(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 9) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 9) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG IX: ĐẸP LÀ CÁI QUÁI GÌ?

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

Khi tôi tỉnh dậy thì Q và Hy đã rời khỏi. Tôi đã nằm mê man suốt một ngày. Trong thời gian đó, có một sự kiện “kinh động lòng người” xảy ra. Bố Q- vị Chủ tịch của tập đoàn QQ đã đột ngột viếng thăm cô con gái cưng làm mọi người vô cùng bất ngờ, kể cả Q. Chưa bao giờ ông chịu xuất hiện trước mặt người lạ, nhất là lại trực tiếp đến đây để đưa Q trở về. Ông Man TaLa- bố Q- là một người đàn ông có dáng dấp thanh bình, tôi không hiểu lắm ngôn ngữ qua lời Pun kể lại nhưng tôi đoán hẳn là tướng phú quý, sang trọng, ừ… thì đại loại đâu đấy. Ông ít nói chuyện, hầu như mọi yêu cầu của ông đều thông qua người cận vệ đi bên cạnh- kể cả nói chuyện với con gái mình cũng vậy. Tôi cười bâng quơ thầm nghĩ đến nỗi cô độc của nhỏ bạn khi phải đối diện với cha mình như vậy từ bấy đến giờ.

- Thái độ ông ấy có gì đặc biệt Pun nhỉ?

Trực giác kể từ ngày phải lén lút vào nhà nhỏ tôi đã mong mình đừng có cơ hội đến đó lần thứ hai. Và điều gây ấn tượng nhất với Pun là… đôi tai của ông ấy!!! Tôi phải trợn mắt để chắc là nó đang thật tình nhận xét như vậy.

- Chẳng hiểu sao em thấy nó sống động nhất so với toàn gương mặt lạnh lẽo chán phèo của ổng. Nhất là con mắt của ông ấy, em đoán chẳng ai biết được điều gì ẩn đằng sau nó cả. Ngoài gã cận vệ ổng ra… Thật khủng khiếp! Nhắc đến em đã nổi da gà.

Tôi chợt nghĩ thằng nhóc này có kiểu quan sát khá lạ. Bởi không phải ai cũng để ý và nhận ra những gì nó nói.

- Ah mà Hy cũng có vẻ rất hiểu ý ông chủ. Anh ấy chẳng đợi ông nói gì chỉ lẳng lặng nhìn và làm theo.

Người đàn ông này thật lợi hại. Ông ấy xuất hiện chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã để lại cho chúng tôi hàng đống suy nghĩ. Tôi thở dài, liệu Q và Hy sẽ bình an?

- Vết thương đã lành chưa?

DuDu đang đứng ở cửa phòng nhìn tôi, cô có vẻ hơi lưỡng lự. Cô ấy không trả lời. Tôi trông da mặt cô đã hồng hào trở lại và vẫn giữ nguyên thần sắc kiêu kì thường ngày. DuDu mặc một chiếc váy đẹp, tay cô xách chiếc giỏ mà lúc đến đây đã cầm theo.

- Cô tính đi sao?

Tôi nghe tiếng cô cười nhẹ.

- Vậy cô nghĩ tôi ở đây đến lúc nào, đến thăm ZenZen thế là đủ rồi, tôi còn biết bao nhiêu công việc, đâu còn tuổi ăn chơi thảnh thơi như người khác chứ… ZenZen chỉ còn ngày mai là phải về công ty đấy. Để anh ấy tự do như thế là quá tốt với anh rồi, chúng tôi có quy tắc của chúng tôi. Không cần biết là hai người muốn tán hàng đống chuyện linh tinh gì nhưng cậu ấy phải có trách nhiệm với công việc của mình. Ngày mai sẽ có xe đến đón cậu ấy…

Nói gấp gáp cố che giấu sự lúng túng của mình, cô ấy đã khó khăn thế nào mới có thể quyết định nói chuyện với tôi? Cô dợm bước đi, tôi chực muốn gọi lại nhưng đang phân vân mình nên nói gì thì DuDu bỗng dừng bước:

- Tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào… được chứ?

Tôi nhìn DuDu, cô nói mà không xoay người lại- chiếc vai bé nhỏ ấy dường như lẻ loi giữa không gian yên tĩnh.

- Tất nhiên rồi!

DuDu nghiêng người và nở một nụ cười, tôi nhíu mày bởi ánh nắng tràn qua thân thể cô tấp vào mặt đột ngột. Tóc cô rơi tung lao xao đầy hứng thú, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ cánh đồng hoa hòa lẫn với hương tóc thơm ngọt ngào của người phụ nữ đã hừng chín. Dẫu sao sợi dây vô hình trong mối quan hệ giữa chúng tôi dần nới lỏng hơn trước. Thế mới nói trên cái hành tinh này có hàng trăm hàng tỉ con người với mũ n những mối quan hệ rối như tơ vò. Thường thì chúng ta đều sống theo cảm tính, dù muốn dù không cũng vậy, dù tốt dù xấu cũng như vậy- thích hay ghét một người nào đó có khi chẳng cần lí do. Điều đó là chuyện rất đỗi bình thường, con người vốn không hoàn hảo- vậy tại sao chúng ta không hoàn hảo: là vì quan niệm mỗi người mỗi khác. Đúng dễ biết, sai dễ học. Tự chúng ta áp đặt quan niệm của mình lên người khác nên nó trở thành không hoàn hảo. Có một bài hát thế này: “Giữa cái thế gian này có biết bao nhiêu người, tại sao tôi vẫn cảm thấy cô đơn… Vì tôi buồn cái buồn của nhân gian quá nhiều, niềm tin với thế giới ồn ào ngày một ít đi, niềm tin với con người lại càng ít đi…”. Đó chính là một quan điểm chủ quan chứ không phải bởi tại thế giới này mà ra.

DuDu bước đi thật, tôi nhớ ra điều gì sau ít phút nên bám vào thành giường chạy ra ngoài- bóng cô thấp thoáng giữa cánh đồng hoa, tà váy phất phơ nhoài đuổi theo vài thân hoa vàng rực. Tôi la to:

- Này! Cô giữ nó hộ tôi nhé!

