(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 25) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 25) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XXV: DƯ LUẬN

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

Chóng mặt. Những làn sóng lăn tăn uốn lượn không đều nhau lên xuống. Nó như màn vũ đạo cho cái nhân sự cợt nhã điên cuồng sắp lao từ trên đỉnh dốc của nhận thức và từ từ trôi tuột xuống để đánh mất ý thức. Cơn chấn động từ vùng bụng thon thót nấc lên làm tôi xây xẩm cả mặt mày, tôi giơ tay đầu hàng vô điều kiện.

 - Có thật là chị đã bằng lái xe trên không chứ?

Con người ấy liếm môi thể hiện sự tháo vát của mình. Không nói gì hơn ngoài điều đó. Chẳng hiểu sao tôi vẫn cho rằng bộ mặt điềm nhiên không chút vướng bận này có chút gì rất thích hợp với chị ta. Tôi nhìn thẳng phía trước cất lời hơi mệt mỏi.

- Dù sao cũng cám ơn chị!

- Vì chuyện gì?

- Vì chị đã cứu tôi!

Nguồn: pinterest

Tôi nhướn mày ngỡ bà chị bị đãng trí nếu tôi còn đủ minh mẫn thì mọi chuyện chỉ vừa diễn ra chưa tới 5 phút, từ lúc khổ sở bám vào đuôi xe dở chứng để thoát khỏi đám HaMoKu kia. Vẻ mặt chị ta chợt nghiêm túc lạ thường.

- Cô gái. Có biết ai đã gây ra những chuyện này hay không?

- Tôi không chắc lắm. Nói về giới truyền thông thì thực chất là khó có khả năng bởi họ làm thế nào để khiến mọi chuyện ăn khớp từ việc chúng tôi đến công ty này, khiến tôi gặp được Zen và lại ở cùng nhau, rồi những chi tiết trùng hợp khác là bộ quần áo của tôi. Cứ cho là chính giới truyền thông muốn biết thực hư chuyện tình cảm của Zen thì nó cũng chưa đủ thuyết phục để nhóm người HaMoKu chờ sẵn lập tức bên ngoài như vậy.

- Rõ như ban ngày là có kẻ đã đứng ra tiêu khiển trong chuyện này phải không?

- Phải.

- Liệu ai là người cô thấy nghi ngờ nhiều nhất.

Nguồn: pinterest

Trong đầu tôi bắt đầu hình thành vài hình ảnh chắp nối, người đó hẳn phải biết về chúng tôi- chắc chắn. Mục đích của người đó là ai. Hoặc là tôi hoặc là Zen đã từng gây thù hằn gì cho ai nên họ mới bỏ công tạo ra một kế hoạch hoàn hảo khó tin đến vậy. Một con người thông minh và biết rõ mối quan hệ của chúng tôi. Không thể nào.

Từ sau lần đó, mọi chuyện đều bình thường, thậm chí tôi còn chẳng nhớ về cái chi tiết quan trọng ấy. Nếu thực sự muốn trả thù thì nó hẳn phải xảy ra từ rất lâu mới phải chứ đâu thể chờ đến này hôm nay. Không hợp lí chút nào. Liệu có đúng là người đó!!! Tôi xua tay nhằm vứt cái tưởng tượng đó qua một bên dù trong thâm tâm tôi khẽ gọi tên kẻ đó, đúng vậy, nếu có thể sẽ là, nếu tôi không lầm…

Tôi khẽ co một bên mắt lại, bàn tay tôi tê rát bám đầy đất bụi, quần áo gần như vô tác dụng vào lúc này khi nó chỉ tạm níu giữ vài mảnh da. Khá nhiều vết bầm tím xung quanh và tệ hại hơn mái tóc tôi y chang một sản phẩm bị hư.

