(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
...
- "Chậc, bọn HaMoKu thật quá đáng, chúng nghĩ chúng là ai chứ? Nghe nói vài người trong nhóm những người yêu thích ZenDy đã phá hoại phòng của cậu. Người của tớ đến trễ, chỉ đem lại chút tàn dư về cho cậu thôi."
Ngay khi về đến phòng Pun, tôi liền nhận được liên lạc của Q qua chiếc điện thoại nhóc đưa lại. Nhìn đống đồ đạc ngổn ngang quen thuộc mà tôi ngao ngán cũng như đoán ra được chuyện tệ hại gì đã xảy ra với chúng. Có sao đâu! Chẳng qua chỉ là bị ai đó phá tan nát phòng trọ và bên KTX lẫn trường học đầy dẫy những toán người lạ lùng đâu đó xung quanh thôi mà.
- FiFi, cậu phải ý thức được tình hình của bản thân lúc này chứ. Bởi vì…
- Tớ hiểu, tớ hiểu…
Tôi giơ hai tay lên cao. Có lẽ sự bình thản trên nét mặt trong mọi hoàn cảnh của tôi đã khiến họ cùng thốt lên những câu nói quan tâm giống nhau như vậy- Q và Pun. Nhưng họ làm sao hiểu được tâm trạng tôi đang rất rối bời.
- Q, tớ ổn mà, tớ sẽ tự thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, cậu đừng để ý đến chúng nữa!
Q lặng căm. Ngực tôi bỗng dưng đau đến muốn hụt hơi. Đôi mắt Q chứa đựng nỗi thất vọng tràn trề. Tôi ước gì mình chưa từng biết thế nào gọi là “ngày hôm nay”. Q chậm rãi lắc đầu.
- Cậu sai rồi. Cậu tỏ ra cứng rắn để làm gì? Cậu giấu kín mọi vấn đề của mình vì cậu không tin tưởng chúng tớ. Vậy cậu còn cần đến bạn bè làm gì?
Không đúng. Tớ không hề có ý đó. Chỉ là, chỉ là… tớ khó diễn đạt sao với cậu. Tớ rất quý trọng tình cảm ấy từ các cậu và mọi người, trước đây tớ chẳng biết mình cần gì. Chính mọi người đến với cuộc đời tớ như những sắc màu dành cho bức tranh mờ nhạt trong tớ sống động hơn. Tớ trân trọng nó mà! Nhưng chúng lại chỉ là những lời độc thoại riêng trong sâu thẳm ngóc ngách nào đó trong tôi. Rốt cuộc tôi chỉ im lặng nghe Q nói những lời hờn trách.
- Có lẽ tớ tự cho mình cái quyền tự xen vào cuộc sống của người khác.
Tôi nằm vật xuống giường, tấm đá tảng nặng trịch lì lợm nằm yên trên người không nhúc nhích. Nó là động lực để tôi mặc xác thứ mùi vị đặc trưng đâu đó phảng phất xung quanh. Vắt tay qua bụng, tôi miên man với dòng suy ngẫm- chỉ trong một ngày mà tôi cùng lúc phải làm cho những người bạn tôi yêu quý thất vọng. Tuy nhiên thay vì có thể dễ dàng thể hiện nó với người khác thì tôi lại được trời phú cho gương mặt tỉnh ruồi mà thật ra là từ người mẹ đã ban cho cả Đan và tôi.
Sao tôi không tự đặt mình vào trường hợp lúc bị anh Đan đối xử khi mãi cố giấu giếm với mình. Anh Đan ư? Tôi nhỏm phắt dậy. Tảng đá nhẹ như phỗng, tôi xua ngoáy hình ảnh nguy hiểm ấy ra khỏi bộ máy tưởng tượng. Lúc này mùi hương đặc trưng liền gây chú ý lập tức, bên cạnh đó là một mùi nồng nàn ẩm mốc khiến tôi nổi gai ốc. Làm sao cu cậu có thể sống chung với sự bê bối quá thể như vậy chứ? Thế giới của đa số bọn con trai độc thân. Tôi hài lòng với cách tự giải thích đó của mình và không chút đắn đo xoắn vội tay áo.
- FiFi. Em đã mượn được vài quyển sách về cho chị rồi đây, ở nhà một mình buồn không?
Khựng lại. Xua tay rối rít. Bước thoái lui.
- Ối chết, xin lỗi, tôi nhầm phòng!
- Sao vậy Pun, không nhận ra phòng em luôn sao?
Pun mở to mắt, mở to luôn cái mồm, nó chớp chớp hàng mi ấn tượng nhìn tôi biết ơn. Đặt chồng sách lên bàn, xoa xoa vào lòng bàn tay tấm tắc.
