(ღ˘⌣˘ღ) Bí ẩn dấu tích căn Biệt thự cổ có vị trí đắt địa tại Côn Đảo, từng là “dinh thự” của một gia đình giám ngục Pháp, kết thúc sứ mạng sau một trận cháy lớn (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Bí ẩn dấu tích căn Biệt thự cổ có vị trí đắt địa tại Côn Đảo, từng là “dinh thự” của một gia đình giám ngục Pháp, kết thúc sứ mạng sau một trận cháy lớn (-'๏_๏'-)

LỜI NÓI ĐẦU

Tại góc đường sát biển giao giữa Tôn Đức Thắng và Lê Đức Thọ - vốn có vị trí vô cùng đắt địa nhưng lại vô cùng bí ẩn. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm thấy bị cuốn hút và tò mò về căn nhà đó. Đối diện ngay cổng vào của nó trước đây là Bệnh viện cũ của Côn Đảo (hiện tại là Khách sạn Sài Gòn Tourist). Trong kí ức của tôi, bệnh viện cũ được nhà nước sử dụng lại dựa trên cơ sở vật chất cũ của thời Pháp - Mỹ, nó rất cũ, rêu bám, khi có mưa thì nền có chỗ dễ trợt, trang trí ở nền đất bên ngoài là những bụi hoa Móng Tay, tôi hay hái từng cánh ra để dán lên móng để trông như vừa được sơn giống người lớn. Thời điểm tôi di cư theo ba mẹ ra đảo thì căn Biệt thự đó đã im lìm và ngủ sâu giấc cho đến tận bây giờ. Hồi nhỏ, lần nào đi tắm biển chung với đám trẻ con đi ngang đó tôi cũng thấy tò mò về nó, tôi thấy căn nhà đó to và thiết kế đẹp vậy mà sao người ta bỏ phí quá. Cũng có nhiều căn biệt thự dọc đường biển nhưng không hiểu sao tôi chỉ tò mò và thấy căn nhà này đặc biệt. Nhưng tôi nhát cáy không dám bước vào, lâu lâu liều đi vòng vòng bên ngoài thôi. Tôi cũng tìm đọc nhiều tài liệu có liên quan đến Côn Đảo mà tôi tự thấy hứng thú. Thật không ngờ! Tôi tìm hiểu và tổng hợp được tư liệu nhiều và "đã" hơn tôi tưởng về những diễn biến, những con người có liên quan đến căn biệt thự này. (Nếu có chi tiết nào theo bạn chưa chính xác, vui lòng liên hệ để trao đổi hoặc bổ sung với admin)

Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi bọn mình nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧
  • Tổng quan về căn Biệt thự cổ có vị trí đắc địa
Hông trái của căn nhà giáp sát biển, cổng ra vào đối diện với Sài Gòn Tourist, ngày xưa là bệnh viện cũ nhưng trước đó là một cơ sở của thời Pháp - Mỹ

Sở hữu một khuôn viên rộng rãi với lối kiến trúc Pháp điển hình, căn Biệt thự này chính là nhà riêng của những người có vị trí cao cấp trong thời Pháp - Mỹ và chế độ cũ. Khác với một loạt các biệt thự có mặt hướng thẳng ra biển thì căn hộ này lại xoay ngang lại và hướng mặt về bên hông của Khách sạn Sài Gòn Tourist, nhưng ngày trước nó là một bệnh xá cũ có cổng đối diện với căn hộ sang trọng này. Sau giải phóng, nhà nước đã trưng dụng làm văn phòng cho các bác sĩ - y tá của bệnh viện.

Căn biệt thự giờ nhuốm đầy màu sắc của thời gian pha lẫn vẻ bí ẩn trong đó

Nếu quan sát kỹ các ảnh, mọi người sẽ thấy căn nhà này đã bị đất bồi đắp cao lên theo năm tháng và gần như chôn vùi một phần nhỏ bên dưới của căn nhà, lấp đi một khúc của cầu thang. Tôi nhớ cách đây mấy chục năm, trước nhà này có một cây xoài thì phải nếu kí ức không bị nhầm. Có lần chúng tôi hái xoài đập bể nát ra và chia từng đứa đem nhúng xuống biển ăn như một cách chấm muối. (Ý là sự kiện này có thật nhưng không nhớ là phải cây xoài nằm trong nhà này không nữa)