Tôi lột phăng sợi dây màu đỏ nơi cổ ném về phía cô, cô hơi bất ngờ chộp lấy. Sau vài giây ngẩng người bỗng cô bụm miệng phụt cười lớn, càng cười dữ dội hơn, ôm bụng gập người rũ rượi. Tôi hơi tẽn tò- có lẽ tôi hành động hơi kì cục rồi chăng. Lát sau DuDu vuốt lại mái tóc cho gọn gàng hơn, cô hít một hơi thật sâu và giơ ngón tay cái lên.

- Được thôi!

Tôi khoanh tay trông theo cái dáng đi uyển chuyển của cô. Zen- tựa lưng vào một thân cây to lớn, mỉm cười chờ đợi. Tôi chỉ muốn thật nhanh chạy đến lao vào vòng tay anh. Nhưng khi tôi sắp đến gần thì âm thanh the thé quen thuộc bỗng vang lên chói lói.

- Cô giữ nó hộ tôi nhé… é…. é…

Nói xong nhóc Pun từ đâu chui ra làm trò y như phim quay chậm ném từ từ cho Zen cái vật quái quỷ gì đó và khi anh chộp được thì giơ ngón tay cái lên nhưng sau đó lại trỏ ngược xuống đất rồi đáp bằng cái giọng uốn éo.

- Biết rồi mà.

Hahahahaha… Cả hai gã ngốc cười điên loạn trước bộ mặt giận bốc hơi của tôi. Tôi cáu tiết đuổi hai người bọn họ chạy vòng quanh gốc cây, chạy vào đến vườn hoa rồi chạy ra lại gốc cây cho đến khi mệt nhoài tôi ngồi bệt xuống cỏ.

- Này Pun! Em không về nhà sao?

Pun tréo chân bắt tay ra sau đầu trề môi.

- Tính đuổi hết bọn em về cho dể bề làm ăn chứ gì. Em không về!

- Đừng có ngốc, không về thì không về, nhưng liệu có ảnh hưởng gì lịch học hay làm thêm của em không?

- Không sao, đằng nào cũng là cuối tuần. Với ở đây thích hơn, thiên nhiên hoang dã thế này giờ mấy nơi có được.

- Vậy cậu tính phá đám người khác ah?

Zen vờ bắt bẻ khiến Pun tự ái giãy nảy.

- Ai thèm, em là người lịch sự, không bao giờ làm ba cái chuyện vớ vẩn đó.

Zen gật gù.

- A… à, ra thế!

Tôi giơ tay cho Zen kéo dậy nhưng thay vì đứng lên thì tôi kéo luôn anh ngã xuống rồi tiện tay nhấn cù chỏ vào lưng anh. Nhóc Pun toan bỏ chạy thì bị tôi tóm lại, nhảy phắt lên lưng cậu, tay tôi kẹp chặt cổ Pun- nhóc ta la oai oái. Đến khi Zen cù vào eo tôi mới buông ra và rơi vào vòng tay anh. Anh nghiêng đầu.

- Phá phách đủ rồi đó cô gái!

Chẳng để tôi mở miệng anh vác tôi lên vai trong khi Pun tranh thủ cù vào be sườn trả đũa làm tôi xoăn xuýt cười nắc nẻ trên vai anh. Căn nhà nhỏ niềm nở, giấu đằng sau ánh nắng chiều cam lợt yên lặng chờ đợi ba kẻ ồn ào trở về…

- Tối nay xuống thị trấn!

Đó là yêu cầu mà Pun khẩn thiết nhìn tôi với ánh mắt lóng lánh. Tôi nhìn Zen, anh lảng sang nơi khác, có thể anh cảm thấy bất tiện. Thế nhưng gương mặt phụng phịu cộng với cặp mắt ướt át của nó tôi đành phải thở dài phẩy phẩy tay.

- Được rồi, được rồi, thì đi! Dẹp giùm cái bộ mặt đó đi. Bệnh quá!

Pun nhảy cỡn lên la lối ỏm tỏi. Zen chống cằm nhìn tôi vẻ phật ý.

- Em tính lãng phí thời gian sao? Chỉ còn ngày mai nữa thôi, em…

Tôi ôm lấy cánh tay ngã vào vai anh.

- Mình còn cả một ngày kia mà.

Anh ngẩng mặt kêu trời.

- Ừ, phải. Cả một ngày. Nhiều thời gian thế cơ mà, đúng không?

Cái gật đầu của tôi càng làm anh điên tiết. Zen chống tay lên thành ghế trầm ngâm.

- Anh làm em không thích sao?

Tôi lắc đầu hôn vào má anh.

- Ngược lại là khác... Nhưng mà ý anh là gì vậy? Anh muốn???...

Zen đỏ bừng mặt vờ giận dỗi.

- Nói linh tinh gì vậy? Em đúng là cô gái đen tối, em nghĩ anh xấu vậy ak. Anh chỉ muốn gần gũi với em thêm chút thôi. Nhưng mà nếu thực sự em không ngại thì mình...- Zen bỗng nhìn tôi với ánh mắt khá gian tà.

Tôi giả điếc không thèm nghe lảng sang chuyện khác.

- Chiều anh có nói chuyện với DuDu chưa?

- Cô ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ, cô ấy nói không thể hết yêu anh một cách dể dàng như thể ăn hết một thứ trái cây nào đó vậy. Và DuDu cũng không muốn tha lỗi cho anh. Tuy nhiên sẽ chẳng quan tâm và can thiệp đến chuyện giữa anh và em.- Anh buồn buồn tựa hẳn người vào lưng ghế- Đôi khi anh nghĩ con gái thật là đáo để, một câu nói đó thôi cũng đủ để anh thấy đau, rốt cuộc anh mãi mãi làm tổn thương một người con gái mà anh quý mến.

Cô ấy không hẳn đáo để, chỉ vì cô ấy yêu phải người con trai đặc biệt như anh thôi.

- Anh với DuDu đã… với nhau bao giờ chưa?

- Ừm… Có một lần

Tôi hơi nhột nhạt nên nhấc người lên một chút, anh ngạc nhiên.

- Em mỏi ah?