Lau các vết thương vụng về và dán nó lại một cách tỉ mỉ- chị ta càng lúc càng làm tôi mất tập trung về tất cả chỉ để ngắm nghía chị- chẳng khác nào con búp bê của đứa trẻ ba tuổi. Cũng gương mặt bình thản- có điều tôi đang tìm ở chị nét thân thuộc nào đó, tuy nhiên suốt quá trình dày công để ý tôi chỉ nhận thấy sự thiếu tự nhiên của chị. Người phụ nữ này thật khiến người ta khó hiểu nếu chẳng may lỡ tò mò giống tôi.

Nguồn: pinterest

- Thay bộ này tạm nhé.

Tôi chống cằm nhìn ra cửa xe. Bên dưới là khu trung tâm ồn ào, tôi có thể nghe bằng trí tưởng tượng về những âm thanh xôn xao dưới đó. Khung cảnh thực tế kéo tôi nhớ lại loạt sự kiện biến động của mình, ai bảo tôi không cảm thấy sợ nào, tôi rất sợ- sợ rằng Zen sẽ gặp rắc rối, DuDu sẽ phát điên lên vì chuyện này.

Còn tôi, điều gì đáng sợ hơn nếu Đan biết về vấn đề tế nhị mà anh từng cấm đoán, đại loại như “anh đã bảo rồi, đứa em gái xuẩn ngốc, đừng dây vào tên con trai ấy, không có kết quả tốt đẹp…” hoặc hàng tá những cụm từ tương tự thế. Nói tóm lại hậu quả bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ khiến chúng tôi vất vả đây, vì vậy tôi tự nhủ lòng phải bình lặng để đón chờ những cơn sóng gió mà trước sau gì nó cũng xảy ra.

- Thay ra đi.

Tôi trân mình cố chen người vào chiếc áo với sự trợ giúp của chị phục trang.

- Zen có gặp rắc rối gì sau khi tôi rời công ty không?

Nguồn: pinterest

- Rắc rối ah. Điều đó là chắc chắn rồi cô gái.

Chị khẽ mỉm cười. Tôi còn tưởng mình bị hoa mắt khi chị lặp lại.

- Tất nhiên là phải gặp rắc rối thôi.

Tôi há hốc.

Tôi sững sờ.

Tôi nhận ra cái sự lạ lùng trong giọng nói vừa rồi. Oh không, nó lạ lùng thật đấy. Nó đã biến đổi hẳn sang một thứ chất giọng bán nam bán nữ kì cục đáng sợ. Tôi giơ tay sờ lên má, nhấc mông ngồi nhích về sau, tôi ước gì thà mình đối phó với bọn HaMoKu kia còn hơn bước lên chiếc xe này. Con người đầy bình thản đó- tôi đã biết chắc là ai.

Nguồn: pinterest

Hắn- đứng đằng sau toàn bộ kế hoạch hoàn hảo này- chỉ vì muốn gây tổn hại cho chúng tôi! Tôi đã mơ hồ nhận ra lời cảnh báo của Hy về thành viên đa tính cách và một trong đó chính là vô cùng thâm độc, thù vặt. Nhưng tại sao đến ngày hôm nay hắn mới chịu ra tay. HaLu- một con người thông minh và biết rõ mối quan hệ của chúng tôi.

Hắn lợi dụng việc chúng tôi đến đây theo cái tin tức mà hắn đánh hơi được và bằng cách hóa trang siêu hạng cùng với khả năng diễn xuất để đánh cắp quần áo, sau đó trở lại nghiễm nhiên trong hình hài của Pim và cuối cùng là chị phục trang cũng là kẻ cản trở sự can thiệp của người quản lí.

Thật đáng sợ- lúc đó hắn không hề nói đùa chút nào về sự căm ghét dành cho Zen. Tất cả mọi chuyện đánh bật thần sắc tôi trở lại, tôi ôm hai cánh tay vào lòng, run lên từng chặp. Thật ra kẻ mà hắn muốn nhắm tới chính là Zen, tôi ngộ ra điều đó qua cách mà hắn mở khẩu hình bằng thứ âm thanh nhơm nhớp thít qua khỏi đầu lưỡi. Cho dù hiện giờ tôi chính là kẻ khốn đốn nhưng dường như nó chỉ là một nước cờ trong ván cờ của hắn.