Khoảng sân phía trước khá rộng, khoảng sân bên hông và phía sau cũng rất rộng rãi, nhưng do cỏ khá dày và do nhát nên tôi không dám đi hết xung quanh như hồi nhỏ để chụp ảnh
Cái khoảng kiến trúc chìa ra bên này tôi tò mò không biết nó từng là cái gì nhỉ, có khả năng trước đó là một cái khuôn viên nhỏ để họ ngồi ăn hay uống trà chả hạn
Cỏ mọc khá cao, các kiến trúc gần như đã bị thời gian bào mòn, tôi không dám bước vào trong nhiều vì có cảm giác rờn rợn.
Lúc giơ máy lên chụp tôi cứ tưởng tượng có cái mặt ai đó lú ra từ cái cửa chắc tui "đứng trong quài"
  • Gia đình Miniconi - Một trong những người từng sống tại căn Biệt thự bí ẩn trên - có mối lương duyên lớn với Việt Nam cho đến hiện nay

Trước khi đọc đến phần này, tôi mong mọi người không dùng lăng kính của kí ức thù địch, mà hãy dùng một khía cạnh khác để tìm hiểu những nhân chứng sống và những sự kiện có liên quan đến căn biệt thự này. Trong đó có kí ức của người con trai Giám ngục cai tù người Pháp đã sống với gia đình tại đây trong khoảng 10 năm. Vì sao lại là gia đình Miniconi mà không phải là một gia đình nào hoặc một cán bộ cao cấp nào của Pháp - Mỹ hay chế độ cũ? Xin mời bạn từ từ đọc tiếp!

Ngôi nhà của họ từng ở một thời gian khoảng 10 năm ở Poulo Condore. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Một trong những Giám sát viên người Pháp từng làm việc tại đây chính là ông Paul Atoine Miniconi, sinh ngày 7/12/1897 tại Bocognano, thuộc đảo Corse, Cộng hòa Pháp. Ông được cử đến Poulo Condore - Việt Nam làm nhiệm vụ canh gác, đi tuần và quản lý tù nhân trong nhà tù trong giai đoạn từ năm 1920 đến 1952. (Nói là được cử đi nhưng theo lời kể của con trai thì ông ấy tìm thấy công việc có lương cao hơn khi đọc quảng cáo rao vặt tuyển người lúc đang ở Sài Gòn)

Các giám sát viên người Pháp vào năm 1922, làm công việc tuần tra. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Theo lời kể của Paul kể rằng cha ông ấy đến Đông Dương khoảng 1920, được một người bạn của gia đình doanh nhân thuê làm thợ xây, nhờ khả năng xây dựng những ngôi nhà bằng đá tự nhiên ở ngôi làng Bocognano của gia đình (quê ông tại Pháp). Cha ông nhờ làm giỏi môn nghệ thuật này nên lẽ ra có thể dành toàn bộ sự nghiệp này cho việc xây dựng ở Sài Gòn thì lại có cơ duyên đến Poulo Condore.

Cha của Paul, người đàn ông được ông đánh dấu X ở chân vớ, trong số những người cán bộ của hệ thống cai tù có cả người châu Á - nhưng tôi không chắc họ là người Hoa hay có cả người Việt. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Tuy nhiên, một quảng cáo nhỏ đã thu hút sự chú ý của ông ấy: "chính quyền thuộc địa đang tuyển lính canh cho dịch vụ nhà tù của họ và trả lương cao hơn một franc so với số tiền ông kiếm được vào lúc đó". Quyết định nhanh chóng được đưa ra và ông lên đường đến Poulo Condore, quần đảo có cái tên rất bí ẩn, nằm cách bờ biển An Nam đi một ngày thuyền. Gia đình ông đã ở vào năm 1922.

Gia đình Miniconi. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Trong đó có vợ và những người con của ông cũng đến đây cùng sống trong một thời gian. Ông miêu tả mẹ mình là người phụ nữ đặc biệt - một con sư tử cái - bà đã đạt chứng chỉ cao và có bằng tốt nghiệp về đánh máy tốc ký trước khi rời quê hương đến các thuộc địa, việc này là khá hiếm đối với một người phụ nữ vào thời đó. Bố mẹ Paul quen nhau ở Ajaccio và bà theo cha ông sang Đông Dương.