- Có phụ nữ trong nhà đúng là “vô địch”. Em không thể hiểu nổi họ làm cách nào để biến tất cả trở nên sạch loáng và ngăn nắp vậy chứ.
Tôi bật cười dù biết Pun đang khéo nịnh- quan trọng là có muốn dọn dẹp hay không chứ ai mà chẳng làm được. Nhìn nhóc xúc động lẫn trầm ngâm với những món ăn tôi vừa nấu khiến tôi cuối cùng buộc miệng.
- Cùng là người vùng NuRuBi nên thức ăn sẽ có khẩu vị giống nhau một chút, nhất là với hũ gia vị đặc trưng từ nơi đó thì càng không lẫn đi đâu được.
Pun suýt sặc mấy thứ đang nhuần nhuyễn trong miệng. Ngay từ lúc ngửi được mùi hương đặc trưng xuất phát từ bếp Pun, tôi mường tượng ra cảnh có một cô bé má phính nào đó đã từng nấu ăn ở đây và để lại hũ gia vị vốn hiếm hoi bởi nó là quà tặng của May dành cho dân địa phương- càng thấy cu cậu ngậm ngùi dùng thức ăn tôi càng tin là RinRin từng đến đây.
- Chị không ăn sao?
Tôi xoay xoay thứ trái cây thay cơm lên cho Pun thấy và ngồi lên bệ cửa sổ lắng nghe tiếng rồm rộp rung chuyển do hai hàm tạo ra kích thích màn nhĩ thú vị. Trời sắp xuống màu- nó sắp hết thời gian của ngày hôm nay chưa- đó là lúc tôi nhận ra ánh sáng từ trong nhà nổi trội hơn hẳn thứ ánh sáng tự nhiên bên ngoài. Vài tiếng đồng hồ nữa, liệu tôi còn gặp phải điều xui rủi gì cho cái gọi là “ngày hôm nay” hay không?
- Em và RinRin, hai người phải luôn hạnh phúc nhé!
Pun phì cười, đoạn nó cúi thấp xuống sau khi đặt thức ăn ra khỏi sự tập trung mà thay vào đó là khẽ nhấc người như một cách tạo nhịp cho câu chuyện của mình.
- Thật ra bọn em cũng thường liên lạc, nhưng không hiểu sao lần nào cũng toàn cãi nhau ầm ĩ. Mặc dù trong lòng em thấy nhớ và muốn nói lời dịu dàng, ân cần với cô ấy lắm, trong lòng cô ấy đối với em thế nào em rất muốn biết và em cũng sợ phải biết. Có một lần em cảm thấy nhớ RinRin kinh khủng. Chị phải hiểu là cái từ kinh khủng ấy nó có uy lực mạnh mẽ đến mức em nghĩ mình phải làm một điều gì đó. Và có một lần em quyết định đánh liều chạy xe một mình đến nhà cô bé. Nhưng lại chẳng dám gọi cho RinRin, định bụng đến đó nhìn người ta một chút cho thõa mãn rồi thôi. Chị đoán xem lúc đó mấy giờ FiFi?
- Khoan đã, ý em là em tự một mình trở lại nhà của RinRin ư?- Đó mới là điều tôi quan tâm. Không thể mới đến đó có một lần mà nó đã nhớ đường được, vốn dĩ đường đến nhà RinRin rất khúc khuỷu khó đi, khó nhớ. Thậm chí người dân địa phương cũng phải đi đến lần thứ 2, 3 gì đó mới nhớ nổi.
- Em nghĩ phương hướng của em khá tốt. Từ nhỏ rồi.
- Rồi sau đó…
- Khi em tới nơi thì khoảng 1h mấy sáng, mọi người trong gia đình cô ấy thì đã ngủ hết. Căn nhà yên ắng lồng lộng giữa hồ cá phát quang. Em cứ đứng đó ngắm thật lâu và tưởng tượng ra gương mặt bầu bĩnh của cô bé. Tự dưng thấy lòng trống trãi, cái cảm giác buồn miên man tựa như một bản nhạc không lời vậy. Sến quá hả?
- Không đâu, đáng yêu mà.
- Chỉ với chị em mới thế, kể cả với RinRin em cũng không dám kể bằng giọng điệu như vậy đâu.
- Và em đã quyết định không gọi cho cô bé sao? Mất 4 tiếng đồng hồ để đổi lại chỉ ngắm thôi sao?
- Uhm. Đứng nhìn rồi quay trở về. Em nghĩ vậy là đã đền bù được bao nhớ nhung bấy lâu rồi. Em không ân hận chút nào. Cứ thế em thong thả về phòng mình, nhưng mọi chuyện thật quá sức tưởng tượng chị ah…
Tôi chăm chú dõi theo gương mặt nghiêng nghiêng hơi buồn ban nãy bỗng bừng lên niềm hân hoan khó diễn tả.
- Trước cửa phòng em là một con bé má phính ngồi ngủ gục ở đấy.
Tôi buông nhẹ thứ trái cây bổ dưỡng lên đùi mình- cảm nhận sự xúc động mãnh liệt về tình yêu của hai con người này, nhất là trong đôi mắt ngời ngời sáng của Pun. Cậu bật cười thú vị.
- Em lúc ấy còn tưởng đất trời sụp xuống ấy chứ, hai đầu gối nhũn ra. Mắt nhòe đi không tin nổi vào chính mình. Cái ý nghĩ rằng chúng em đã tự tìm đến nhau trong cùng một khoảng thời gian quá trùng hợp khiến em sướng điên lên. Em bước lại gần ôm lấy nhỏ, kể từ khi nhìn thấy hình ảnh bé bỏng ấy thì em đã tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ cô gái này suốt đời rồi.
Giọng Pun vẫn đều đều.
- Tức cười nhất là lúc con nhỏ bướng bỉnh đòi về ngay sau đó, “tôi tự tới được thì tự về được”.
Tôi cũng buồn cười theo cái cách nhại giọng khá giống với phong cách thường ngày của RinRin- nếu chỉ đến thăm một chút thôi thì đâu cần đem theo cả hủ gia vị ngon mà không phải ai cũng biết sử dụng.
- Đúng vậy, dù sao cô ấy cũng là con gái, em không trách được. Và em chỉ xin cô ấy nghe em nói rồi muốn về thì về, em đã kể cho RinRin nghe chuyện em tìm cô ấy, sau đó nói rằng em “rất mến RinRin”.
- Vậy con bé có về không?
- Về chứ, nhưng là… sáng hôm sau mới về.
Tôi và Pun khoái chí bật ngửa cười khanh khách. Hai đứa này đúng là một cặp đôi thiên thần.
- Này này, em không làm gì con bé phải không?
- Không hề nha, em và cô ấy còn nhiều thời gian để tìm hiểu. Có lẽ cho đến khi mọi thứ đều sẵn sàng.
Tôi nhướn mày tỏ vẻ ngưỡng mộ, Pun là chàng trai tốt, nhất là với một cô gái trong sáng như RinRin thì nó khiến tôi an tâm nhiều hơn.
- FiFi, em sẽ ủng hộ chuyện giữa chị và anh Zen.
- Cám ơn Pun, nhưng chị vừa làm cho hai người bạn mình thất vọng, chị nhận ra mình chưa biết cách chia sẻ với họ dù chị biết ơn và quý trọng rất nhiều.
- Thế sao. Uhm, em không rõ họ là những ai nhưng chắc phải rất quan trọng với chị. Tình bạn- sự chia sẻ vừa phải cũng trở thành sợi dây kết nối tình cảm giữa mọi người. Đó cũng là tính thiết yếu của một tình bạn chân thật, chẳng ai xem người khác là bạn thân chỉ vì dăm ba câu chuyện kết giao và chuyện ai người nấy biết, buồn vui mặc ai.
Có lẽ là như vậy. Ôi chao cái màn đêm đen đặc trong tôi sao mà nó buồn thổn thức…
Mảnh trăng sáng. Chưa bao giờ đêm lại yên tĩnh nhiều đến thế. Tôi thiếp đi.
Gió thưa thớt. Gió lùa vào từng sợi lông tơ.
“Ai đó!” Tôi ngoắc đầu thì thầm với chính mình. Người con trai này tôi từng trông thấy ở đâu đó thì phải- anh ta hay cười lắm sao- lại trông rất to lớn- tôi dường như gần thấy rõ anh ta hơn. Lạ thật! Tôi vẫn thích lẽo đẽo theo sau tấm lưng ấy, một cảm giác quen thuộc đầy tin yêu và thân thiết. Bước chân cứ ngắn dần- ngắn dần. Đi nhanh quá. Líu ríu chạy theo.
Trong chớp mắt, tôi chỉ còn đứng lại một mình giữa con đường ẩm ướt. Cơn mưa vừa dứt vào lúc tôi phát hiện ra mình đang âm thầm lẽo đẽo theo sau tấm lưng ấy. Lòng phơi phới và đầy hồn nhiên.