Tôi lúc lắc đầu và nhún vai. “Có sao đâu nào, bình tĩnh đi, chuyện bình thường nam nữ thôi mà, họ đã lớn, tôi hiểu chứ, chẳng lẽ tôi đang ganh tị?” Thấy tôi cứ nằm yên, anh sốt ruột kéo tôi ngồi trở dậy.

- Đang giận anh ah?

- Chắc vậy!

Anh bật cười thú vị, tôi cảm nhận được cái bụng thon thót của anh.

- Em ghen rồi cô gái!

Tôi đâu có chối. Zen cười xoà nhìn mặt mũi tôi ỉu xìu.

- Đừng có ngốc, anh đùa đấy thôi? Chẳng phải anh từng nói anh chưa xác định được tình cảm thực sự của mình hay sao? Anh thích nổi loạn thật, nhưng anh không phải kẻ có xu hướng bừa bãi, anh chỉ muốn tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà anh luôn tìm kiếm thôi. Và em là một phần trong đó.

- Xin lỗi, em chỉ thật lòng hơi khó chịu thôi.

Tôi áp sát người vào ngực anh, chống khuỷu tay lên vai anh, bợ hai lòng bàn tay sau gáy anh, nháy mắt.

- Cho hôn nhé!

- Không!

Anh vừa đáp vừa cười nắc nẻ, tôi chợt thèm được chạm vào đôi môi mạnh mẽ và đầy quyến rũ của anh. Tôi cúi hôn cổ anh, hôn tất cả với sự cảm thụ của mình, anh khẽ thở động đậy người vuốt dọc sóng lưng tôi. Tôi vân vê mang tai anh như đứa bé thích thú với bầu sữa mẹ, nhưng đến khi sắp được chạm vào môi anh thì…

- Em không muốn làm kẻ bất lịch sự đâu nhưng hai người chưa định đi xuống thị trấn thì phải.

Tôi và Zen giật mình vội ngồi ngay ngắn lại, tôi tảng lờ gãi gãi vào má mình. Zen ngả lưng ra ghế nói lửng lơ với Pun.

- Đến đúng lúc lắm Pun. Không phải ai cũng biết lựa giờ để đến đâu.

Pun chỉ khoái trá chống nạnh cười lớn:

- Xin lỗi nhé!...

Chúng tôi đi khắp những nơi khá thú vị trong thị trấn nhưng xem ra nó lại chẳng gây hứng thú với Pun cho lắm. Không ít lần cu cậu nhún vai thở dài. Có hỏi thì nó chỉ lắc đầu úp mở là đang chờ đợi điều gì đó. Đến lúc vào khu mua sắm thì cái nhún vai thở dài thứ vài chục của cậu làm tôi tò mò.

- Này nhóc, ít ra cũng nên cho chị biết điều phiền muộn gì trong lòng em chứ?

Nhưng tôi chợt ngã ngửa khi nghe Pun thổ lộ- hóa ra ý định của nó là đi kiếm con gái xinh để ngắm mà đi cả tiếng đồng hồ lại chẳng thấy ai đủ “tiêu chuẩn”.

- Thất vọng tràn trề! Hèn nào, các nàng ở đây trông cỡ chị thế là cùng.

- Nói vậy là ý gì chứ?

- Bà chị tự chấm mình bao nhiêu điểm nào?

Pun hỏi tôi khi bước lên thang trượt, tôi chưng hửng cảm thấy bối rối. Vấn đề này tôi chưa từng tự hỏi mình, tôi chưa hề chấm điểm vẻ ngoài của mình bao giờ. Tôi nhìn Zen và chỉ vào mình.

- Anh nói thử đi Zen.

Anh nhoẻn cười.

- Em không xấu đâu. Ngốc lắm!

Pun lè lưỡi.

- Hỏi người yêu mình câu này chi bằng tự mình khen mình còn hợp lí hơn.

Vài ba người phía sau đâm vào lưng vì tôi chợt khựng lại. Chúng tôi xin lỗi nhau rối rít, bỗng một cô gái có gương mặt tròn chỉ tay về phía sau tôi.

- Anh ấy. Là anh ZenDy, ZenDy kìa.

Zen nhanh như chớp tiến lại gần giữ tay cô bé rồi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Tiếng lao xao của những hành khách xung quanh về tên một cậu trai nổi tiếng của nhãn hàng thời trang ViTaDa. Cô bé mặt tròn khi nãy lanh trí chỉ tay về chiếc gương có chiếu đoạn phim quảng cáo của Zen.

- Anh ấy trên tấm gương quảng cáo kìa.

Giọng nói véo von của cô bé làm mọi người cười ồ vì ngỡ sự ngốc nghếch của cô gái nhỏ nào đó. Bọn tôi và nhóm các cô gái ra hiệu rời khỏi đây và chọn chỗ ngồi riêng biệt trên cao hình con thuyền trong một quán nước. Một dải trời đầy sao như đang bơi trong vũ trụ. Chiếc thuyền trong suốt xinh đẹp đựng trong lòng nó những người bạn trẻ nhộn nhịp, tiếc là có một kẻ với bộ mặt khó hiểu lẫn giữa tiếng cười rộn ràng đang thảy tia nhìn sang nơi khác- kẻ đó là tôi. Chán! Tôi đã không được ngồi gần anh, thay vào đó tôi bị ném sang một góc thảm hại. Họ chuyện trò rất vui vẻ, anh hoà đồng và biết cách pha trò khiến mọi người vui vẻ. Nhưng điều đó chẳng an ủi cảm giác khó chịu của tôi chút nào.

- Anh tới đây để đóng phim hay quay quảng cáo?

- Anh ZenDy, anh có bạn gái chưa?

- Em nghe hình như anh từng bỏ trốn với một cô gái tại khách sạn D?

- Nghe nói người yêu anh làm cùng công ty ah? Có phải là cái chị đẹp đẹp tên Liên Duyên không? Truyền thông nói thế.

Zen bình tĩnh “kể chuyện” rằng:

- À phải, hôm đó có một cô gái với trang phục kỳ cục cùng quả tóc vuốt keo láng mướt một cách ngộ nghĩnh đã đến khách sạn đó. Cô ấy thắc mắc vì sao có quá nhiều người ở bên dưới khách sạn, có phải là để phản đối cách ăn mặc của cô ấy không? Trong lúc hoảng hốt bỏ chạy cô ấy đã vô tình “vác” luôn anh theo.