Mẹ của ông Paul Miniconi. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Trong ký ức của người con trai Paul Miniconi thời thơ ấu ở tại Côn Đảo thì "Đối với tôi, đó là một vũ trụ tươi tốt và kỳ lạ, nơi tôi đã trải qua những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, trong hơn mười năm, đây là sân chơi của tôi, xung quanh là bướm, chim nhiều màu, cá nhiệt đới và ... tù nhân". Đối với một đứa trẻ thì không có gì khó hiểu, vì nó chưa hiểu hết góc khuất, thậm chí đen tối về những gì đang thực sự diễn ra ở hòn đảo xinh đẹp Poulo Condore. Là con trai của viên chức cấp cao, Paul hoàn toàn sống để tận hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất mà đất nước, dòng máu và địa vị của cha mình mang lại vào lúc đó.

Thời thơ ấu của hai anh em Paul tại căn biệt thự bí ẩn này, thời điểm này căn nhà còn mới và vô cùng khang trang. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

"Quay trở lại Poulo Condore, chúng tôi tìm thấy biệt thự của mình nằm trên bờ biển, dọc theo một đại lộ lớn được chiếu sáng khiến chúng tôi nhớ đến Promenade des Anglais ở Nice. Cha tôi đến văn phòng và trở lại với những tù nhân được chỉ định phục vụ chúng tôi" một người làm vườn, một đầu bếp và một "cậu bé" lo việc giặt giũ và phục vụ. Họ sống ở cuối vườn trong một căn phòng độc lập. Nhưng thường vào buổi tối, chúng tôi gặp nhau để uống trà và kể chuyện. Chúng tôi có tình cảm thực sự với nhau và không bao giờ nghĩ rằng họ có thể làm tổn thương hay làm hại chúng tôi, họ giống như gia đình vậy. Chúng tôi đã sống cùng nhau, vậy thôi."

Hai đứa trẻ đã có khoảng thời gian khá dài ở Poulo Condore. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

Paul miêu tả các nhà vệ sinh ở tất cả các biệt thự đều được trang bị nhà vệ sinh ngồi xổm và mỗi sáng, một công việc của những người bị kết án là đến dọn phân, chuyển chúng lên một chiếc xe do một con bò kéo, sau đó rời đi để cây trồng rải phân bón tự nhiên này. "Không có gì được lãng phí!"

Đây mới là cuộc sống vất vả của những tù nhân bị đày ra đảo (tù nhân đang vặt san hô), nhưng trong mắt ngây thơ của Paul lúc đó, họ chính là công nhân, còn chế độ cai tù là một công ty. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus

"Địa thế cách xa đất liền, Poulo Condore hoạt động gần như độc lập giống như một công ty nơi các công nhân làm việc sẽ là tù nhân. Những tốp tù nhân này được chia ra thành nhiều bộ phận như trồng trọt, thủy sản, nhà bếp và công trình..." Cha của Paul được phân công khá tự nhiên. Mỗi ngày, ông giao công việc vặt cho những người bị kết án và ông đưa họ đến một công trường xây dựng như ảnh trên. Phần lớn công việc của họ là thu hoạch san hô rồi biến nó thành vôi. Khi thủy triều xuống, họ lên đường đến rạn san hô bằng sà lan nặng và bị mắc cạn. Ở đó, họ sử dụng thuốc nổ và sau đó là xà beng, họ chất đầy thuyền bằng những khối san hô, sau đó phải vận chuyển khi thủy triều lên đến bãi biển, nơi chúng được đưa đến lò đốt củi đến biến chúng thành vôi. Điều này theo Paul có vẻ tồi tệ với môi trường, nhưng họ buộc phải làm với những phương tiện sẵn có và vào thời điểm đó, các nguồn tài nguyên dường như là vô tận... (Thực ra trong mắt của người Pháp là như vậy, còn đối với người Việt thì là khai thác thuộc địa rành rành rồi, tôi không bình luận thêm vì không muốn xoáy sâu vào khía cạnh khác)