Bỗng cơn sấm chớp lóe lên! Tất cả những màu sắc tươi tắn kia đều bị loang lổ. Mọi thứ sụp đổ. Nụ cười chực tắt ngúm. Tôi nhìn xuống chân mình- không- không thể nào- bức tranh tuyệt đẹp ấy đang bị vùi đạp ngay dưới chân tôi- chính tôi đã phá hỏng nó. Đau. Đau quá. Đừng tổn hại đến tôi, đừng vây lấy tôi như vậy, đừng làm tôi đau!
Đó là lúc những giọt nước mắt long lanh nóng hổi chạy qua trái tim trong suốt mỏng manh tựa pha lê dễ vỡ. Thôi tôi mệt lắm rồi, tôi không muốn thấy chúng nữa- chạy trốn thôi. Đi tìm điều đặc biệt nào đó- đặc biệt đến mức tôi chỉ muốn ngay lập tức lao vào vòng tay người đó- an toàn và hạnh phúc. Tôi biết mình sẽ được ru một giấc ngủ yên bình vì tôi mệt lắm, yếu ớt, rã rời, chỉ muốn được ngủ thôi.
Tôi chạy băng băng, lòng bỗng vui sướng lẫn hồn nhiên như một đứa trẻ. Ánh trăng vàng rọt thực sự hoang dại quá. Tôi ngẩn người. Giống như thứ ảo giác về hiện tượng mà dù chỉ vừa gặp lần đầu tiên nhưng cứ luôn nhớ là đã gặp qua nó rất nhiều lần. Tôi tin là đã thấy anh, một tấm lưng trắng pha lẫn với màu vàng cũ kĩ nằm lẫn giữa đằng sau đám dây leo ấy. Tôi tò mò muốn được khám phá thử bên trong để xem anh đang trông như thế nào.
Thật rón rén.
Có cái gì lạ lẫm rót vào tai em, càng nhìn thân cây già bệ vệ xù xì em càng mê mẩn thứ hương vị bí ẩn chưa biết gọi tên kia, nhưng là với anh- người đáng tin cậy- em đã dạn dĩ xông vào nơi đó. Rời ra. Rời ra. Sát vào da thịt. Cái gì đây! Em không biết. Em chỉ biết mình nhìn chằm chằm vào nó rất lâu- sự sợ hãi đốt cháy cả tâm hồn. Quá khủng khiếp. Nó không thể dành cho em, không đúng.
Chầm chậm xoay cả người- tôi thốt lên khi hai tròng mắt từng trãi khẽ chạm vào tia nhìn đầy hoang mang bất động- dường như tôi đang bị hút vào đôi mắt mãnh liệt đó- chỉ là hiện giờ chúng trông lạ lùng làm sao. Tất cả đều vàng ệt. Thứ màu sắc gây nhức đầu con người ta. Tôi lạnh thấu xương. Đừng. Đừng nhìn tôi kèm theo cái màu vàng ệt như thế- dễ sợ quá- anh to lớn quá đỗi trấn áp mọi thứ, gần như che luôn cả não bộ tôi- tôi không thể làm gì- bất lực với đôi chân. Lại tiếng động nhão nhoẹt đáng ghê tởm. Anh làm gì? Cơn sóng lạ đổ dọc sóng lưng. Mọi thứ to ra, chỉ có tôi nhỏ lại... “Đừng lại gần em… Zen!!!” Tôi thét lên và bật dậy.
Tôi cười giả lả với Zen- chàng trai mà thần sắc mỏi mệt của cả hai cũng chẳng khác gì nhau. Trán lấm tấm mồ hôi, dựa thẳng lưng vào khoảng không và bằng cái tư thế vững chãi đó- anh buộc tôi phải quay mặt đi nơi khác. Tôi không dám tưởng tượng ra cảnh Zen phải khổ sở thế nào để đến được phòng Pun nhưng cũng chẳng đủ can đảm nhìn thẳng vào anh lúc này. Cơn ác mộng vừa rồi quá tàn nhẫn- nó vô lí nhưng lại rõ ràng và chân thực đến độ tôi đã hy vọng Zen đừng đến.
- Em tiếp đãi khách của mình như vậy sao?
- Đây không phải phòng em, dù Pun có lịch sự đi ra ngoài vào giờ này nhưng nếu có là phòng em thì em cũng không xem anh là khách.
- Em đang xem anh là khách đó. Anh không có nhiều thời gian đâu. Em đừng làm khó anh nữa được không? Anh không thể nhìn em lấy một cái được hay sao?