Nguồn: pinterest

Bởi hơn hết Zen mới phải gánh chịu lấy hậu quả từ việc này, chưa kể là bí mật về một thủ lĩnh cầm đầu tổ chức đua xe trên không sẽ khiến sự nghiệp anh điêu đứng. Tôi căm ghét nhìn người đàn bà giả mạo chứa đựng trong mình dòng dung nham hiểm họa mà chỉ có cái tên là tôi có thể gọi chính xác con người đó.

- Sao, nhận ra rồi ah. Cũng không tệ như lần đầu ta gặp mi. Cúm rúm làm gì, nên nhớ ta vẫn là ân nhân của mi.

- Vì sao phải cứu tôi nếu chính "ai đó" đã muốn tôi ra nông nổi này.

Tiếng cười the thé cất lên không ngớt, tôi kềm cho mình khỏi hành động sởn gai óc trước sự điên cuồng kia.

- Mi không hiểu ư? Thật thú vị quá sức. Mi là nhân tố quan trọng trong trò chơi của ta dành cho thằng nhóc đó. Nếu nó trông thấy mi tàn tạ, khổ sở như thế này thì sẽ cảm thấy thế nào. Vô cùng đau lòng vì không thể bảo vệ nổi cho người con gái mình yêu. Ôi. Cái tình tiết đó mới lâm li bi đát làm sao.

Nguồn: pinterest

- Im đi.

- Muộn rồi. Mọi kế hoạch đã bắt đầu đi vào hồi kết, chuyện còn lại ta giao cho bọn mi tự xử lí.

- Đồ ác độc.

- Đừng trách ta, có trách là trách bọn mi ngu ngốc dây vào ổ kiến lửa thì tự mà chịu.

- Tôi muốn xuống!

- Tốt thôi.

Tôi phải thú nhận là bản thân bị sốc khi xác nhận kẻ gây ra khó khăn cho mình là ai dù tôi chỉ mơ hồ nghi ngại về sự xuất hiện của nhân vật này. Tôi ôm đầu giữ cho cơn chấn động tạm ngừng sau loạt quay cuồng loạn vừa rồi và loạng choạng bước xuống trạm đỗ trên sân thượng khu tòa nhà nhộn nhịp bên dưới.

Nguồn: pinterest

Tôi vuốt lại mặt mày mà hơn hết là vuốt dịu cơn buồn nôn đang đe dọa, mỗi lần tôi gặp phải những chuyện như thế này thì cảm giác khó chịu nơi bụng và cổ lại trỗi dậy. Đúng là quá lâu cuộc sống của tôi đã thực sự bình lặng, êm ái đến mức tôi đã quên đi việc mình thiếu những màu hồng cần thiết của tình yêu và tình bạn. Có đúng như Zen nói không? Em là một đứa trẻ chưa lớn chỉ biết trốn tránh quá khứ bằng cách lãng quên một phần kí ức đó.

- Này… còn gì cần rủa không? Cho ngươi cơ hội gói gọn trong vòng một câu, ta không thích nghe ai cằn nhằn dài dòng đâu. Ngắn gọn- súc tích!

Tôi chùng vai chỉ khẽ nghiêng người nhìn con người đó- sự tĩnh lặng đọng lại trong ánh mắt, hầu như tôi đang soi chính mình trong cái nhìn hơi có chút ngạc nhiên từ người phụ nữ vừa quen vừa lạ. Đúng vậy. Rất nhanh- cú sốc ập đến đột ngột, đột ngột quá thành ra đánh đổ mọi suy nghĩ mông lung về nó và bây giờ nó tan rã hòa lẫn giữa làn gió thênh thang nơi cao ngất này. Cũng với cái dáng vẻ mệt mỏi đó, tôi lười nhác buông một nụ cười và hơi ngả về phía nơi ngạo nghễ chờ đợi cơn thịnh nộ thản nhiên.

- Tôi… vẫn hy vọng tiền bối là một phụ nữ.