Chân dung một nữ giáo viên người Pháp tên YVette và ba người con của Paul Atonie Miniconi, trong đó có ông Paul. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Trong nhận thức của Paul, cha ông là một người tuy cứng rắn, cương quyết nhưng luôn công bằng với tù nhân, không trừng phạt vô cớ và còn cố gắng cải thiện tình trạng của họ khi có thể, vì điều đó sẽ có ích cho ông sau này... "Có những chòi xử án là những căn phòng lớn có cửa sổ trang bị song sắt nơi có thể có sáu mươi, thậm chí bảy mươi tù nhân. Họ chỉ ở đó vào buổi tối, làm việc vào ban ngày với nhiều công việc khác nhau theo yêu cầu của dịch vụ. Họ thường xuyên bị lục soát để tránh nguy cơ binh biến hoặc bỏ trốn". Trong thời gian đó, Paul và anh trai (hơn ông 2 tuổi) đang đi học. Trường học là một từ rất lớn, trong khi chỉ có một lớp học với nhiều cấp độ mà một giáo viên tình nguyện là vợ của chỉ huy quân sự đồn đã dạy ông và các anh em học đếm, đọc và viết.

Những đứa trẻ con của các cán bộ người Pháp đang chơi đùa bên ngoài thềm giam giữ các tù nhân. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Paul miêu tả những căn phòng giam giữ có không gian khiêm tốn này rất nóng bên trong, vì vậy nó được trang bị một chiếc "panka". Đây là một khung gỗ lớn khoảng 2 mét, được bao phủ bởi một loại vải nhẹ và có khớp nối để tạo ra một luồng không khí nhẹ, được điều khiển bởi năng lượng của con người. Đằng sau vách ngăn, một tù nhân thường xuyên kéo dây để vẫy panka. "Đó là một nơi được săn đón vì nó yên tĩnh và nhanh chóng, người bị kết án chịu trách nhiệm về chiếc điều hòa tạm thời này đã tự tổ chức và treo sợi dây vào chân anh ta, cho phép anh ta ngồi đọc, ngậm điếu thuốc trong khi quạt cho chúng tôi." Nếu không đi loanh quanh bên ngoài nhà tù, họ sẽ đến những khu vực của người Hoa trong làng và miêu tả việc bản thân cảm thấy thoải mái như cá gặp nước vì rất được chào đón ở đó. Paul cũng tự khen tiếng Việt của ông và những đứa trẻ khác lúc đó rất hoàn hảo. Cộng với việc làn da bị ánh nắng vùng nhiệt đới làm cho sạm đi khiến mọi người đều cho rằng họ là con lai giữa người Pháp và người châu Á.

Ông kể trong một lần cha ông cảnh báo viên thuyền trưởng khi đuổi theo hướng những tù nhân chạy trốn và khi họ bước lên chiếc thuyền yếu ớt, ông ấy nhận ra một trong những người thân cận của mình trong số những người trốn thoát... Ông ấy rất lấy làm tiếc, khi nhìn thấy hình ảnh người tù nhân này trong vòng tay mình, anh hay là tôi? Nhưng công việc của cha ông chính là đơn đặt hàng với mức giá như vậy và ông buộc phải tận tâm với công việc đó. Cha ông đã tự an ủi mình bằng cách tự nhủ rằng việc bị bắt lại có thể là tốt hoặc không, vì bốn tù nhân trốn thoát có thể hoàn toàn bị chết vì khát, chết đuối hoặc nằm trong miệng một con cá mập (vì họ từng chứng kiến thấy trong bụng một trong những con cá mập câu được có chân người còn nguyên quần trước đó).

Một con thuyền vượt biển được tù nhân bí mật lắp từng thứ họ cất giấu được, nhưng do kỹ thuật thô sơ nên bị tàu của lính Pháp bắt được. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Paul kể sau kỳ nghỉ trở về đảo, cha ông nhìn thấy bóng đen ở đằng xa phía chân trời. "Đó chính là chiếc bè của những người vượt ngục trốn thoát, họ khởi hành trên một chiếc thuyền tạm bợ được làm bằng tất cả những vật liệu mà họ có thể tích lũy một cách kín đáo (bạt vẽ cho cánh buồm, tre làm cột buồm, nhiều vật dụng trục vớt được...). Họ nấu cơm, sau đó phơi khô và lên đường ngẫu nhiên như vậy để cố gắng đến bờ biển còn cách xa hơn 80km... Nói chung, họ nhanh chóng bị vượt qua bởi con thuyền phóng hơi nước của ban quản lý nhà tù, "Luciani" hoặc bỏ mạng trên biển."