Anh sử dụng nhiều từ ẩn ý móc méo khiến bọn họ áp nhau cười rúc rích, riêng tôi thì vui không nổi khi nhớ lại bộ dạng ngớ ngẩn lúc đó của mình. Không thể tin được thái độ tỉnh hơn ruồi của Zen. Cô bé mặt tròn vo nhìn tôi. Nó là đứa khiến tôi ngờ ngợ có cảm giác như từng gặp qua ở chỗ nào đó. Lại là chứng ảo giác quái quỷ này.

- Chị ấy có phải chị này không ah?

- Cô gái lần trước không xinh bằng cô bạn này đâu.

Con bé với mái tóc phồng phồng xõa rũ mái che phần lớn hai bên má chép miệng.

- Cũng có xinh lắm đâu…

Như có sét đánh ngang tai, tôi đánh rơi cả chiếc muỗng trên ly kem. Bạn của cô nhóc có vẻ ái ngại huých vào người cô, Pun lập tức đổi chủ đề.

- Này, sao mọi người không hỏi rõ hơn chuyện ban nãy nhỉ?

Quả là hiệu nghiệm, bọn họ lập tức chuyển sang đề tài hấp dẫn đó, riêng Pun thì phải hứng chịu cái quắc mắt lạnh tanh của Zen, cu cậu lè lưỡi khoái trá.

- Vậy có phải chị Liên Duyên là bạn gái anh?

Anh chớp chớp mắt mím môi lại chưa tới 3 giây.

- Nếu quả thật cô ấy yêu anh thì hay rồi, tiếc là DuDu không thích người nhỏ tuổi như anh đâu…

Khá khen anh dẻo mồm đấy. Nhưng tôi chỉ chú ý được tới đó thôi. Còn lại thì gần như những câu chuyện về họ không lọt vào tai tôi được tí nào. Thậm chí cả cái nhìn ẩn ý của cô bé mặt tròn cũng làm tôi chẳng hề mảy may xúc động. Đầu óc tôi vẫn còn hoạt động mạnh mẽ bởi nó đang bị bám riết bởi một câu nói lặp đi lặp lại mãi- “có xinh lắm đâu”. Tôi đã để tâm đến nó nhiều đến mức phát điên lên, tôi cứ giữ thái độ trầm ngâm cho tới khi Pun nắm vào lớp thịt trên má đau muốn chảy nước mắt, tôi mới giật phắt mình. Họ đã đứng dậy chào tạm biệt nhau- tôi nhìn lại đồng hồ kinh hoàng nghĩ có chuyện gì để họ có thể nói nhiều đến thế chứ. Tất nhiên Zen yêu cầu các cô gái giữ bí mật về cuộc gặp gỡ này, họ cũng dễ dàng đồng ý nhưng tôi thì tin dù có nói ra DuDu cũng có cách gỡ rối cho anh. Con bé mặt tròn bỗng đứng thình lình trước mặt chăm chăm nhìn tôi, nó vênh đôi má bầu bĩnh tỏ vẻ trưởng lão.

- FiFi! Nếu chị nghĩ mình xấu thì chẳng bao giờ yêu anh ZenDy bền lâu được đâu?- Rồi nó nghiêng người quay sang Zen- Đúng không anh?

Zen bỏ hai tay vào túi cười lớn, có lẽ nó tinh mắt thật, sự thoải mái của anh cũng lây cho tôi một niềm tin kì lạ đối với cô bé chỉ mới gặp này. Bỗng nó cúi đầu phụng phịu hai gò má.

- Em cứ lo rằng người anh yêu là tên con trai đi bên cạnh anh chứ?

Pun hiểu ngay cơ sự, nó gào lên.

- Con bé này, bị trí tưởng tượng làm cho lú rồi hả?

- Vậy anh xem lại mình đi, ăn mặc như vậy, da trắng như vậy, môi đỏ như vậy, điệu đà như vậy, ai dám nghĩ anh là con trai chứ!

Pun nhăn nhó đe dọa nhưng chưa kịp đốp chát lại thì con bé đã tặng cho nó cái le lưỡi rồi chạy biến đi. Zen vỗ vai Pun khen cô bé đáng yêu nhằm cốt ý muốn quan sát thái độ của cu cậu thế nào, quả là có tật giật mình, nó đỏ bừng bừng mặt phì mũi.

- Hừ! Đáng đánh thì có, hai bên má như hai túi thịt mềm, em mà gặp lại nó là em sẽ ngắt cho đã tay.

Tôi cố nín cười trêu Pun.

- Cậu tưởng cậu được ngắt người ta sao, người ta chê cậu đó. Này, nếu không mau đi gặp gỡ một lần thì chắc không bao giờ có cơ hội nào khác đâu. Chẳng phải em luôn mong điều bất ngờ xuất hiện trong suốt buổi tối nay sao.

- Tại sao em phải đi chứ!

- Thiệt ngại quá! Suốt cả buổi cứ nhìn con người ta mãi mà còn làm bộ.

Zen thản nhiên “khích lệ”, Pun lại càng đỏ mặt hơn, nó quày quả chạy đi vẫn cố ngoái đầu lại kêu oan.

- Em chỉ đi tính sổ với con bé đó. Em sẽ về sau…

Tôi thoáng cười trông theo cái dáng vội vã mạnh mẽ của nhóc. Zen thở dài nói bâng quơ đầy ám chỉ.

- Lại có một cô gái đáng đánh đòn nữa rồi.

- Cũng sắp có thêm một kẻ bị tính sổ nữa rồi.- Tôi lừ mắt đáp trả lại.

- Anh làm gì chứ?

- Phải, nói như vậy anh vui lắm chứ gì, đem em ra làm trò cười- tôi tức giận bước đi- Còn dám đòi đánh đòn em?

- Em có ý thức được là nãy giờ em chưa nhìn anh lấy một cái không?

- Em chỉ khó hiểu về bản thân mình ngay lúc này thôi. Em chưa thể trả lời câu hỏi của Pun.- tôi đột ngột quay lại- thật ra em đẹp hay xấu vậy?

