cũng chẳng còn gì để nói.
- Nghĩa là sao?
Anh bỏ mặc tôi kêu gào tuyệt vọng theo cái dáng đi lạnh lùng cho đến khi khuất hẳn vào ga xe trượt…
Tôi lặng người nhớ lại ngày hôm đó. Tôi thơ thẩn thả hồn vào cơn gió nhẹ hẫng, thật tức cười, tâm hồn tôi lại yếu ớt trước ngọn gió nhỏ bé này sao- nó bỗng dưng run rẩy và trống vắng.
Nhành hoa đỏ càng đỏ hơn với cái nắng chói chang đặc trưng vào đầu mùa hè. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng đúng thật là ngoài thứ đẹp đẽ trước mắt đó ra mới đủ thu hút nổi tâm hồn lạc lõng của đứa con gái thẫn thờ bên cạnh gã con trai bất đắc dĩ bị can vào tội “phá hoại gia can người khác”.
- Cảnh này ổn chứ?
Tôi đau ngón trỏ và ngón cái hai bên tạo thành hình chữ nhật để gói lại khung cảnh trước mặt.
- Từ trên cao nhìn xuống, tán hoa đỏ rực ủ rủ và cô gái đứng bên dưới nhìn về ô cửa phòng học chờ đợi được nhìn thấy người cô yêu quý.
- Sao lại có cảm giác như là đang thất tình vậy nhỉ. Cảnh vừa rồi ấy mà.
Cái màu đỏ quyến rũ đó lại khiến con người ta lưu luyến và buồn bã đến vậy sao. Tôi lắng nghe từ phòng Âm Nhạc vọng lại bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, nó ngân nga vuốt ve tựa bàn tay vỗ về. Tôi trông thấy một người đứng trên cửa sổ phòng Âm Nhạc. Ánh mắt tôi lơ đãng dõi mắt về hàng cây đẹp, lãng đãng lắng nghe tiếng nhạc từ đâu đó vọng về. Tôi nhìn vào khoảng không và bỗng thấy mình trôi đi mênh mang mất định hướng. Bỗng nhiên tôi cất tiếng hát theo đoạn nhạc cứ lặp đi lặp lại bằng cái lời do chính mình nghĩ ra khi nhớ đến cô bạn thân của mình…
“ Nếu bạn nói với tôi bạn là một cơn gió
Tôi sẽ cười và bảo rằng bạn thật dễ thương
Và chắc chắn bạn sẽ là cơn gió dịu dàng nhất mà tôi biết…”
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng