(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 10) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 10) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG X: KÝ ỨC ĐÃ MẤT

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

...

Tôi biết, đó là một tập đoàn cũng thuộc kiểu gia đình- họ rất có thanh thế bởi thứ họ kinh doanh là nguồn nhiên liệu cao quý nhất hiện nay- nó tuyệt đối an toàn cho môi trường- một yếu tố mà toàn thể nhân loại đều quan tâm. Tôi chợt nghĩ coi bộ cũng môn đăng hộ đối đấy chứ, hay là…

- Bố cậu cho rằng Hy không xứng với cậu sao?

Nó lắc đầu khó hiểu vẻ chưa chắc lắm.

- Tớ chưa bao giờ nghe nhắc đến chuyện này trước nay…

Tôi cho rằng cũng có thể Hy biết được điều đó nằm ngoài khả năng của anh ấy chăng. Nhưng việc bỏ mặc Q mà thậm chí chẳng hề đấu tranh cho tình yêu của mình thì rõ ràng không giống con người anh ấy lắm.

- Cô bạn ở đó khỏe chứ hả?

Giọng nói nhẹ tênh tựa như từ trên trời rơi xuống khiến nó lạc lõng giữa tâm trạng buồn bã của hai cô gái. Zen vẫn thản nhiên nói.

- Đừng quá lo lắng thế, tôi tin Hy có phán đoán riêng của anh ấy. Sự vắng mặt lúc này có lẽ chỉ là tạm thời, cô yêu anh ấy mà, cô phải tin tưởng Hy chứ!

Tôi thở phào. Đúng vậy, với những gì mà họ đã có với nhau, dù chưa là gì nhưng một người từng liều mình cứu sống cô ấy khỏi tay kẻ thù thì rất đáng để Q đặt niềm hy vọng. Hơn nữa tôi hiểu rõ cảm giác an tâm mà tôi cảm nhận từ người đàn ông trầm tĩnh, hiền từ ấy từ lần đầu gặp gỡ.

- Cho tôi biết nơi Q đang ở hiện giờ là chỗ nào?

- Một nơi nào đó khá đầy đủ nhưng không phải là nhà tôi và cũng là nơi tôi chưa từng biết tới, bên ngoài thì đầy cận vệ và mấy con ro bốt phục vụ.

- Gia đình cô vẫn ổn và sinh hoạt bình thường?

- Tôi nghĩ là vẫn bình thường thôi. Ngoại trừ việc tôi đột ngột buộc phải lấy chồng.

Đó là lời trao đổi cuối cùng của họ, tôi ngược lại phải an ủi thì thay vào đó chỉ việc ngồi lắng nghe. Zen ngã người ra ghế nghĩ ngợi mông lung.

- Anh đã biết chuyện gì rồi phải không?

Zen đặt nụ cười lên môi hờ hững, thì ra nét ưu tư chiều nay mà tôi thấy là vì lúc đó Hy đã liên lạc với anh. Hy nhờ Zen (chứ không phải tôi) gửi lời hỏi thăm sức khoẻ đến Q, Những người đàn ông luôn cho rằng giới tính đối lập với họ lúc nào cũng dễ gây nhiễu thông tin hơn thì phải. Sự việc giữa họ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.

- Với thế lực và của cải gia đình của Q thì việc lấy một tập đoàn mạnh như KiQK là điều hợp lí thôi, nhưng trong trường hợp này thì lại khá kì kạ. Đột ngột yêu cầu, chính xác là ép buộc cô con gái duy nhất của mình kết hôn, lại đích thân đến rước cô ấy quay về. Nếu quả thực ông Man- TaLa muốn cấm đoán hai người thì có thể chọn bất kì một đối tượng nào khác hợp lí hơn với Q mới đúng.- Zen nói.

- Khoan đã, anh vừa nói hợp lí ah? Chẳng phải KiQK là chỗ dựa vững chắc cho Q rồi sao. Bố cô ấy hẳn phải xác định như vậy mới chọn họ.

- Em có biết chủ tịch KiQK là người như thế nào không?

Tôi khoanh tay nhíu mày đùa một chút.

- Là một tên háo sắc, hám danh, thủ đoạn…

- Nhiễm phim quá rồi cô nương. Là người hòa đồng, dễ gần, phóng khoáng và… rất đẹp.- Anh gác tréo chân.

Tôi ngạc nhiên ngớ ngẩn người.

- Vậy sao. Nếu vậy thì quá tuyệt rồi.

- Phải rất tuyệt, nếu đó là một người đàn ông “hoàn toàn”.

Tôi nhắm mắt kiểm nghiệm lại lời nói vừa mới lọt vào tai mình, anh đang đùa chăng? Không! Đôi mắt anh lặng lẽ nhưng kiên định khẳng định điều anh nói. Tôi nhún vai khẽ chớp mắt. Tôi không hiểu vì sao một người cha lại cố gắng ép con mình lấy một người mà dù là người đồng tính nhưng chưa chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho cô bởi thực chất Q không yêu người đó. Ông hoàn toàn có thể chọn một người khác tuy là thế lực họ có kém hơn thì ít ra… đúng như Zen nói… như thế sẽ hợp lí hơn.