- Anh đã nói rồi em không hề xấu, em xinh lắm, mà dù em xấu hay đẹp thì đối với anh cũng thế thôi, ngay từ đầu anh đến với em xuất phát từ thứ cảm xúc khó mà diễn tả được. Em cũng thế phải không. Vậy em giải thích xem nó là tốt hay xấu.

- Nhưng em vẫn thấy phân vân lắm, đối với người khác thì cái sự không xinh lắm đó nó quan trọng lắm sao.

Như chợt hiểu ra, Zen phì cười xoa đầu tôi.

- Đừng để ý làm gì, anh có để ý đâu.

Tôi leo lên đường trượt để trở về ngọn đồi gần nhà, suốt cả buổi về tôi chẳng nói chẳng rằng, anh cũng yên lặng đằng sau tôi. Chẳng hiểu sao trong lòng tôi nặng nề quá, giống như bị bức bối, bị tổn thương, nhất là khi anh càng bình thản bao nhiêu tôi càng thấy khổ tâm bấy nhiêu. Đâu phải cứ nói bỏ qua đi thì con người ta lập tức rủ sạch nó một cái rột dễ dàng như vậy được. Lên tới đồi tôi bất ngờ nhảy xuống làm Zen hốt hoảng nhảy theo. Mặc anh khó hiểu, tôi xăm xăm bước ra mép vực nhìn xuống khoảng mênh mông xa xôi thung thủng như cái bị đen ngòm to tướng. Zen giật phắt tay tôi.

- Em muốn làm gì?

Tôi chưng hửng, bất giác tỉnh táo hẳn, ít ra cũng vì đôi mắt ấm áp đó, nó đang nơm nớp níu giữ lấy tâm hồn u uất của đứa con gái hiện giờ muốn nổi loạn. Tôi cố cười trong bực dọc.

- Ngốc, em chỉ muốn giải tỏa mình một chút thôi mà.

Anh chầm chậm nới lỏng tay tôi, tôi quay lưng đưa mắt ra xa rồi dang hai tay đón luồng gió táp vào ngực, hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết sức lực thét vào khoảng không thật lớn.

- Đẹp là cái quái giiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?............

Từ xa thẳm dội lại ba bốn tiếng “đẹp là cái quái gì, đẹp là cái quái gì, đẹp là cái quái gì” vang ngược lại- nó muốn khẳng định với tôi rằng- hừ, là cái quái gì cũng được. Zen lúc này mới bật cười, anh vỗ vào trán tôi.

- Con nhỏ ngốc này! Làm gì la to dữ vậy. Anh sợ em rồi đó! Thế nào, giờ đã thấy thoải mái chưa… hả FiFi.

Zen cố tình nhấn mạnh tên tôi để trêu chọc nhưng tôi chẳng bận tâm, tôi bỗng rùng mình lạnh lẽo, tự dưng cảm giác ớn lạnh chạy đâu đó nhột nhạt trong người. Tôi quay ngoắc người tìm kiếm, ánh trăng vàng rọt chiếu sáng gần như có thể thấy được khá tỏ mọi vật chung quanh nhưng giữa cánh rừng sương se sát cộng với cái ớn lạnh xuyên người thì dễ khiến nó trở nên mờ ảo ma quái. Tôi như kẻ mộng du sắp chìm vào trong kí ức xưa cũ nhưng phải công nhận rằng có điều gì đó rất quen thuộc. Kể từ hôm tôi bị ngộp nước và ngất đi, đã vài lần tôi thoáng nhớ lại cảm giác này. Như là định mệnh. Đúng vậy, ánh trăng lúc ấy, cũng giống như thế này. Vàng rọt. Mờ ảo. Lạnh lẽo. Lạnh lắm. Một đôi mắt. Bình thản. Sự ngột ngạt. Bức bối. Sợ hãi. Lạnh lẽo…

- Sao thế ngốc?

Tôi giật mình và lòng se lại bởi bàn tay ấm áp của Zen. Tôi đột nhiên nhận ra gương mặt Zen vô cùng quen thuộc, không phải là quen thuộc của cách đây mấy tháng mà là từ nhiều năm trước. Tôi đã từng biết anh sao? Có phải vì vậy mà khi thấy anh trên đoạn phim quảng cáo, trái tim tôi, tâm hồn tôi đã xáo trộn, bức rức đến mức tôi không nhận ra. Rốt cuộc là sao? Hay vì ánh sáng ngà ngà của trăng làm tôi tự huyễn hoặc mình như thế. Tôi xua đi ý nghĩ đó và nắm tay anh, Zen đã mỉm cười thật hiền, anh ở đây mới là sự thật. Trong đêm mờ ảo, cái lạnh êm ả lướt qua da thịt, nhưng cái rùn mình đáng sợ thì vẫn còn âm ỉ đâu đó. Tôi cố tìm ra chuyện để hỏi Zen trên con đường về hoang vắng.

- Cô bé có gương mặt tròn thật dễ thương, cám ơn anh và Pun đã giới thiệu tên em cho cô bé. Cô bé tên gì nhỉ?

- Anh không hiểu, cuộc trò chuyện nhanh chóng ban nãy hình như chỉ nói về anh, ngoài ra không ai hỏi tên ai mà?!?


- Sao, cô bé nói là quen với chị ah?

Pun gật đầu, nó bảo là thậm chí chúng tôi rất thân nhau. Tôi liếm môi, nếu Pun nói sớm thì đêm qua tôi đâu có thấy ớn lạnh đến vậy. Kì một nỗi tại sao tôi lại chẳng nhớ gì nhiều về nó mà chỉ mơ hồ có cảm giác quen quen. Dạo gần đây tôi thấy mình quái đản thật.

- Cô bé mặt tròn có ý mời chúng ta đến nhà nó chơi, nếu mình đồng ý thì Pun sẽ rất vui đấy.

Trưa. Chúng tôi theo chân Pun đến thăm nhà cô bé tối hôm qua.