Năm 1930, Côn Đảo có một cơn bão rất lớn gây thương vong nhiều về nhân mạng và kể cả tài sản - sức tàn phá cũng gần bằng cơn bão Linda năm 1997. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

"Vào cuối năm 1930. chúng tôi trải qua thời khắc tồi tệ nhất trong thời gian ở đây: một cơn bão! Bầu trời dần tối và những cơn gió dữ dội, kèm theo những cơn mưa xối xả, đã bao trùm quần đảo. Sau đó, trong vài giờ, chúng tôi tưởng như mình đang chứng kiến ngày tận thế... Mái nhà bị tốc mái, tường của những nhà tù lộ liễu nhất đổ ập xuống người, cây cối bay tứ tung như que diêm. Mẹ tôi đã che chở chúng tôi trong ngôi nhà nơi nước đã ngập một mét và tôi vẫn có thể nhìn thấy chiếc mũ sắt của cha tôi, một biểu tượng chế nhạo, lơ lửng giữa phòng khách. Mọi người đều cố gắng làm cho mình trở nên hữu ích bằng cách tránh mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng điều đó thật lãng phí thời gian. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của giám thị bản địa phụ trách xuồng cứu sinh "Luciani" trong tuyệt vọng kêu cứu, trong khi những con sóng khổng lồ nuốt chửng con thuyền. Anh ấy bị chết đuối. Thuộc địa hình sự của nghề cá sụp đổ, cướp đi sinh mạng của khoảng 50 nạn nhân. Những người khác, sợ hãi hoặc chỉ đơn giản là cơ hội, chạy trốn vào rừng: đó là ngày tận thế! Những ngày bình lặng trở lại, chúng tôi chỉ biết nhìn những thiệt hại và chờ đợi sự giúp đỡ từ đất liền nhưng không ai liên lạc được, tất cả các dây điện thoại đã bị đứt." (Cách miêu tả biểu tượng trên chiếc mũ của cha ông khiến tôi có cảm giác Paul không hề quan tâm đến cuộc chiến và bản chất cai trị thực chất của người Pháp lúc bấy giờ, ông chỉ đơn giản là một đứa trẻ con nhìn sự việc theo con mắt đơn thuần vậy thôi)

Người tù nhân này được người Pháp giao nhiệm vụ hợp tác xã. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Người đàn ông trong ảnh cũng là một tù nhân nhưng do có tài năng tháo vát nên được người Pháp giao trách nhiệm về hợp tác xã (tôi đoán anh ta không phải tù nhân chính trị vì nếu vậy, họ sẽ không để anh ta trông coi một nơi quan trọng về thực phẩm). Đây là nơi cất giữ tất cả những nhu yếu phẩm cơ bản không thể tìm thấy ở địa phương và được vận chuyển từ đất liền bằng thuyền mỗi tháng một lần. Đó có thể là đường, rượu mạnh, xi đánh giày, xà phòng, dầu ăn, tất tần tật các loại thực phẩm được bày biện trên kệ, được sắp xếp bởi bàn tay lão luyện của anh ta. Tuy nhiên, số phận người tù nhân này cũng suýt bi thảm không kém với sự kiện vào năm 1931, nhưng điều thú vị là anh ta đã được giải cứu nhờ sự hỗ trợ của hai đứa trẻ con là Paul và anh trai.