Nguồn: pinterest

Ngây người. Tôi không cố ý tạo ra một điều kì diệu chỉ là buộc miệng khi nghĩ lại mình đã thay đồ trước mặt nhân vật bí ẩn với một sự tự nhiên thư thái chưa từng có. Nhưng đúng thật tôi phải ngây người chỉ sau đó mấy giây bởi con người ấy đã nở nụ cười nhẹ tựa như mây đáp lại. Nó khiến tôi hoài nghi về thái độ tức giận mới đây vừa dành cho tên trộm tai quái đó? Tôi chợt gãi gãi vào sóng mũi tự cho mình đúng là đứa con gái nhẹ dạ…

Tôi tìm mua một cái mũ to đủ che khuất mặt, đi lang thang khắp con phố ở Khu Giải Trí, đâu đâu cũng tràn ngập tin tức về sự kiện nóng hổi của “ZenDy”. Thôi thì đủ thứ chuyện để họ muốn nói. Con nhỏ tôi cố gắng len lỏi, kể cả lách qua bao nhiêu sự tò mò để tìm đường lên xe trượt qua khu phố thể thao. Trong đầu tôi lúc này chỉ duy nhất một hình ảnh chân thực có thể mang lại bình yên cho mình chính là Pun.

Tôi muốn tìm nhóc. Đó cũng là ý nghĩ lóe lên khi còn ngồi trên xe với HaLu để phóng tầm mắt nhìn xuống dưới này. Tôi cẩn thận chọn cho mình góc lặng lẽ và hoàn toàn cách ly với mọi ồn ào bên ngoài. Thằng bé mút kem- tôi nhướn mày ngạc nhiên nhận ra thằng bé có lần đã đi cùng trên một chuyến xe- nó rất kháu nên trông cái bộ dạng bụ bẫm của nó khó ai quên ngay được.

Nguồn: pinterest

Thành phố này có phải hơi nhỏ bé chăng? Rốt cuộc nơi mà nó và tôi đến lại cùng một chỗ, tiếp tục đồng hành cho đến khi tôi thở hắt ra thất vọng vì hóa ra Pun không có ở đây. Bảng tên Giáo Viên và ca làm việc không chứng tỏ dấu hiệu nào về sự có mặt của cậu nhóc- sau một hồi lay hoay tôi hiểu Pun đã nghỉ làm thêm- cũng đúng- thời gian này chúng tôi đang tập trung vào thi cử.

Tôi ngoảnh ra kéo xụp lại chiếc mũ- hành động thường xuyên từ lúc mua nó đến giờ- tôi sững lại đôi chút- thằng bé mút kem có chiều cao mà dù tôi có cúi gập mặt nó cũng nhìn thấy dễ dàng- nó đứng đây từ lúc nào nhỉ? Dù sao cũng là một đứa trẻ đáng yêu, nó chìa cây kem mút dở dang về phía tôi nhứ nhứ vài cái.

- Mời cô ạ!

Tôi mỉm cười xoa đầu đứa bé, lắc đầu và dợm bước bỏ đi.

Nguồn: pinterest

- Con vừa thấy cô trên màn hình ngoài kia sao lại chạy ra đây nhanh vậy ạ?

Tôi giật thót người, câu nói ngây ngô của nó không làm tôi điếng người bằng cái âm thanh oang oang trong vắt đặc trưng của bọn trẻ con. Tôi xoay lại giơ một ngón tay ra chiều nghiêm túc để van nài thằng nhỏ nhưng đã quá trễ. Vài vị phụ huynh trong đó có mẹ đứa bé mà nếu trí nhớ tôi còn tốt thì nó mách bảo tôi rằng mức độ buôn chuyện của người phụ nữ này không xoàng chút nào.