Tôi bất động bởi nó. Có lẽ do ngôi nhà cũng nằm giữa cái không gian vườn hoa cây lá nên tôi ngờ ngợ mình đã từng đến đây rồi thì phải. Nhưng ngôi nhà không phải là nguyên nhân khiến tôi bất động, mà là cái cây to lù lù đứng trơ trọi cạnh con suối. Dòng nước mát lạnh chạy ngang qua chân nó tựa như bản nhạc buồn quấn quýt gần bên tâm sự với thân già bí ẩn. Xung quanh chỉ mỗi mình nó to lớn và hoàn toàn khác lạ với tất cả các sinh vật còn lại, nó trám vàm một khoảng tốt đẹp, nó lặng yên quan sát tất cả nhưng dáng vẻ già cỗi cộng với tán lá dầy rũ rượi lom khom lù đù làm nó thật cô độc. Đặc biệt lắm, lạ là chính vì thế trông nó cuốn hút đến nao người- chắc có lẽ là với mỗi tôi thôi.

- Chị thích nó ah?

Tôi cười lắc đầu, chả lẻ lại bảo mình thấy nó cô độc một cách đặc biệt… Con bé thở dài và dẫn chúng tôi tham quan nhà cô bé. Gia đình cô kinh doanh cá cảnh, chúng tôi đang thăm lòng đại dương ngay tại nhà cô- bao quanh là các bể cá nhiều hình thù đẹp mắt cộng với một loạt các kiểu cá đủ loại, đủ màu tưởng chừng đến ngộp mắt cả bọn. Tôi thầm khen chủ nhân căn nhà có óc hài hước biến cả căn nhà thành ngôi nhà đại dương- hồ cá trang trí khéo đến nỗi chúng tôi phát hoảng khi một con cá có đôi má hồng thình lình xuất hiện, nó ngoác mồm cười cợt vẻ thảng thốt từ những vị khách lạ một cách cố ý. Có nhiều loại cá được sao hoặc lai giống giữa nhiều loại trông thật lạ mắt làm Pun thích thú ra mặt- nhóc in luôn cả mặt vào tấm kính để thưởng thức loại cá có màu tím toàn thân, lông mi chúng tựa như lông mi của con bò, nó giương mắt dè chừng bộ mặt gian xảo của kẻ dị dạng thầm ngưỡng mộ mình, chúng cụp mắt nguẩy đuôi bỏ đi. Nhóc ta càng khoái chí hơn, cu cậu vừa vung tay chỉ lia lịa vừa nhảy câng lên.

- Nó nháy mắt với em kìa. Đó, thấy chưa?

- Loại cá này có tên là CoBo 5. Đây là lần lai thứ 5 của nó, nguyên bản của chúng là cá Đầu Nhỏ. Đây là lần tái mới nhất và cũng là lần cuối cùng của CoBo, dạng thứ 4 của nó chỉ có màu da người và đuôi vểnh thôi, người ta lai thêm chút ít tế bào lông mi ở bò và sắc tố từ hoa BaLa - như mọi người cũng biết quy định mỗi loại cá cảnh chỉ được lai 7 lần và sao 3 lần. Lí do là vì khi sao lại những loại cá đã tuyệt chủng và sao những tính năng vượt trội đã mất buộc phải tuân thủ đúng với bản chất ở lần đầu tiên và chỉ được cải tiến đến lần thứ 2 kể từ lần sao thành công đầu tiên, nếu không thì sẽ làm mất gốc của tính năng đó và dễ gây dị dạng xấu cho chúng. Khi lai, ngoài việc đảm bảo cho chúng đẹp còn phải chọn ra những mẫu tốt về tuổi thọ, khả năng thích ứng nhất định- tuy nhiên hiện nay hầu như người chơi cá cảnh lại chú trọng đến tính lạ mắt, thậm chí càng kì dị, càng độc đáo họ càng thích.- Cô bé giải thích.

Tôi liếc nhìn con bé một cái, bây giờ mở miệng hỏi tên cô bé có tiện không nhỉ? Nhanh thôi mà, nhưng nom cái vẻ già dặn, khó chịu của nó, tôi đành im lặng.

- Vậy còn con bà già chảnh chẹ có hai má hồng hào phúng phính tên gì?

- Lan Trinh!

- Ai nói mấy người đâu mà nhận. Người ta hỏi con cá bên góc kìa.

- Thì tên Lan Trinh đó, đồ ngốc!

Thì ra vì trông nó giống cô bé nên cả nhà tạm đặt tên cho nó như vậy. Pun ôm bụng cười khục khặc, nó cố tình lấy tay chậm nước mắt do cười… quá độ. Tôi chú ý đến cái tên cô bé. Zen xoa đầu cô bé an ủi.

- Đừng để ý đến tên khờ ấy, tại hắn kết con cá có cái tên dễ thương quá nên vậy đó.

Pun nín cười ngay, nó đỏ bừng mặt cãi bướng.

- Gì, ai mà thèm thích con cá chảnh chẹ đó. Còn lâu.

- Mặc kệ cậu ta đi RinRin.- Tôi cười xòa.

“RinRin” và cả hai người bạn tôi bỗng nhìn sững kẻ vừa tuỳ tiện gọi cô bé thân mật.

Chúng tôi ghé qua khu vườn của cô bé. Bố mẹ cô mời chúng tôi dùng bữa trưa và bánh tráng miệng ngoài vườn- những chiếc ghế đâm ra từ rễ cây tạo hình thành lớp vỏ bọc đệm có lưng tựa ngắn ngủn chủ yếu để tượng trưng cùng với thân mình to bè tròn trĩnh thích hợp cho việc sử dụng làm bàn ăn thiên nhiên. Một hình ảnh thoáng qua trong đầu làm tôi rùng mình nhưng tôi vội xua đi tránh bị nó làm mất hứng. Bố RinRin rất hiền, ông đơn giản ân cần tiếp đãi như thể chúng tôi là những đứa con ở xa mới về. Cái cách ông cười với tôi làm tôi thấy mến gia đình cô bé vô cùng. Từ chỗ tôi ngồi nhìn tới thân cây ấy không quá xa, lớp cỏ xanh mềm mại như tấm thảm mới thay hoàn toàn rải đều theo ý muốn của con người. Tôi không kềm được bước lại gần cái cây ấy.

- Chị đã nhớ ra chưa?

Tôi biết rõ RinRin vẫn luôn theo sát tôi.

- Sao cơ?

- Chị đã gọi em là RinRin đấy.