Con tàu Martiniere lịch sử với sứ mạng khốc liệt đưa những tù nhân đày đi biệt xứ và rất nhiều tù nhân người Việt đã bỏ mạng tại xứ người. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Vào năm 1931, có một sự kiện làm rung chuyển cả hòn đảo. Một buổi sáng, giám đốc triệu tập tất cả lính canh và lính canh trưởng để thông báo với họ rằng nhiều tù nhân, trong đó chủ yếu là các tù nhân chính trị, sẽ được lên tàu "Martinière", con tàu chuyên chở những tù nhân đặc biệt đến Guyane (là một vùng thuộc nước Pháp có nhiều thổ dân sinh sống- nhưng nó cũng như Côn Đảo - được người Pháp xây dựng nhà tù để biệt giam tù nhân và đưa người đến khai phá đất hoang, hoàn toàn không có gì tốt đẹp hơn). Và trong số hơn 500 tù nhân được đưa lên tàu có người tù nhân ở ảnh trên, người rất được lòng tin của mẹ Paul khiến bà rất buồn sau đó nhưng không làm gì được. Tuy nhiên, Paul và anh trai vốn có cảm tình với người tù nhân Việt Nam này nên đã tìm cách giấu anh ta trong không gian nhỏ của nhà xí dưới mái tôn. Trong nhiều ngày, anh ta sống ẩn dật như vậy, ăn trong bí mật và chỉ lén lút ra ngoài vào ban đêm. Sau đó, con tàu Martinière nhổ neo hướng đến Nam Mỹ. Anh ta được tuyên bố là một kẻ trốn thoát và mất tích. Nhưng nhờ vậy đã thoát khỏi cuộc hành trình ác mộng này.

Nói thêm về con tàu nổi tiếng Martinière này, sở dĩ nó gây ấn tượng trong lịch sử vì đây là con tàu Pháp dùng để chở các tù nhân đày đi biệt xứ. Đặc biệt trong chuyến đi vào chiều 17/5/1931 từ Côn Đảo đã chuyển 525 tù nhân đến Guyane, chuyến đi này có khoảng 100 tù nhân chính trị, về sau được báo Tuổi trẻ điều tra để ghi nhận và vinh danh những người chiến sĩ đã hy sinh nơi xứ người. Theo tài liệu ghi nhận, chuyến đi dài 35 ngày trên biển đến ngày 30/6/1931 cập bến thì trong chuyến này có 02 trường hợp tử vong, 30 tù nhân bị bệnh quai bị, 137 người nhập viện vì bệnh đường hô hấp, dường ruột với 06 người không qua khỏi. Thời gian sau đó từ 1934 đến 1936, có thêm 20 người chết vì bệnh và một số khác tự tử. Có thể nói con tàu này không khác gì con tàu tử thần.

Thủy phi cơ - phương tiện kết nối giữa Sài Gòn và Poulo Condore. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Người phi công trên chiếc máy bay đi đi về về giữa Sài Gòn và Côn Đảo là người bạn và thường xuyên đến ăn trưa tại căn biệt thự của gia đình Miniconi. Đây là người đem đến sự hứng thú với việc được phiêu lưu của hai đứa trẻ.

Khu vực Biệt lập Chuồng Bò tại Poulo Condore. Nguồn: Franck Senator 

Khu biệt lập Chuồng Bò là địa phận hình sự thu hút sự chú ý của Paul. Khu vực này được giao cho Istria - một giám sát viên khác tương tự như cha của Paul. Khi ông và những đứa trẻ - con của cán bộ đến đây, chúng được thấy trâu, bò, gà, vịt, cừu, chim bồ câu, một đàn gia súc sống thực sự... Đối với ngư nghiệp, mỗi giám sát viên hoặc gia đình của anh ta có thể đến và mua giá thành sản phẩm, dựa trên chứng từ thanh toán, được tính vào cuối mỗi tháng.

Cậu bé ôm chú chó trên tay là Paul. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

Paul là người rất yêu động vật, ông tự nhận xét hai anh em ông là một "chuyên gia". Họ nuôi một con chó, một con khỉ nhỏ tên Boubou, một con bồ nông, một loại cầy mangut, rùa, đôi khi là rắn, thằn lằn đá cầu (được bán với giá piastre cho người Hoa trong làng)... "Như một sở thú" - Paul nói!