- Hoặc giả người chủ tịch ấy muốn chiếm đoạt tình yêu cho mình thì sao?

- Nếu vậy thì càng không đúng. Là người nắm trong tay quyền lực như thế có hàng tá người muốn được kề cận bên cạnh để yêu thương. Hơn nữa cô ấy vốn rất thu hút, xinh đẹp và khôn ngoan, chẳng việc gì phải ép buộc ai làm những điều mà cô chẳng mất nhiều công sức để có, đồng thời nó lại chỉ có giá trị trước mắt. Đúng. Cô ấy không phải tuýp như vậy.

Xem kiểu cách của anh, tôi cá là mối quan hệ của anh với người đó khá đặc biệt. Tôi nghiêng đầu có ý hỏi anh về mối quan hệ giữa họ thế nào.

- Một người bạn thân của anh là anh trai của KiLy- chủ tịch tập đoàn KiQK.

Tôi nhận ra dường như mọi điều về anh đều quá mờ nhạt với tôi. Xem nào, bố Q gấp rút muốn gả con gái độc nhất của mình cho KiLy- một kẻ có thế lực bậc nhất hiện nay. Mục đích là gì? Riêng KiLy theo Zen nói lại không quá cần thiết để kết hôn với cô gái chưa hề biết và yêu mình. Rõ ràng là phải có vấn đề trung gian nào đó, hoặc giả đó là sự thỏa thuận ngầm giữa hai tập đoàn này chẳng hạn. Về phần Hy, anh lại nín lặng, có vẻ anh biết rõ thực hư bên trong và buộc phải chấp nhận nó. Tôi nhớ lại ấn tượng về bố của Q qua lời kể của Pun, ông Man- TaLa là người rất kiệm lời, ra lệnh cho người khác bằng mắt và cử chỉ là chủ yếu, tôi nhớ Pun nói rằng Hy có vẻ rất hiểu ông chủ của anh. Mặt khác anh vốn là cánh tay đắc lực gần gũi đáng tin cậy được giao nhiệm vụ chăm sóc Q, anh lại theo sát ông ta suốt từ ngày còn trẻ nên chắc Hy phải biết mục đích việc làm của ông và khi anh chấp nhận nó thì nó phải nhằm phục vụ lợi ích cho ông chủ.

- Em không hiểu một chuyện. Theo em nghĩ thì Hy chắc không có ý định cướp Q đi trước đám cưới đâu. Vậy việc gì bố Q phải giữ cô ấy ở một nơi xa lạ chứ, chỉ cần giữ tại nhà như những lần trước.

Zen trầm ngâm, anh sờ tay lên đầu mình theo thói quen.

- Có thể là vì lí do an toàn. Dĩ nhiên chẳng ai dại dột muốn gây hấn với tập đoàn thế lực KiQK, huống chi nó được hợp thức hóa bằng một đám cưới hợp pháp với sự chứng kiến của mọi người và cả giới truyền thông.

- Ý anh là gia đình Q đang gặp phải mối đe dọa nào đó…

- Có thể. Đến mức ông ấy cảm thấy mình không còn đủ khả năng cho một hướng xoay sở khác và phải nhờ tới người ngoài.

Hình ảnh cô bạn buồn bã lại hiện về nặng trĩu lòng tôi và mới đây thôi tôi còn chứng kiến Q cùng Hy quấn quít bên nhau. Tại sao sự việc tồi tệ này lại xảy ra ngay sau khi họ vừa tìm thấy nhau sau bao nhiêu lâu yêu thương thầm lặng. Liệu tôi làm gì được cho nhỏ đây- đứa bạn vui vẻ nghịch ngợm ngày nào của tôi giờ bỗng dưng yếu đuối, cuộc sống đầy đủ đã khiến nó bất lực trước những cú sốc.

- Yên tâm đi. Q chắc chắn sẽ an toàn thôi. Em đừng quá lo lắng.

Bình tĩnh là cần thiết, có điều nom cái vẻ tỉnh ruồi của Zen tôi thấy hơi bất mãn. Zen tặc lưỡi khi tôi làm mặt ngầu với anh.

- Em quên bạn anh cũng là chủ nhân ở đó sao. Anh đã nhờ cậu ấy giúp đỡ rồi. Anh ta rất vui lòng. Phải nói là… cực kì vui lòng.- Zen nói một cách đầy ám chỉ và khó hiểu. Thật kì cục.

Tôi mệt mỏi mang đầy ắp suy tư ưu phiền cả vào giấc ngủ.