Anh nổi nóng khác với mọi khi, có lẽ vấn đề anh đối mặt cũng quá đủ để phiền lắm rồi. Anh ấy đã phải khó khăn mới dành cho chúng tôi khoảng thời gian hiếm hoi này- tôi ngửa mặt lên và hứng trọn ánh nhìn buồn bực của anh. Tôi ngửi được mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, nó vươn ra to lớn vô cùng lấn át cả lớp không khí trong căn phòng bé nhỏ này. Tôi nắm chặt hai bàn tay nhưng anh thì không chú ý đến vẻ khác lạ đó, anh cúi thấp hơn thì thầm vào vành tai tôi.
- Anh có nhìn lầm không? Hình như bên má trái của em có một vết bầm thì phải?
Tôi sực tỉnh nhớ lại gương mặt mãn nguyện của HaLu, theo ý thức mình, tôi né tránh anh ngay sau đó.
- Em không gì!
- Vậy sao, uhm, thế thôi bỏ đi. Chúng ta nói chuyện khác.
Zen ngồi phịch xuống ghế, tôi an tâm ngồi xuống cạnh anh nhưng đúng là tôi đã mắc bẫy cho cái hành động vờ vĩnh đó. Anh chỉ đang đánh lạc hướng tôi để thật nhanh kéo xoạch tôi lại gần nhìn chăm chăm vào vết bầm. Tôi nhăn mặt kêu lên một tiếng đanh dứt khoát. Zen nhận ra đầu gối anh là thủ phạm khi nó vô tình chạm phải bụng tôi. Tôi ôm lấy miệng lui về phía sau. Anh ngồi ngay như phỗng nhìn con nhỏ đang thu lu khép nép vào góc tủ sách một cách xa lạ đến nghẹn ngào.
- Em đang giấu anh chuyện gì ah?
Tôi lắc đầu kiên quyết. Lần này Zen bình tĩnh hơn, anh trầm ngâm giơ mấy ngón tay chống cằm, gõ gõ theo nhịp. Thái độ kì lạ của anh khiến tôi lo lắng, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy. Zen bỗng đứng phắt dậy, anh phăng phăng tiến về phía tôi và như một cơn lốc nhấc bổng tôi dậy, tôi chưa kịp mở miệng thì anh ném luôn xuống đệm.
Zen làm tôi phát hoảng hơn khi anh kéo mạnh áo ngoài tôi rời ra và bất động nhìn khắp những vết thương chẳng mấy đẹp đẽ trên đó. Đột nhiên tôi xây xẩm hoa cả mắt, Zen lúc này bỗng dưng trở nên thật đáng ghét, anh trở nên lấn át và cứ nhìn mãi như vậy. Tôi trân trân nhìn bàn tay anh sắp chạm vào chúng liền hất trở ra một cách thô bạo- tôi từ chối sự quan tâm đó.
- Tại sao lại giấu anh?
Tôi tránh né đôi mắt anh, thậm chí cố tình lờ đi chỗ khác. Zen giật mạnh cổ tay khiến tôi thét to hơn.
- Em không sao hết. Em ổn!
- Ổn? Có thật là ổn không? Hóa ra tôi chẳng là gì để được quyền quan tâm đến em phải không?
Tôi cài lại quần áo thật cẩn thận và tỏ ra chừng mực với anh hơn. Zen cau mày, tôi có cảm giác anh cảm thấy bị xúc phạm với hành động vừa rồi của tôi. Mặc dù tôi còn tự cười nhạo chính mình nhưng không hiểu được tại sao tôi lại nhầm lẫn về hình ảnh anh trong cái kí ức tồi tệ đó.
Trong cái thứ quá khứ đó, tôi chỉ biết người đem lại cho tôi niềm tin tưởng, hạnh phúc với chiếc lưng vững chãi, bàn tay to lớn đó chính là Đan, còn điều làm cho tôi sợ hãi là gì thì tôi lại không hiểu nổi. Tôi nhẹ nhàng hơn khi trả lời anh.
- HaLu…
Zen ngẩng lên tạm quên đi thái độ vừa rồi để tập trung chú ý vào con người này.