Thay vì trả lời vội, tôi đưa tay chạm vào thân cây, thân thể sần sùi xấu xí hằn bao nhiêu vết thương từ lúc nào, tôi khẽ chớp mắt khi vài nhành lá chuyển động tạo sự chú ý. Bất giác tôi ngước lên vòm lá đang xòe ra bên trên- chiếc dù khổng lồ úp cả màu xanh ngan ngát vào từng ngóc ngách uốn lượn trên mặt tôi. RinRin vẫn chờ đợi… RinRin ư? Tôi quay phắt nhìn con nhỏ- nó hiểu ra ngay toét miệng cười.

- Chị nhớ ra rồi sao?

Tôi đấm nhẹ vào lòng bàn tay rồi chỉ về nhỏ, hóa ra tôi đã từng đến đây, cô bé RinRin mà tôi từng chơi đùa lúc bé. Đúng vậy. Chính ngay gốc cây này. Phải ha, hèn gì tôi lại khẳng định những vết thương trên thân cây này là của những đứa trẻ- của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm với nhau ngay tại con suối đó. Phải chính là con suối ấy nữa. Trước khi có bộ bàn ghế bằng cây… Và… chưa có tấm thảm cỏ này…

- Anh Đan đã làm cho em, anh ấy không kể cho chị nghe sao?

Biết ngay là ông anh quái gở của tôi mà. Ba chúng tôi đã cùng chơi với nhau từ lúc đó, anh ấy toàn bắt nạt tôi nhưng luôn luôn tốt bụng với tất vả mọi thứ xung quanh. Tôi phải nói là mọi thứ xung quanh vì anh ấy quý mến từ một cọng cỏ cho tới bất cứ một hình ảnh nào tốt đẹp mà anh ta từng biết, ngoại trừ tôi. Những cuộc ẩu đả và toàn bị bắt nạt mà ông anh yêu quý đó dành cho tôi đã thành cơn ác mộng bám dai dẳng trong tâm trí.

- Ngày gặp chị ở siêu thị, chị có biết em thất vọng như thế nào, dù rất lâu, phải nói là quá lâu không gặp nhau nhưng em vẫn nhớ chị, vẫn nhận ra được chị ngay, trông chị chẳng thay đổi chút nào. Còn chị? Chị không hề nhớ gì đến em.

Tôi kiểm nghiệm lại tất cả từ lời nói của nhỏ cho đến việc lục lọi kí ức mình. Quả thực là dù cho tôi với anh trai có xích mích nhiều đến đâu thì cũng không thể khiến tôi quên sạch sành sanh tất cả mọi điều về nơi này. Nhưng tại sao, lí do gì mà tôi đã quên bẵng đi ngần ấy năm trời mà bây giờ nó lại hiện ra rõ mồn như vậy, về cô bạn nhỏ, về kỉ niệm tuổi thơ. Có ai đó đang tô đậm lại trong trí nhớ của tôi về bức tranh kí ức nhạt nhòa.

- RinRin, chị bất giác chẳng thể giải thích được rõ ràng cho em hiểu tại sao. Tha lỗi cho chị nhé!

Nó thở dài ra giọng kẻ cả và ngồi xuống đám cỏ ri ri mềm mại.

- Em đã rất thắc mắc tại sao thời gian sau này chỉ có anh Đan là hay sang chơi với em, còn chị thì biệt tăm biệt dạng.

- Đan có nói gì về chị không?

- Anh ấy rất quan tâm chị.

Tôi kìm chế sự ngạc nhiên nhưng trông RinRin có vẻ thành thật, nó mở to mắt khẳng định hơn với tôi.

- Anh ấy lúc đầu bảo là chị bệnh rất nặng, lúc thì bảo chị có việc đi xa, lúc thì bảo em đừng bao giờ tìm cách liên lạc với chị vì chị không muốn vậy. Có đúng không?

Làm sao mà đúng được, tôi có lí do gì để ghét bỏ nó chứ. Tâm trạng tôi bứt rứt khó tả, giống như sắp sửa chạm vào một điều gì đó mà bản thân lại không nhìn thấy nó vậy, lòng nôn nóng muốn được nhận thức nó nhưng… lại sợ hãi nó!?! Dù sao tôi cũng có manh mối rồi, ông anh của tôi chắc chắn biết rõ nguyên nhân của sự quên lãng này.

- Hồi ấy em lên mấy RinRin?

- Em gần 5 tuổi. Em còn giữ hình mà. Xem nè!

Nghĩa là lúc đó tôi khoảng 8 tuổi, tôi nghiêng đầu nhìn ba đứa trẻ toe toét ngồi vắt vẻo trên cây. Là cái cây này đây mà! Tấm kế tiếp Đan cõng RinRin lội qua suối, còn nhiều tấm khác của tôi với cô bé chụp chung với nhau nữa. Tôi thích thú nhớ lại những khoảnh khắc bình yên đó, nhất là tấm cả ba chúng tôi cùng chụp chung, đó là tấm duy nhất và cũng là tấm đẹp nhất của chúng tôi. Nó được cô lồng vào khung riêng biệt.

- Chị có đặt tên cho cái cây này phải không?

Nhưng RinRin đã hỏi ngược lại tôi. Hơi thất vọng một chút, tôi tin rằng cái tên tôi đặt cho nó rất quan trọng trong hầu hết kí ức bị mờ nhạt của tôi vậy.

- À này, đừng cho ai biết về chuyện thưở nhỏ của chúng ta nhé!

- Tại sao chứ! Chị lại muốn quên ư?

- Không đâu. Nhưng chị nghĩ nó chẳng quan trọng với ai ngoài chúng ta. Chị hứa sẽ tìm hiểu nguyên do nào đã khiến chị có thể quên sạch nó, thật vô lí.

Tôi khẳng định với cô bé.

- Sao em biết chị và Zen quen nhau?

Nhỏ chống cằm nhăn nhó- một cách thể hiện cảm xúc để tạo niềm tin ở người khác.

- Vì chị đặc biệt.

Tôi bật cười khanh khách. Đúng là trí tưởng tượng của nó phong phú quá. Nó khiến tôi thấy vui vẻ hơn.

- Chị có thể làm được những việc mà người khác không làm được. Em đã thấy qua trước đây rồi, thật tuyệt.