…Hình như có ai đó đang chờ đợi tôi… Xa vời nhưng rất gần gũi, tôi chỉ cần chạm tay vào là biết được tấm lưng rộng đó là của ai, ngay bây giờ… tôi cố gắng đi thật nhanh nhưng không hiểu sao tôi càng cố gắng bước đi như chạy như bay lên mà thân thể thì càng nặng trịch. Mong muốn chạm vào nó, quen thuộc mà thân thương lắm… Thật lâu vẫn chưa tới được nơi đó… tôi khuỵu xuống bất lực trong bóng tối, tôi khóc, khóc thảm thiết. Người đó quay lại… tối quá, tôi không trông thấy mặt người đó. Anh chìa tay về phía tôi, mỉm cười… nhẹ nhàng… tôi mừng rỡ chạy về phía trước. Kì lạ quá! Càng gần đến nơi thân thể tôi càng teo nhỏ, còn anh càng lúc càng to lớn hơn. Anh bỗng hoá thân thành một chú sói với cặp mắt hoang dại đầy sức hút…


12h đêm!

Vị khách quen xuất hiện ồn ã trên nền trời yên tĩnh, họ ghé qua khi trời chưa thiết sáng. Lớp sương mụ mị ôm quanh người bọn họ. Tiếng rít thoang thoảng luồn khắp vạn vật đất trời. Cô gái đứng uy nghiêm bất kể làn gió đến từ phía biển thi nhau đổ nghiêng vào thân thể mảnh dẻ ấy. Tất cả đều nghiêng về nơi ngọn gió muốn hướng tới, chúng lất phất bay chậm rãi nhưng trông chẳng hề rối mắt người từ xa bởi nét duyên dáng, mềm mại lả lướt từ chiếc váy nhiều vải được tôn trọng khoác lên đôi vai nõn cùng chiếc cằm hếch lên đồng bộ với đôi mắt sắc sảo nhìn về… chúng tôi.

Cánh đồng hoa khẽ xao động rạt đều một lượt rung rinh về hướng ngôi nhà bé nhỏ nơi hai kẻ ngái ngủ đứng yên chờ đợi và bị cơn thốc mát lạnh có chút bất ngờ khiến tóc bay phạt về sau phấp phới. Vài sợi tóc lố đà bám lỏng loe là là vật vờ trên đầu tôi. Thân chinh chủ nhân xuống tận nơi chào đón vị khách quý và nghiêm túc như những con người biết “làm ăn” thực sự: việc giao kết như đã hứa, “hàng” được trao trả lại cho khổ chủ.

- Hàng còn nguyên nhé!

- Cô thật giữ chữ tín!

Zen nhún vai ngán ngẩm, anh chẳng buồn phàn nàn khi bị hai cô gái coi mình như vật phẩm. DuDu cao hứng, cô nhón chân liếc chừng thăm dò cả hai chúng tôi.

- Hy vọng không phá hỏng buổi tối vui vẻ.

Tôi biết hai từ “hy vọng” mà cô ấy nói là gì. DuDu ghi lại tất cả công việc mà Zen còn mắc nợ và cả một lô lốc việc sắp thực hiện.

- Anh là người của công chúng, anh đã có được những thứ mà người khác luôn mơ ước. Làm việc theo mệnh lệnh và mất tự do hoặc thứ gì đó tương tự là cái xứng đáng để trao đổi với những gì mà anh có. Zen! Anh hiểu điều đó mà.

DuDu vòng tay qua lưng Zen, giọng cô hơi chùng xuống. Đó là mặt trái đằng sau ánh hào quang rực rỡ của một hình tượng tốt đẹp, đó là nỗi buồn thầm lặng mà Zen phải trãi qua, và mọi người tin rằng nó xứng đáng đổi lấy cái đỉnh cao mà hầu hết bản thân họ cũng thèm khát. Tất cả thi đua cố gắng đào thải nhau, cố gắng trau chuốt mình và đánh giá vẻ bề ngoài theo thói quen được học đòi hỏi từ môi trường hiện đại- nơi mà trước khi họ biết được ai như thế nào thì đã từng nhận được những bình luận như thế với mình. Sâu xa trong lời nói của DuDu là niềm cảm thông chân thành.

Chiếc áo mỏng manh khiến tôi hơi so vai lại, tôi chú ý nhìn sang nhóm người hộ tống DuDu, dù đứng khá xa nhưng sao nom quen thế nhỉ. Đúng là sự trùng phùng ngoài ý muốn, tôi không thể làm ngơ trước diện mạo chẳng lấy gì làm thay đổi của bọn chúng- những kẻ đã chơi trò rượt đuổi với tôi và Pun. Chà!  Ai đây- gã mập đầu đàn. Ai nữa đây- tên lưng tôm mắt lờ đờ. Còn đây- ah hà… hóa ra là “anh chuột bạch”, gã đầu bạc hăng máu nhất đám đã “nựng” Pun lẫn tôi ra trò. Tôi đưa bộ mặt có chút đểu cán gật đầu chào hắn ta khiến gã bối rối co giật mép rồi “e hèm” một cách vụng về. Xe sắp di chuyển… DuDu vòng tay trước bụng, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.