- Chính hắn là kẻ chủ mưu gây ra chuyện này, giả mạo giọng nói của DuDu tạo điều kiện cho giới truyền thông vào công ty, giả mạo Pim để từ đó tạo điều kiện cho chúng ta gặp nhau, cuối cùng đã xuất hiện với tư cách là người phục trang để ngăn cản kịp thời sự can thiệp của MoMo và gây sự chú ý cho cánh truyền thông nghệ thuật. Mục đích lần này chỉ nhằm vào anh nên việc thông tin cho nhóm HaMoKu “gặp” em trước cổng để… Em chỉ là một mắc xích quan trọng trong kế hoạch này theo cái cách mà HaLu đã nói, Zen, anh…
Zen ngỡ ngàn khiến tôi im bặt. Nó còn hơn sự bối rối, có khi còn là sự phẫn nộ lẫn chán nản. Vai anh rủ xuống, hai tay hết vần vũ tóc mình rồi lại nắm chặt lại, người anh run lên từng đợt. Tôi lẳng lặng chạm vào vai anh, anh cắn môi mình thật mạnh. Đôi mắt đau khổ nhìn xoáy vào tâm tư tôi, chúng long lanh- tôi muốn mình dẹp bỏ mọi thứ sợ hãi và lo lắng để ôm lấy Zen. Giọng tôi vang vọng.
- Đừng như vậy, nếu không anh sẽ làm HaLu mãn nguyện với mục đích trong trò chơi của hắn.
Zen vuốt mặt, mặt hồ gợn sóng trong đáy mắt anh nhuộm thêm một màu đỏ quyết liệt, lằn ranh nơi đầu chân mày xuôi xuống đường sóng mũi, môi anh hồng hơn sau khi gần như cuốn chúng trọn lại với nhau.
- Không đúng, em không phải là trò chơi, anh cũng vậy. Chúng ta không phải là thứ bị đem ra để chơi đùa và em càng không nên bị người khác làm tổn thương chỉ vì anh.
Tôi kinh hãi bởi thứ âm thanh nặng trịch vừa rồi, Zen vòng tay ôm tôi, giọng anh ráo hoảnh.
- Anh sẽ công khai tất cả mọi chuyện.
Tôi giật bắn người vỗ về anh bằng cái cử chỉ mà tôi mới chính là kẻ mất bình tĩnh nhất.
- DuDu sẽ rất khó xử. Zen, sự nghiệp của anh đang rất tốt, chẳng lẽ anh muốn hy sinh công sức lâu nay mình bỏ ra. Chúng ta hiện giờ chưa đến nỗi là quá tồi tệ, chỉ là một chút khó khăn nhất thời. Chúng ta phải vượt qua, anh không thể thua HaLu.
- Mặc xác hắn.
- Anh làm vậy là có lỗi với DuDu, cô ấy đã vất vả để xây dựng hình ảnh của anh.
- Anh đã quá mệt mỏi với hàng tá những danh hư vọng ảo đó rồi. Tất cả bọn họ… Có quyền tôn người khác lên cũng có quyền chà đạp thẳng dưới chân mình.
Tôi biết là hiện giờ công ty anh phải đối mặt với hàng loạt những khó khăn, chưa kể hình ảnh của anh sau sự việc này sẽ khó mà lấy lại hình tượng ban đầu. Hơn nữa là chuyện anh từng cầm đầu nhóm đua xe trên không, nếu như vỡ lỡ thì sẽ càng rắc rối hơn.
- Vết thương của em. Anh xem được không?
- Không!
- Em như thế khiến anh bị tổn thương đấy!
Anh gắt lên.
- Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em cứ luôn như vậy. Em không thể nói với anh được sao? Vì sao lại tránh né anh. Tình cảm của em thế là sao?
- Vì…
- Vì sao?
- Vì anh có liên quan đến kí ức mà em đã đánh mất đó.
Zen nhíu mày, tôi hối hận bởi anh đang liên kết tất cả những dữ liệu trong đầu mình, anh gác chân lại trầm ngâm một mình.
- Anh có linh tính không hay về cái sự liên quan này. FiFi, em nhớ được những gì, cái quá khứ khiến em sợ hãi mỗi khi gần anh, ai đó… đã tác động gì đến em trong cái quá khứ đó, con người đó có liên hệ gì với anh.
- Em…
- Hãy thành thật với anh, ít ra anh phải biết anh đến từ đâu trong tâm hồn em.
Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu để có thể can đảm nói với anh về những dữ kiện mà tôi tổng hợp được dù rằng tôi đã diễn rất đạt vai người lãng quên nó.
- Em từng gặp một người đàn ông lúc nhỏ, hắn ta… đã
- Hắn ta thế nào…
- Em không biết, em chỉ nhớ về tấm lưng to lớn, bàn tay to lớn, nụ cười của người đó… tại địa điểm sân vườn của RinRin, ngay gốc cây mà chúng ta đã đến đấy, vào mùa BuBo rụng bông, đêm trăng vàng… Hắn ta rất to lớn, em sợ lắm… em không thể làm gì được… nó không hợp với em, em ghét nó.
- Anh không hiểu, em bình tĩnh lại đi.