Không khí Tết Nguyên đán của người Việt tại đảo. Nguồn: Paul Miniconi/criminocorpus 

"Rùa biển sống với số lượng lớn trên quần đảo. Những con rùa thủ công và những con rùa "mongrel" có mai như da. Trong mùa sinh sản, thật khó tin khi thấy chúng làm tổ trên bãi biển. Nhưng việc đánh bắt chúng bị kiểm soát chặt chẽ bởi người giám sát phụ trách nghề cá. Có những người bảo vệ từ mọi tầng lớp xã hội. Nhưng nhiều người đến từ Ấn Độ, họ là những người Công giáo thực hành nhưng giữ cho riêng mình. Người Corsican cũng giữ cho riêng mình. Chúng tôi đã có những bữa tiệc cùng nhau. Nhưng tôi không nhớ bất kỳ ngày lễ lớn chung nào, ngoại trừ Giáng sinh và Tết. Ở đó, ngay cả những người bị kết án cũng ở đó và theo truyền thống của họ, nhảy múa, tạo ra âm nhạc. Chúng tôi nếm thử các món đặc sản địa phương, những chiếc bánh nhỏ ngọt ngào và nhiều màu sắc hay con cua được nấu trong vỏ của chúng, trộn lẫn với người dân địa phương, giống như những người Việt Nam thực thụ mà làn da rám nắng của chúng tôi khiến chúng tôi trông giống"...

Mối lương duyên của gia đình Miniconi với Việt Nam cho đến tận ngày nay và di nguyện có giá trị lịch sử của ông Paul Atoine Miniconi

Từ năm 1930 - 1931 trở đi, khi nhiều tù nhân chính trị đến đảo thì không khí tại nơi này dần trở nên thay đổi - Paul kể. Những người giám sát viên bắt đầu lo sợ về những cuộc nổi loạn có tổ chức chặt chẽ hơn và ngày càng lo lắng hơn. Giám đốc Monsieur Bouvier - người kế nhiệm Đại úy Lambert - đã ra lệnh thắt chặt kỷ luật hơn. Việc tìm kiếm lùng sục diễn ra thường xuyên hơn. Cha Paul được giao nhiệm vụ này. "Có một lần, cha tôi tình cờ phát hiện cử chỉ một người tù nhân vội vàng ném một vật thể qua lan can... Nghĩ rằng đó là vũ khí, ông đi quanh tòa nhà và phát hiện ra một vật thể trong bãi cỏ. Đó là một chiếc tượng bán thân bằng thạch cao về Hồ Chí Minh. Thời điểm này, những người tù chính trị này bị kết tội là những kẻ cầm đầu trong việc sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam vào năm 1930 bởi sự hỗ trợ của Nga. Bác Hồ là thần tượng của họ và bức tượng nhỏ này là biểu tượng cho sự nghiệp của họ. Dĩ nhiên là bị tịch thu". (Tuy nhiên, có thể ký ức này bị nhầm lẫn cho khoảng 10 năm sau nữa vì chân dung bức tượng là khi Chủ tịch Hồ Chí Minh đã trông lớn tuổi hơn, tuy nhiên vẫn đúng sự kiện và diễn biến vì cha Paul có thời gian làm việc đến năm 1941 tại đảo.

Tượng bán thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh được tù nhân bí mật điêu khắc trong tù. Nguồn: Franck Senetor

Điều thú vị là thay vì cố ý làm hỏng hoặc bức chế tinh thần người tù nhân này thì cha của Paul lại cảm thấy xúc động và âm thầm đem về giữ lại nguyên vẹn một cách đầy trân trọng cho đến tận khi ông về nước và qua đời. Như một di nguyện của người cha quá cố để lại, Paul đã tặng lại cho nghị sĩ Franck vào năm 2015 để ông giữ nó trong quỹ của hiệp hội lịch sử đền tội "Fatalitas" của mình. Năm 2019, Franck gặp đại sứ Việt Nam là ông Nguyễn Thiệp tại Pháp, điều thú vị thay ông Nguyễn Thiệp lại là con trai của một tù nhân chính trị từng bị đày ra Côn Đảo với án khổ sai chung thân. Với ý thức được giá trị lịch sử và chính trị đặc biệt của bức tượng bán thân, tượng trưng chính thức đầu tiên của nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam, ông bày tỏ mong muốn nó trở lại Việt Nam và nhất quyết yêu cầu Thượng nghị sĩ Franck tặng lại cho Bảo tàng Hồ Chí Minh ở Hà Nội.