- Này!

Tôi giận mình buột miệng gọi cô để rồi cả tôi và cô đều đứng im như tượng. Cuối cùng…

- … Zen lúc còn nhỏ có… to con không?

DuDu trợn mắt toan há hốc và ánh mắt long lanh khi lớp lông mi khẽ chớp. Tuy nhiên đó thật chính là điều mà tôi muốn hỏi dù nó chưa hiện rõ lắm qua câu hỏi… lãng xẹt vừa rồi. Cô quay lưng bước lên xe sau khi cố tình cho tôi thấy sợi dây đỏ nơi cổ. Chiếc Ax- Miu phóng vút lên một cách nhẹ nhàng êm ái đúng với bản tính đặc trưng họ hàng loài mèo mà người tạo ra nó đã khéo léo ứng dụng, nó xứng đáng nhận danh hiệu mà QQ đã quảng cáo- chúa tể loài mèo. Nhẹ nhàng- bí ẩn- quyến rũ. Tiếc là màu hồng làm nó mất tính kiêu sa một chút. Biểu tượng QQ hiện rõ lồ lộ trước khi dần mất hút khỏi dãy núi…

Pun từ giã tôi để trở về tiếp tục việc dạy bơi ở Khu thể thao trẻ em. Còn lại một mình, tôi ngắm một lần nữa ngôi nhà bé bỏng, nó hiền lành giữ nguyên nét bình lặng thường ngày lộng lẫy đón chút nắng thơm từ cánh đồng hoa vàng lan tỏa. Mùi hương kì diệu mà nếu không để ý sẽ không thể ngửi thấy bởi nó chỉ lãng đãng đâu đó giữa không gian, ta có thể vô tình phát hiện ra chúng ở hồ nước, ở giàn cây trái, ở chiếc xích đu chẳng hạn nhưng tuyệt nhiên khi ta chắc chắn thứ lâng lâng tuyệt diệu xuất phát từ chính vườn hoa thì sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu ghé thăm gần chúng hơn. Đúng vậy. Chúng không giữ lại mùi hương cho mình mà ban phát cho xung quanh. Đừng thấy thân thể yếu ớt dài ngoằng mà lầm nhé, nó mạnh mẽ và sống dai dẳn- bằng chứng là mấy trận giông tố ghê gớm nhiều năm chưa hề làm nó suy suyển bong gốc, mỗi năm vẫn trổ hai đợt cho chị tôi thu hoạch. Thu hoạch gì? Ồ thật ra nó do một tay chị May tôi lai giống và tạo ra chúng. Khi chúng hết màu vàng óng ả thì sẽ bị cắt ngắn đi độ hai phần ba lấy luôn hoa, tôi từng kêu gọi chị mình hãy tỉa ngắn hơn nữa bởi trông chúng sẽ thú vị hơn khi cúi xuống thưởng thức. Lí do từ chối của chị ấy cũng dễ hiểu, cắt ngắn thêm đồng nghĩa với việc giảm bớt đi bài thuốc tốt của chính chúng. Tôi hít căng một hơi mỉm cười- những đóa hoa vung vẫy trước sự tỏ bày của tôi.

May ra đón tôi, chị cầm trên tay lồng kính ba góc có cái nụ đỏ hỏn bên trong mà tôi chưa xác định đó là gì. Lại là thuốc sao? Chị cười toe toét nghĩa là tôi đoán đúng rồi. Tác dụng trị chứng lãnh cảm của phụ nữ… vậy ư?

- Uống cục đỏ lòm này sao?

May phật ý xua tay.

- Là ngửi đó cô ngốc. Một trong những nguyên nhân của chứng lãnh cảm là tinh thần mệt mỏi, chán nản hoặc bất mãn điều gì đó gây mất cảm giác trong yêu thương. Chớ coi thường nó, mùi hương của nó làm thả lỏng cơ thể, tan biến mọi suy nghĩ tiêu cực, ngoài ra giảm những cơn nhức đầu hành hạ. Tạo cho người sử dụng cảm giác thoải mái, dễ chịu, hưng phấn và thế là... Hay đấy chứ?

Dĩ nhiên là hay rồi. Tôi luôn ngưỡng mộ chị từ bé mà. Cơn tò mò làm tôi nảy ra một ý. Lãnh cảm ah. Hình như tôi có vài cảm giác tương tự như thế.

- Cho em ngửi một tí nhé!

Tôi thản nhiên chun mũi ngửi, đúng là hơi dễ chịu, tôi thấy tim mình đập rộn ràng, đầu óc lâng lâng khó tả, bỗng đột nhiên tôi nhảy về phía sau tránh xa mùi hương đó ra. Thay vì sự dễ chịu, nó đã biến chứng tạo thành cơn đau đầu nhức buốt và cơn buồn nôn trỗi dậy chắn ngang hết mọi cảm xúc. Tôi cúi người chống tay lên đầu gối, mắt hoa lên nhìn mặt đất lúc tỏ lúc mờ. May giòn giã vỗ vỗ vào lưng tôi, chị vẫn vô tư nên chỉ cần vỗ mạnh chút nữa chắc là tôi nôn thật.