Zen tiến lại gần tôi, tay anh chìa ra thân thiết. Giống, giống quá. Nụ cười ấy, chính là nụ cười của Zen mà, người đàn ông trong giấc mơ đó chính là anh mà. Tôi không muốn nhìn nữa. Cơn chấn động làm tôi phát điên loạn khi anh càng lúc càng đến gần hơn, anh thật cao lớn khác thường.
- Không, đừng lại gần em, Zen!!!
Zen rụt vội cổ tay lại, anh nhăn mặt bởi tôi do sự kích động đã vô tình cào trúng tay anh. Trời ơi, tôi muốn khóc quá. Làm ơn, tôi không muốn biết cái gì gọi là “ngày hôm nay” hết, tất cả đều chưa hề diễn ra. Có ai đó cứu lấy tôi không? Người nào thực sự đã đem lại cho tôi niềm tin tưởng và hạnh phúc đó chứ. Tôi co người ôm lấy mặt thở mệt nhọc.
- Để con bé yên.
Giọng nói này… Tôi có nghe lầm không? Sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này chứ. Anh Đan!
- Đã bảo tránh xa con bé ra rồi đấy anh bạn điển trai.
Zen ngồi trở dậy, anh cũng đầy bất ngờ trước sự xuất hiện của người mà vốn biết mặt anh từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp gỡ. Tôi biết ngay điều mà tôi mong mỏi chính là đây mặc dù bình thường tôi rất sợ sự nghiêm khắc của anh ấy. Không ngần ngại tôi chạy như bay vào vòng tay anh mình như hành động của đứa trẻ gặp lại người thân sau khi phải chịu cảnh lạc lõng.
- Anh Đan!
Tôi bám vào áo anh ngước lên đầy nghi hoặc.
- Sao anh lại có mặt ở đây?
Lập tức tôi bị ông anh nhéo vào má đau điến muốn tỉnh cả người.
- Lại còn hỏi nữa, tôi chưa hỏi tội chuyện rùm beng của cô lại còn cắt liên lạc khiến anh phải vất vả lắm mới tìm ra địa chỉ những người bạn của cô đó. Đúng là chỉ biết gây rắc rối.
- Anh Đan! Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, hân hạnh được gặp anh!
Zen nở nụ cười thiện ý với Đan mặc dù họ có gì đó hơi bất ổn về tâm lí.
- Cám ơn cậu đã tốt bụng chăm sóc giùm đứa con gái dở hơi này trong lúc nó đi học xa như vậy.
- Không có gì, đó là chuyện đương nhiên của một người con trai với người yêu của anh ta thôi mà.
Tôi muốn nín thở vì Zen bình thường rất hòa nhã, trừ phi anh thấy mối nguy hiểm cho mình mới sắc nhọn trong lời nói, nhất là khi anh cố ý nhấn mạnh hai từ “người yêu”. Còn anh Đan tôi vốn chỉ thô lỗ với mỗi mình tôi nhưng nay đã áp dụng luôn cho một người lạ là Zen. Tôi bối rối di di chân xuống sàn, sao giống cảnh “mẹ chồng nàng dâu” quá vậy trời. Tôi kéo tay Zen, cố gắng hạ hỏa giùm anh.
- Zen…
- Em hết sợ anh rồi sao?
Tôi nhe răng lấy lòng với anh mặc dù biết anh vẫn còn rất giận mình, từ lúc anh Đan xuất hiện tôi có chút bình tĩnh lại hơn. Tôi gật đầu.
- Anh bạn đây và con bé này không thể được đâu.
Tiếng Đan đanh thép như một phán xét còn hơn cả thứ mệnh lệnh nhằm gây khó dễ lòng người.
- Tôi biết anh rất yêu quý em gái mình mặc dù bề ngoài tỏ ra nghiêm khắc với cô ấy, chắc hẳn anh phải là người biết rõ những gì đã xảy ra trong thời gian cô ấy bị lãng quên nên luôn đứng ra bảo vệ cho cô ấy. Nhưng anh không ngăn được chúng tôi đâu.
- Anh bạn đây chưa biết rõ về nó thì nói cứng thế thôi, anh sẽ không chấp nhận nó đâu.
Zen nắm chặt tay tôi, anh ngẩn phắt dậy vươn vai như con sói uy lực trước đối thủ không chút nao núng.
- Tôi sẵn sàng nghe anh nói đây và dù cho quá khứ của cô ấy có thế nào tôi vẫn yêu mến cô ta.
- Thế ư? Tiếc là bản thân con bé cũng chẳng thể làm gì được đâu.
- Cám ơn anh đã lo lắng cho tôi.
- Tôi không lo lắng cho cậu.