Tôi tròn mắt một, họ tròn môi mười- tôi lùi lại một, họ tiến tới mười- tôi im như thóc, họ ồn như chợ. Tuy nhiên họ chẳng phải là hâm mộ gì để vây lấy tôi, vài ngón tay chỉ trỏ - họ rất hào phóng cho tôi biết họ đang bàn tán về đứa con gái đang "bồ bịch" với tên con trai nổi tiếng ZenDy bằng một thái độ khá tiêu cực, chưa kể là bộ dạng con nhỏ đó thì lại vô cùng tệ hại bởi sau khi bị quần cho một trận tơi tả và “được” sự trợ giúp từ một người mà đến cả lái xe cũng không vững thì nói gì đến việc sử dụng các phương tiện cứu thương tại chỗ hiện đại.

Nguồn: pinterest

Thành ra tôi trở thành càng dị dạng hơn trong mắt họ với bộ đồ lệch cỡ và thô thiển mà HaLu “trao tặng”. Tôi cứ thế đứng yên như phỗng, bắt đầu ngộ ra tấm lưng mình có sạn, nó nhột nhạt khắp cả người và trong một chốc tôi liên tưởng đến việc đứng tần ngần giữa chợ trời mặc cho người ta bình phẩm về giá trị nhân phẩm.

Người tôi chao đi- tình trạng này lặp lại khá nhiều vào ngày hôm nay- quá nhiều thứ đổi thay khiến tôi trở tay không kịp, tôi hơi lảo đảo tựa vào vách tường, đúng lúc cánh cửa xoay từ khu thay đồ mở ra, tôi mới bàng hoàng ngắm nghía thân thể bèo nhèo một cách đáng thương soi rõ ý nghĩ của mọi người xung quanh đối với tôi lúc này. Một cô gái bết bát, đầy vết thương cùng một bộ quần áo chẳng làm nổi vẻ bề ngoài theo chỉ tiêu đánh giá mà cái đơn vị “bắt hình dong” có thể chấp nhận được.

- Sao một con bé người ngợm như thế kia lại có thể quen được với cái cậu ZenDy ấy nhỉ?

Giọng sồn sồn xa lạ của ai đó chép miệng.

Nguồn: pinterest

- Con bé nhà tôi phát điên lên vì cậu ta, nó làm tôi phải rống từng hồi từng chập khi bày ra mấy trò hâm mộ nhiều lúc chả ra làm sao cả.

- Đúng vậy. Bọn trẻ càng ngày càng chướng. Như con bé ấy đấy. Biết đâu đây cũng là kiểu ăn mặc bệnh hoạn mà chỉ có bọn nghệ sĩ mới thích thì sao. Tôi nghĩ cũng chẳng yêu đương gì bọn chúng đâu, mọi người không nghe gì sao, ZenDy đã từng có vợ, hình như cô ta rất giàu và thế lực nhưng vô cùng xấu xí, kẻ có tiền- người có tình, họ đến với nhau. Nhưng lúc anh ta đã nổi tiếng rồi thì không cần đến cô ta nữa. Anh ta ngang nhiên dắt cô bạn gái mới vào khách sạn và bị cô vợ đánh ghen nên chạy trốn trước mặt cô ta. Sau này còn quen thêm vài con nhỏ khác thì phải.

- Đàn ông- được cái mã bảnh bao một chút thì toàn đểu cán, ai bảo các cô dại dột làm gì, đã biết vậy lại cứ trai đẹp là cứ tít mắt lên thôi.

Họ cười phá lên.

Nguồn: pinterest

- Này này. Sao tôi nghe truyền thông nói người trốn ra khỏi khách sạn với cô gái chỉ là giả mạo. Họ nói là trò đánh lừa vì hôm đó giới truyền thông và khán giả tập trung bên ngoài quá đông. Hơn nữa một người nghệ sĩ được quản lí chặt chẽ không thể rời đi một mình như thế. Cô có chắc không?

- Sao không? Không lẽ họ nhận mình sai ah, đó chẳng qua chỉ là chiêu thức của bọn họ thôi. Cái cô vợ đó của anh ta tôi còn lạ gì, tên thì tôi không biết chứ dung nhan cô đó thì khỏi nói đi- xấu đến nỗi vừa nhìn đã chán ăn luôn.

- Trời ghê vậy.

- Hèn gì anh ta chấp nhận buông thả với con bé kia.