- Cám ơn em- Tôi nói khi thấy trí tưởng tượng của nó đi quá xa- Vậy còn Pun thì sao? Em thấy thế nào?

- Hứ! Hắn thì đúng là tên vô duyên, lãng nhách, trẻ con… nói chung là em ghét hắn.

Tôi nhướn mày biểu lộ sự kinh ngạc như không thể tin được lời vừa thốt ra của nó. RinRin tính trợn mắt khẳng định với tôi nhưng vì nó cũng biết mình nói phách nên mắt chớp nháy liên tục làm tôi được thể cười dữ dội hơn. Có vẻ thu hút phía bên mày râu nên chẳng mấy chốc hai người họ tiến về phía chúng tôi. Zen thong thả hơn trong khi Pun bước đi vội vã bên cạnh, cậu nhóc nôn nóng muốn nghe thực hư câu chuyện, ít ra có lẽ liên quan đến cậu. Hai má RinRin hồng hơn, nó nổi bật giữa mái tóc đen bóng ôm hết gương mặt cùng với chiếc đầm có màu gần giống với đám cỏ xanh rì dưới chân. Nó quay đi tránh ánh mắt của Pun, mặc dù khá bất ngờ nhưng Pun lại thấy mừng rỡ vì nó đoán nguyên nhân của sự đỏ mặt có thể từ nó mà ra.

Zen đã đến gần, anh đứng dưới tán cây tựa hờ hững vào nó, trong cái liu riu thổi của gió chiều, những bóng cây nhấp nhô qua lại trên vai anh ru ngủ bên tai tôi một thoáng xao động. Zen nhoẻn cười vì sự chăm chú của tôi, anh vẫn điềm nghiêm đứng đó để dành trọn tất cả cho đôi mắt tôi mờ dần đi. Có phải tại vì tôi đang ngồi còn anh thì đang đứng nên giờ đây trông anh bỗng lớn lao đến như vậy. Bỗng chốc khoảnh khắc về thời gian đánh vào thái dương đau điến, nó hiện dần về cùng lúc theo từng bước chân anh… đừng đến đây Zen… đừng lại gần đây... Anh không nghe thấy, anh vẫn bước lại gần hơn, gần hơn nữa, luồng hơi khó chịu nhưng tò mò chực trào lên cổ khi tôi thoáng thấy hình ảnh ma quái nào đó trong đầu. Tôi cúi đầu giơ tay che miệng nín thở gượng người chờ đợi cho cảm giác ấy trôi qua…

Trời sậm màu hơn, không gian bớt vẻ linh động vốn có mà chuyển qua nét trầm mặc, nó đọng lại trong anh. Zen khó hiểu, anh ngượng ngùng kiểu trẻ thơ di di ngón tay lên má tôi.

- Thích anh nhiều quá thì cũng không cần nhìn anh mãi thế đâu.

Tôi nắm tay anh tận hưởng sự bình yên từ hơi ấm cọ xát lên da thịt mỏng manh, nó tan ra ngọt ngào đến mức tạo thành niềm ham muốn tột độ khiến tôi cắn vào tay anh liên tiếp lúc nào không hay. Chúng tôi bật cười cụng đầu vào nhau thỏa mãn với biểu hiện tình cảm của mình.

- Hai người coi bộ nồng nàn quá nhỉ?

- Đúng vậy, quên mất mọi thứ chung quanh…

Tôi và Zen giật phắt đồng loạt nhìn sang hai kẻ nhàn rỗi chống cằm gửi đi bốn cặp mắt cú vọ đầy ý nghĩa.

- Anh ZenDy có bạn gái rồi không sợ mất hình tượng ah?

- Không đâu, em sẽ luôn ủng hộ anh mà phải không?

RinRin cụp mắt, nó biết mình chẳng việc gì phải phụ lòng ánh mắt tự tin và phảng phất buồn của anh. Pun chỉ chép miệng buông một câu bâng quơ.

- Bọn con gái…

Làn gió thốc từ sau lưng hất tung lọn tóc bay lòa xòa, tôi nghe như có tiếng ai gọi thoảng qua tai, trong một chốc đột ngột tôi quay phắt nhìn về hướng vô định… Zen hôn nhanh vào má tôi, anh gọi tôi vào nhà vì trời đang chuyển lạnh dần. Tôi hơi tránh ra theo phản xạ, rất may anh đang mãi miết với suy nghĩ riêng của mình nên lại lơ đãng về một nơi khác…


- TỚ SẮP KẾT HÔN RỒI!

Q gọi điện cho tôi và chỉ nói đúng một cầu gọn lỏn.

- Nhanh vậy á? Hy cầu hôn cậu rồi ak? Chúc mừng...

- Chủ rể không phải Hy!

Tôi cười tủm tỉm một lúc lâu vẫn không thấy sắc mặt con nhỏ thay đổi. Tôi đành đứng im và bối rối chưa biết tính sao thì Q đưa gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi trên vệt thâm mờ dưới mi mắt, da dẻ trắng hơn mọi ngày nhưng là cái trắng bệch bạc sầu muộn. Tóc nó khô rượi, có vẻ mấy hôm rồi chưa được chủ nó chăm bẳm kĩ lưỡng so với mái tóc dày mượt thơm tho bồng bềnh lắm lúc chúng lại phập phùng trước vầng trán bướng bỉnh, trẻ con của Q.

- Chuyện quái gì đang diễn ra với cậu vậy????

- Hừ! Ngay đến bản thân tớ đây còn không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Mọi chuyện cứ như trò đùa, bố tớ buộc tớ phải kết hôn, kết hôn với người mặt mũi ra sao tớ cũng không biết, tất cả đều đồng tình, chẳng cần quan tâm đến cảm nhận của tớ. Tất cả đấy FiFi, kể cả Hy… anh ta lại biến đâu mất tăm trong khi tớ thì bị nhốt vào một xó thế này.

- Nhưng ít ra chắc cậu biết hắn là người như thế nào? Ah, cái gã mà bố cậu chấm ấy mà.- Tôi tránh tiếng chồng hoặc những từ ngữ đại loại thế.

- Hắn là chủ tịch tập đoàn nhiên liệu xanh KiQK…

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689