Cuộc gặp gỡ đầy nhân duyên giữa con trai người giám mục và con trai người tù cộng sản ở Côn Đảo vào ngày 1/12/2019. "Chú bé Paul" hiện giờ là một cụ ông hơn 90 tuổi - bên phải ảnh- nhưng vẫn nhớ được cách nói chuyện bằng tiếng Việt với chất giọng rặc miền Nam, trước cổng nhà Paul hiện giờ vẫn có dòng chữ Poulo-Condore như một kỷ niệm không bao giờ quên. Nguồn: Đại sứ quán Việt Nam tại Pháp

Bức tượng đã được trao lại cho Bảo tàng Hồ Chí Minh và được trưng bày đúng vào dịp kỷ niệm 130 năm ngày sinh của người vào ngày 19/5/2020.

Nguyên Phó thủ tướng Phạm Bình Minh trao bức tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh cho ông Vũ Mạnh Hà, Giám đốc Bảo tàng Hồ Chí Minh. Nguồn: VOV

Số phận căn biệt thự bí ẩn sau năm 1975

Thời gian đã dần che khuất toàn cảnh của căn biệt thự

Sau khi giải phóng, địa điểm này được nhà nước trưng dụng làm văn phòng cho các bác sĩ, y tá làm việc vì đối diện với nó là bệnh viện Côn Đảo cũ, hiện tại là Khách sạn Sài Gòn Tourist. Nhưng nó đã ngừng hoạt động và bỏ hoang từ trước năm 1998, trước khi tôi ra Côn Đảo chơi trong thời giản nghỉ hè và tất nhiên sau này định cư luôn thì càng không thấy. Theo tìm hiểu thông tin từ những người dân ở lại trước đó, căn biệt thự này có một sự kiện chấn động không kém diễn ra vào tháng 6/1997.

Cây leo chằng chịt khắp nơi như minh chứng cho sự làm chủ của thiên nhiên thay vì con người

Nhiều người dân kể lại, không biết vì nguyên nhân gì, tầm lúc 01 giờ sáng, có thể vì lí do chập điện, căn biệt thự bị bốc cháy dữ dội, "cháy đỏ ngói", "xe cứu hỏa chạy om sòm", "tiếng chuông điện thoại bàn reo inh ỏi" và gây xôn xao người dân vào thời điểm đó. Mọi người có thể quan sát các vết cháy đen đen vẫn còn trên dấu tích. (Cũng trong năm này đã xảy ra cơn bão trăm năm có một - bão Linda, Côn Đảo cũng như các tỉnh phía Nam chịu thiệt hại về người và tài sản nặng nề). Từ đó trở đi, căn biệt thự này bỏ hoang và dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ và kết thúc sứ mạng của nó tại đó.

Căn Biệt thự cổ ngày nào giờ chỉ còn là một ký ức cổ bị bào mòn bởi thời gian.

Tóm lại: Vô tình nhìn thấy một bức ảnh trên mạng, tôi thấy quen quen và nghi rằng nó có thể được chụp ở Côn Đảo vào cách đây rất lâu, tôi thử lần theo dấu vết và bất ngờ khi tôi tìm đúng tư liệu của một nhân chứng đã từng sống tại nơi mà tôi luôn thấy tò mò rất nhiều. Từ đó tôi khai thác thêm những tư liệu có liên quan và viết lại bài blog này, cảm giác sảng khoái và thú vị khiến tôi ngồi liền một mạch đến 2 giờ sáng. Mong bạn đọc bài viết với một sự mới mẻ nào đó. Nếu có thêm thông tin nào hữu ích hãy cùng chia sẻ với ad nhé!

🍁🍁 01' quảng cáo sản phẩm Quà lưu niệm Gấu Pulo: (lấy cảm hứng từ bản đồ độc đáo hình con gấu của Côn Đảo và tên gốc từ ngày xưa - Poulo Condore)

- Store Hương Biển (0905.742.972), Quán Thảo Châu ngay góc chợ (0918.261.885), Quầy lưu niệm của Côn Đảo Resort (0937.037.778), Quà tặng Côn Đảo (0772.888.625), các quầy lưu niệm của Trung tâm Bảo tồn Di tích Quốc gia Côn Đảo, Khách sạn Hồng Ngọc (0393.601.113).

- Lấy sĩ sản phẩm (từ 20c trở lên) liên hệ 0917.412.028 (gặp cô Hạnh) hoặc inbox website pulobear.vn và fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo hoặc liên hệ Huyện đoàn Côn Đảo qua huyendoancd@gmail.com nhé!

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…


  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…


  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…


#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689