- Uổng phí thật.

Nguồn: pinterest

Tôi bật cười. Nhưng không cười không được, tôi tưởng tượng ra việc DuDu mà xuất hiện trước mặt họ ngay bây giờ chắc họ phải cài số de trong thinh lặng. Ai gặp qua Liên Duyên- giám đốc công ty MyRem đều phải công nhận đó là một phụ nữ quyến rũ và duyên dáng bởi cốt cách lạnh lùng quý phái, đặc biệt không thích người khác thương hại mình.

Cũng chả trách, ai bảo con đường đi đến sự thật quá khó khăn, chỉ cần giả thuyết thiếu lệch đôi chút theo cái nông cạn về cách nhìn nhận sự vật hiện tượng thì kết luận cũng… trớt quớt! Liệu có ai tin được hai con người xa lạ đã đến với nhau trong khoảnh khắc chớp nhoáng chỉ vì bắt được cảm xúc tương đồng mà bấy lâu luôn tìm kiếm.

Ánh mắt của con sói hoang giữa bầu trời đêm lồng lộng tưởng chừng hút lấy tâm hồn bằng phẳng từ đứa con gái quá bình thường đến nỗi bất bình thường. Nó- cho đến giờ phút này vẫn tù mù với mớ kí ức hỗn độn, tuổi thơ của nó chưa hề có xúc cảm nào về tình bạn… Tại sao chứ?

Nguồn: pinterest

Tôi xốc lại chiếc áo mặc dù sau đó chẳng buồn nhìn lại bộ dạng mình, tiếng xì xầm thu hút nhiều sự tò mò hơn- tôi không biết câu chuyện truyền tai nhau đang bị biến dạng đến mức nào nhưng ý nghĩ mình tệ hại và thật ngốc nghếch mới chịu đựng thói bài xích bằng ngôn ngữ, ánh mắt như thế này.

Tôi dợm chân bước đi. Đứa bé gái có cái đầu tròn long lóc bởi mũ bơi như vỏ keo bong bóng lóng lánh được bọn con nít rất ưa thích ôm lấy tóc trước khi xuống hồ bơi- nó tần ngần trước lối đi của tôi. Con bé chồm hỗm thành một mẫu đỏ dúm từ bộ đồ bơi con con- tôi ngẩn ra- dường như nó đang tìm thứ gì đó thì phải, bỗng dưng hành động chúi đầu quá kĩ khiến nó quên mất mình đang ở tư thế thiếu cẩn thận mức nào và ngã luôn về phía trước một cách trông hơi buồn cười. Tôi cúi người chìa tay về phía cô nhóc.

- Đừng đụng vào con bé!

Người phụ nữ cau có ôm phắt đứa bé lại. Tôi giơ tay lên.

- Tôi chỉ…

Nguồn: pinterest

- Không hiểu nổi bọn trẻ các cô nghĩ gì, sao lại tấn công một đứa trẻ như thế.

- Này chị…

- Tôi cảm thấy xấu hổ vì chúng ta đều là giới nữ nhưng cách sống của cô có chút vấn đề đấy, mới là sinh viên thôi đã dám ngang nhiên ngủ với người ta ngay tại chỗ làm việc.

- Cái này…

- Tôi thực sự tức giận nếu như cô đừng tỉnh bơ đi lại giữa thanh thiên bạch nhật với bộ dạng chẳng ra sao cả, lại còn đối xử với một đứa trẻ vô tội như vậy.

- Tôi…

Nguồn: pinterest

- Không cần xin lỗi đâu, đi nào con gái?

Đứa bé nghe gọi, chỉ ngón tay bé xíu vào lòng bàn tay tôi đang nắm lại và băn khoăn không biết nên mở lời với chị ta bằng cách nào khi vẻ mặt tự cho mình là lẻ phải liên tục làm tôi cụt hứng.

- Tôi chỉ muốn trả lại chiếc kẹp nơ mà cô bé làm rơi thôi mà.