- Em cảm thấy thế nào Fi?

- Mùi gì khó ngửi chết được. Chẳng thấy gì hết.

Tôi bịa đại. May sờ tay lên má như cô thiếu nữ nhíu mày ngạc nhiên.

- Làm gì có. Mùi hay lắm mà. Chị lại thấy yêu đời quá chừng.

Chị hứng chí nhảy cỡn lên trông nhí nhảnh hết sức. Tôi theo chân chị vào nhà phải nói là rất vất vả bởi chốc chốc chị lại chạy lăng xăng xem giờ mấy chậu hoa nằm trong lồng kính nằm rải rát khắp nơi. May rất say mê nghiên cứu nhưng lại ghét việc lấy kết quả mình làm ra để kinh doanh, tất cả chúng, đều là quà tặng cho các bà bạn của chị. Tuy các nghiên cứu của May chưa thật sự xuất sắc đến mức được nhiệt liệt hoan nghênh, có khi nó chỉ hiệu quả nho nhỏ đối với một triệu chứng nào đó thôi. Hai cái bóng giống nhau cùng lúc ập vào tôi, cùng lúc cất giọng rổn rảng.

- Fi! Em về đấy ah. Tiếc quá, bọn anh định lên đồi đây.

- Xem nè. Tác phẩm mới hoàn thành. Mới toanh đấy nhé! Em thật là may mắn.

Tôi chăm chú vào bộ da người nhân tạo đan chi chít những thứ hơi ghê rợn trên tay Pan. Nhìn gần thế này tôi đoán hai người đã đổ khá nhiều công sức để làm cho nó giống hệt cơ thể người, tôi chỉ tay vào cái rốn kì cục hình hạt cơm mà đánh chết cũng không thể lẫn đi đâu được- ngoại trừ hai ông anh sinh đôi của tôi ra thì đây là cái thứ ba.

- Nhìn kĩ có vẻ giống hai đứa đấy! Nhưng hình như còn thiếu gì đó…- May nói.

- Thiếu cái đầu thì phải.

Tôi tiếp lời May khi nghẹo đầu quan sát và phát hiện phần cổ rủ rượi cụt ngủn trên tay Pan. Hai người con trai nhe răng nhìn nhau khoái chí.

- Đầu nè!

- Áaaaaaaaaaaa…

Tôi và May thét lên một lượt hoảng hốt nhìn cái đầu với gương mặt y hệt họ từng sợi tóc, khoé môi, dái tai thậm chí đến cặp con ngươi màu nâu đỏ sống động đặc trưng của song sinh Po-Pan được Po hãnh diện dí sát vào chúng tôi. Họ tranh thủ nhảy lên chiếc thang trượt dẫn đến căn nhà trên đồi trước khi chị May kịp gửi vài lời mắng làm quà. Mọi thứ chẳng có gì thay đổi, mọi người trong gia đình chỉ biết đắm chìm vào thế giới riêng mà quên bẵng đi trách nhiệm vun đắp cuộc sống cho mình, ít ra cũng là để duy trì nòi giống theo cách mà bố tôi thúc giục. Ông là người duy nhất quan tâm chuyện thành gia lập thất của con cái và cũng tỏ ra phiền muộn nhiều nhất về việc chưa thấy cháu nội, ngoại đâu hết. Mỗi lần nghe ông phàn nàn, chị May chỉ cười ngây thơ như thể đứa trẻ, Po- Pan thì tôi thuộc nằm lòng câu đồng thanh “tụi con còn trẻ mà”, còn…

- Con nhỏ xấu xí về đó ah. Thấy anh sao không chào đi hả?

Chưa kịp nhắc đã nghe tiếng, anh Đan- người đàn ông căm ghét chuyện tình yêu nam nữ đến tận xương tuỷ thì chúng tôi không dám hy vọng việc anh sẽ lập gia đình.

- Em mới từ trên đồi về, muốn đi nghỉ một chút.

Tôi khó chịu ra mặt xỏ tay vào túi chào May rồi bỏ đi thật nhanh. Lần nào cũng phải chọc cho tôi giận lên anh mới hả dạ.

- Này, xấu xí, ghét ông anh này thế cơ ah!

Tôi leo lên phòng mình, bỗng một cành cây quái quỷ nào đó “bốc” tôi ném vào phòng dù nhẹ nhàng nhưng trò tung hứng bất ngờ đã tạo cho tôi kiểu đáp ngớ ngẩn. Điều đó đáp ứng được sự thích chí của anh Đan thông qua tràng cười man rợ mà tôi phải nghiến răng để thưởng thức. Tôi toan trả đũa nhưng nghĩ sao đó nên tôi chỉ thở phì phì thoát bớt cơn giận dữ đang phập phồng trong lồng ngực. Cái gã phá hoại vẫn kiên trì loanh quanh chọc ghẹo bằng hai từ đáng ghét “xấu xí”. Tôi ngẩng mặt nhìn anh chợt nghiêm túc.