Chị ta chưng hửng, sau đó sự tẽn tò hiện rõ trên hai gò má, tôi làm mặt tỉnh rụi, nó thể hiện rõ qua chiếc vai xuôi xị của mình. Vài gương mặt lấm lét nhìn sang chúng tôi. Người phụ nữ nhận chiếc kẹp xinh xắn trên tay tôi với nụ cười gượng, tôi sửa lại chiếc mũ- hành động quen thuộc từ lúc mua nó đến giờ.

- Nếu bớt buôn chuyện và quan tâm hơn đến con mình thì ai cũng nhận ra nó tự mình chúi ngã hay là bị ai đó làm bị thương.

Nguồn: pinterest

Tôi quay phắt đi trong sự ngỡ ngàng của chị ta lẫn đám đông phụ huynh, họ nhìn tôi chăm chăm và tôi đã bước đi thật nhanh với một tốc độ muốn ngộp đi vì hơi thở gấp rút mệt nhoài. Dù mọi hành động tôi làm chỉ muốn chứng tỏ rằng tôi chẳng làm gì sai nên không muốn lí giải nhiều thêm nhưng trong thâm tâm tôi thấy buồn vô kể.

Tôi cúi đầu chạy băng băng xuống đường đến lúc tôi đâm sầm vào thân thể cứng cáp của ai đó, tôi mới đủ bình tĩnh để nhận ra mình đánh mất thăng bằng từ lúc nào. Cánh tay vội vàng túm lấy tay tôi kéo giật trở lại, tôi hoảng hốt nghiêng đầu sang một bên tránh sự nhận dạng ngoài ý muốn mà tôi chán phải chứng kiến từ bất kì một ai khác.

- Chị FiFi!

Tôi mở to mắt. Là Pun, nó khoác túi đeo to tướng làm tôi ngỡ gã to con hầm hố nào đó. Tôi phát mạnh vào ngực Pun làm nó ngạc nhiên.

- Sao đánh em.

Nguồn: pinterest

Nhận ra sự vô lí của mình, tôi làm bộ nhặt mũ giả lơ nhưng Pun có vẻ không trách cứ, cu cậu dường như là một chàng trai đủ nhanh để có thể nắm bắt được những thông tin cần thiết và từ đó hiểu ra hoàn cảnh hiện giờ của tôi. Tôi thú thực mình đã rất mừng rỡ khi gặp cậu ấy, đành thể hiện hơi thái quá đến ngốc nghếch thái độ của mình chứ ngoài ra tôi chẳng có ý gì khác hơn.

- Chị cần người bạn để trò chuyện vào lúc này thôi.

Tuy nhiên Pun thì nghiêm túc hẳn, nó đặt tay lên vai tôi giao với hai mắt tôi một ánh mắt nặng nhọc.

- Trước mắt chị nên về phòng em ở tạm, em đã nhận được liên lạc của anh Zen rồi, anh ấy có nghĩ đến trường hợp chị sẽ tìm em vì trong số ít những người bạn của chị, em vẫn là người có khả năng an toàn nhất. Đáng lí em đã nghỉ làm ở đây nhưng em đã đúng khi trở lại xem thử, hóa ra chị quả đến đây.

Nguồn: pinterest

- Về phòng em sao? Không đến nỗi vậy đâu Pun, chị đâu quá yếu đuối vậy chứ, chị có thể tự mình về KTX mà. Chị chỉ muốn được trò chuyện với em, vì chị…

- Chị đang sợ hãi. Đừng giấu giếm làm gì. Mọi chuyện có lẽ sẽ xấu đi đó. Anh Zen đã nhờ em bảo vệ chị. Ít ra em mong chị đừng làm anh ấy lo lắng thêm, bởi vì Zen bây giờ mới là người đối mặt với dư luận nhiều hơn chị. Nhưng chị mới là người anh ấy quan tâm hơn cả.

Tôi vuốt mặt mình, cố mỉm cười tươi tắn trước sự đáng mến từ một trong số người bạn thân thiết ít ỏi của mình.

- Chị hiểu rồi!...

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689