- Bộ em xấu xí lắm hả?

Đúng là sai lầm nghiêm trọng, tôi biết ngay không cần suy nghĩ anh sẽ khẳng định cái rụp mà. Một chút thất vọng và buồn bã bỗng biến thành nỗi uất ức, tôi đứng phắt dậy bỏ ra ngoài, lần này tôi cẩn thận nhảy qua cành cây ban nãy để tránh lặp lại trò hề. Lại thêm một sai lầm nữa, tôi quên mất những cái cây quái dị vốn luôn là địa bàn của anh Đan. Con nhỏ tôi lọt vào bẫy hố lãng nhách. Anh bật cười nhún vai cho rằng mình vô tội.

- Anh đối xử với em như một đứa em gái được không?

Tôi quát lên. Đan nhìn tôi xoa cằm lạ lẫm theo kiểu vờ vĩnh.

- Em sao vậy? Có khi nào tức giận vậy đâu.

- Rồi chẳng lẽ vì không khi nào tức giận như thế này nên anh thích trêu em lắm phải không?

Tôi xốc lại áo ngồi tựa vào nhánh bên cạnh. Đan nhếch môi hừ mũi.

- Chứ không phải do phải lòng tên con trai nào rồi nên bày đặt ngượng ngùng xấu hổ hay sao.- Anh phóng qua nhánh cây lại ngồi đối diện- Khỏi giấu giếm làm gì, anh biết tỏng con bé xấu xí nhà này đang quen với cái gã bóng bẩy nào đó mà. Nói trước, anh không muốn em qua lại với hắn.

Đan xếp chân lại, khoanh tay nghiêng đầu sang một bên- cái vẻ nghiêm trọng hiếm thấy ở ông anh. Anh thấp giọng.

- Ai cũng được, chỉ không phải là hắn. Hắn là… ừ… là nghệ sĩ.

Đan lúng túng buột miệng nói từ cuối cùng, tôi nhíu mày.

- Có phải anh không đấy. Anh đừng nói là những người nghệ sĩ thì phóng túng, sa đọa hay gì gì đó nha. Cổ hủ quá! Ai da!!!

Đan cốc vào đầu tôi đau điến. Tôi ôm đầu mình xoa xát, quắc mắt liếc Đan cay cú:

- Ông anh xấu xa!

- Đồ ranh con.

- Đồ cổ hủ.

- Em biết gì về hắn chưa. Biết chưa?

- Không biết thì đã sao?

Tôi gân cổ cãi lại, Đan búng vào trán tôi đánh “chóc”. Tôi điên tiết lao vào vật anh xuống trả thù nhưng Đan đã giữ lấy hai tay khiến chúng dùng dằng vô hiệu. Đoạn anh phát vào mông tôi.

- Đau quá. Anh hai tàn bạo.

- Anh cấm tiệt em quen với hắn nghe rõ chứ.- Đan gầm gừ trong cổ họng.

- Em cứ quen!

- Không được quen!

- Em cứ quen!

- Hay lắm. Giỏi cứng đầu thì ông anh này nói toẹt cho em biết. Những kẻ xung quanh hắn đều biến thái, mẹ của hắn, họ hàng của hắn và cả bạn bè của hắn nữa.

- Anh mới chính là biến thái. Ai lại đi nói xấu người mình không quen không biết như vậy hả.

Anh càng dữ tợn hơn so với thái độ bất mãn cực lực mà tôi phát ra qua câu nói vừa rồi. Mắt anh toé lửa.

- Tôi biết rõ họ hơn là cô tưởng đó đồ con bé ngốc nghếch!

Ngơ ngẩn mấy giây, anh Đan tôi biết rõ họ ah. Mà họ là những ai mới được. Tôi nuốt nước bọt cố trôi tình cảnh hiện giờ, nó đùn ứ lại trong cuống họng tôi đắng nghét. Điều đó làm tôi nhớ ra việc quan trọng cần hỏi anh.

- Anh biết RinRin chứ?- Tôi dò hỏi- Chỉ là không hiểu sao em lại quên nó và khoảng thời gian đó, anh cũng không đề cập đến người bạn nhỏ ấy, cả kỉ niệm mà chúng ta đã có với nhau nữa. Hình như đã có chuyện gì xảy ra cho chúng ta? Ah mà không, nó chỉ xảy ra với mỗi mình em thôi. Chỉ có em là người quên tất cả về nó. Tại sao vậy anh?

Tôi tống khứ hết mọi khúc mắc, một thoáng kinh hoàng đọng trong đáy mắt nhưng rất nhanh Đan đã lấy lại vẻ thản nhiên.

- Ai thèm giấu em làm gì. Bản thân em quên mất thì đáng trách, coi như là sự trừng phạt dành cho em.

- Không phải đâu Đan, ý em là có vấn đề gì…

- Chẳng vấn đề gì hết. Còn thằng nhóc đó.

Tôi sực tỉnh đành chán chường xua tay.

- Thôi bỏ đi. Dù anh nói sao cũng vậy thôi.

- Hừ. Rồi em sẽ hối hận.

- Không bao giờ.

Tôi phát chán với lời lẽ của anh và tranh thủ bỏ chạy trước khi Đan xử lí mình. Vài sợi dây leo trở thành điểm tựa dễ dàng để chân tôi bám vào, tôi mà chạy thoát được thì dễ gì anh bắt được tôi. Chưa kịp hí hửng thì những sợi dây leo liền quấn chặt lấy tôi và trút ngược xuống đất đu đưa như trái chín sắp rụng. Anh ta biết tỏng sở trường của mình, hừ, tôi chán ngán phun ra vài sợi nhám nhám từ dây leo vô tình lọt vào miệng. Máu dồn đầy mặt, đầu tôi nặng ngàn cân rồi đây.

- Em quên ai là anh trai của em rồi hả. Tôi bắt thóp được cô dễ như lòng bàn tay nhé. Đùa với anh ah!

Điện thoại tôi tự bật màn hình. Trời ah. Q lại gọi cho tôi vào đúng lúc chết dở này. Tôi đọc mật khẩu nghẹn ngào và nặng nhọc nở nụ cười chào nhỏ đang mong ngóng trên nền màn hình ảo chiếu ra từ điện thoại.

- Tối ngày mai là đám cưới của tớ, cậu sẽ đến dự chứ?

Con nhỏ này vừa bị ai tẩy não hay sao mà tôi thấy nó vui vẻ hẳn. Thậm chí tôi không phân biệt nổi nó đang đùa hay nói thật.

- Tớ tin tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Đúng không FiFi. Max đã nói vậy đấy!

Max! Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là…

- Quên nói cho cậu, Max là bạn của Zen, thật bất ngờ phải không. Ngay đến tớ cũng rất kinh ngạc về sự trùng hợp này… Anh ta thật là hay, rất gần gũi, rất hài hước… có chút quái quái. Nhưng hơi tốt bụng… lố một chút.

Lố. Là sao?

- Có lẽ sợ tớ buồn, anh ấy đã đề nghị ngủ lại phòng mình.

Tôi suýt lộn nhào nếu có thể, cô bạn tôi ngượng ngùng mới thật ngô nghê làm sao. Nghe qua đã biết tỏng bộ mặt dê cụ điêu ngoa có đẳng cấp hẳn hoi rồi. Tên này trình độ cỡ nào mà khiến Q thay đổi nhanh chóng thế kia. Bạn của Zen quả không tầm thường chút nào. Nhỏ nghiêm mặt nhìn ánh mắt nghi ngờ của tôi.

- Đừng có nghĩ bậy. Tớ đang tự hỏi lòng làm cách nào để quên được gã đàn ông biệt tăm kia. Ah này. Trên đầu cậu có cái gì thế kia?

Tôi chịu thua nhỏ bạn mình, nó say sưa đến nỗi chẳng hề nhận ra tình trạng éo le hiện giờ của tôi? Anh Đan cúi đầu lăm le nhìn Q.

- Anh trai tớ!

Nhỏ há hốc vẫy tay lia lịa tỏ vẻ hân hạnh được gặp anh trai của tôi. Nó ba hoa một tràng về đủ thứ việc nào là chúng tôi làm quen ra sao, quậy phá như thế nào và chuyện ghé thăm đồi nó cũng khoe nốt. Đan mỉm cười thú vị lắng nghe, anh gật đầu mỗi khi cô đặt câu hỏi đuôi nào đó, rõ ràng vẻ hoạt bát của cô bạn đã chú ý anh trong khi đứa em gái mình đang tòng teng ngay cạnh mình. Điều đó làm tôi thoáng bất mãn…

- Anh Đan này, hình như đầu anh lạ lạ, nó nghiêng nghiêng kì cục sao đó.

Đan bật cười nhăn nhở còn tôi chỉ đành thở dài.

- Cậu lật ngược màn hình lại sẽ biết.

Nhỏ làm theo và há hốc, cô cho rằng anh em tôi đang chơi trò trồng chuối. Buồn cười quá. Đó là ý nghĩ của hai kẻ- một là bạn tôi, một là anh trai tôi. Q chào chúng tôi vì cô nghe tiếng người bước vào- tôi kịp thoáng thấy có một thứ giống như là kí hiệu ngay sau lưng cô.

- Anh Đan. Thả em ra mau.

Anh sực nhớ đến tôi, nhưng thay vì thả tôi ngay lập tức anh chỉ trơ mắt nhìn.

- Xin lỗi nha! Máy gặp sự cố thì phải…

Mà gặp sự cố thật, nó mặc kệ anh làm gì cứ ì ra bám chặt con mồi trong tay. Đan lay hoay với mớ mệnh lệnh chết tiệt chẳng chút hiệu quả nào, tôi lẩm bẩm nguyền rủa và thầm so sánh “chủ nào tớ nấy”. Đang lúc tuyệt vọng thì vị cứu tinh của tôi thong thả lái xe từ khu vườn rau vào. Bà đưa mắt nhìn lơ đãng không nói không rằng ì ạch trờ xe tới chỗ chúng tôi. Chiếc cưa dấp mẹ dùng để thu hoạch rau trờ tới cắt phăng mấy sợi dây dai nhách làm tôi rơi bịch xuống đất. Mẹ tôi nổi tiếng là người “tỉnh như ruồi”, chuyện kinh thiên động địa mấy cũng kéo không nổi sự thay đổi trên mặt mẹ trừ khi chính bà muốn bộc lộ ra. Vẫn với giọng rề rề, bà nói kiểu như đang đọc một câu trong một cuốn sách nào đó vậy.

- Đừng cố làm đau người mình thương yêu, vì khi đó kẻ bị đau mới chính là mình.

Tôi ăn theo vênh váo đứng dậy le lưỡi chọc quê Đan, tay tôi tê hết cả sau cú chống tay vừa nãy. Đoạn tôi phủi mông đu tót lên phía sau lưng xe mẹ chạy thẳng vào nhà. Mẹ tôi giải quyết mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản, anh Đan tôi sẽ bình an vô sự dù đã “hành hạ” tôi tơi bời. Nhiệm vụ của anh là tự giác ngủ ngoài vườn và chỉ ăn trái cây lót dạ. Mẹ tôi thích đánh vào tâm lí con người hơn là thể xác- anh Đan vốn ghét phụ nữ, cái gì đụng đến phụ nữ anh đều ghét, huống chi lại buộc Đan ăn mấy loại trái cây dùng để chữa bệnh dành cho phụ nữ của chị May!!!

Đêm khuya tĩnh lặng, cái lạnh buốt xát vào thân mình tôi. Nó đứng im lìm rủ rượi dưới ánh trăng. Mọi thứ xung quanh ánh leo lét một màu vàng ảm đạm. Tôi đứng tần ngần nhận ra nơi đây thật giống với vườn nhà của RinRin. Nó đẹp thật đấy chứ- tôi lại bị ám ảnh bởi thứ không gian huyền diệu này từ lúc nào. Tôi so vai ngồi xuống, nhắm mắt lại hít thở khí trời, âm thanh nhộn nhịp của thời trẻ con nô đùa ùa về trong tâm trí. Tôi so vai bởi cơn lạnh lẽo thấm đẫm bờ ngực, mảnh trăng đột nhiên to lớn khác thường, hay tại mắt tôi hoa lên bởi cơn buồn ngủ chăng? Đôi mắt khẽ lay động trong màn đêm, tay tôi cứng lại nham nhám… lại nhìn tôi sao… nó muốn tôi làm gì đó. Tôi không hiểu. Tôi quay ngoắc đầu mình xua đi hình ảnh ấy. Tiếng cười vang lên lảnh lót. Là giọng cười trong vắt của một đứa trẻ. Là tôi ư? Tôi bước đến gần nơi đang ẩn giấu một đôi mắt, một đôi mắt biết nói, nó biết yêu cầu người khác theo ý muốn của mình. Tấm lưng to lớn dần hiện ra, tôi trông nó thật quen thuộc, người ấy đang quay lại, tôi bỗng thấy hồi hộp đến mức nghĩ rằng chỉ cần trông thấy được một chút gương mặt đó là tôi sẽ chạy đi ngay lập tức.  Tôi nhoẻn cười nhìn anh, Zen… là Zen… anh cười rạng rỡ… nụ cười đẹp mê hồn dưới ánh trăng. Như con sói. Nó lạnh lùng thật đáng sợ. Đừng nhìn tôi. Đáng sợ quá. Tay tôi run rẩy bưng kín cả mặt lại. Nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt ấy. Đôi mắt ấy đang ra lệnh cho tôi. Tôi chỉ là đứa trẻ thôi mà. Đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi hoảng loạn tung người bỏ chạy.

Tôi bị hất văng xuống giường.

Trời đã sáng hẳn rồi sao. Tôi ngủ mê mệt, thật đúng là ác mộng. Tôi vuốt tóc về sau, chúng túm tết vào nhau thành những lọn to nhỏ rối bời. Tôi kéo hai chân mình xếp lại. Tại sao tôi lại thấy Zen chứ. Tôi yêu anh đến mù quáng rồi hay sao. Kí ức đã quên liên quan gì đến Zen chứ. Tôi nghẹo đầu sang một bên thất vọng. Không phải chứ, mình đã quên chuyện khủng khiếp gì đó sao...

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689