- Vậy thì cám ơn đã lo lắng cho bạn gái của tôi.
- …
Họ nói chuyện cứ như tôi đang vắng mặt ở đây vậy. Bỗng chốc tôi muốn mình đừng liên quan gì đến vấn đề giữa hai người đàn ông này bởi tôi chẳng mong một trong số họ phải phát cáu lên vì mình. Cũng đúng thôi, họ mà cáu lên thì chính tôi mới là kẻ lãnh đủ!
Nhưng chính xác hơn tôi cảm nhận một nỗi tuyệt vọng nào đó sắp gào rú và cào xé khỏi lớp vỏ bọc để tượng hình cụ thể. Khi tôi trông thấy môi Đan co rút lại- khoảng thời gian này rất chậm và lắng đọng, tay Zen gần như siết chặt lấy cùm tay tôi chứng tỏ về thái độ quyết liệt của mình.
- Người con bé yêu mến không phải là cậu đâu.
Buông thõng. Bàn tay Zen gần như rời ra ngay lập tức sau đó, tôi cảm nhận sự hụt hẫng này còn nhiều hơn câu nói sét đánh của Đan gấp ngàn lần. Tôi ngẩng lên tìm kiếm gương mặt Zen, anh trôi vào sự căm lặng tuyệt đối và chỉ nhất mực nhìn vào kẻ mà về quyền lực đảm bảo cho sự thật của mọi lời nói lúc này đủ làm chùn bước bất cứ hành động phản kháng nào của anh. Tôi lắc đầu cười cợt với ông anh tinh quái.
- Anh điên rồi. Anh chẳng biết gì về chuyện tình cảm của em cả. Nếu người em yêu mến không phải là Zen thì có thể là ai chứ. Là ai được chứ?
Tôi nhắm tịt mắt- phản xạ sau mỗi lần cứng mồm với anh luôn là vài cái cốc đầu hoặc nhéo vào má đau điến. Không có gì cả. Anh ấy hoàn toàn nghiêm túc. Nó là cái minh chứng rằng rõ ràng anh ấy đã thắng Zen và cả tôi nữa. Bởi vì chính tôi cũng nhận ra sự bất lực trong mọi lí lẽ của mình, anh ấy biết gì về cái quá khứ đó, còn tôi thì không!
- Nguyên nhân khiến em muốn quên quá khứ, là người làm cho em yêu mến cũng là kẻ gây ra cho em sự đau khổ.
- Không phải. Anh Đan, anh mới là người khiến em cảm thấy an tâm, lúc nào cũng vậy mà, chẳng phải anh đã nhận chính anh là người đó sao?
Ngoái đầu dõi theo bước chân chậm rãi của Đan, tôi sợ anh sẽ tiếp tục nói ra cái điều mà tôi không muốn nghe cũng như tôi đang sợ Zen phải nghe thấy! Một nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Người đó không phải là anh.
Tôi bỗng chốc nực cười.
- Nếu em yêu mến kẻ đó thì tại sao một chút ấn tượng về người ta em lại không nhớ gì hết. Em biết anh muốn tốt cho em nhưng đừng có bịa ra những chuyện hoang đường chẳng có lấy một chút cơ sở như vậy chứ!
- Thì em vẫn có ấn tượng với người đó đấy chứ!
- Là sao?
- Đó cũng là nguyên nhân để em si mê anh bạn này… Bởi gã đàn ông lúc đó có dung mạo giống hệt với bạn trai hiện giờ của em đấy.
Tôi ngã khuỵu xuống. Nhưng người dường như sốc nhất lại là Zen, anh đờ đẫn vỗ mạnh vào trán liên tục, mặt anh hơi tái lại trong khi kẻ chứng kiến sự sụp đổ vẫn ung dung bằng điệu bộ tỉnh ruồi có vẻ đã đoán trước sự việc. Zen khẽ cười- nụ cười vô vị.
- Có đúng vậy không?
- Thì tôi đã nói rồi đấy, con bé thực chất yêu mến cậu hay đúng hơn chỉ là yêu mến cái hình bóng của gã đàn ông ngày trước thôi.
- Đan, đừng nói nữa. Em không có.
Tôi gào lên tuyệt vọng. Zen bật cười- anh cười như điên dại.
- Là vậy sao FiFi? Cảm giác đồng điệu tâm hồn đó chẳng qua là trùng hợp với em thôi đúng không? Tại sao em yêu mến tôi chứ, em đâu có hâm mộ tôi, tôi đúng là thằng ngốc mà, và tại sao em lại sợ hãi trốn tránh tôi chứ? Tất cả đều đã có câu trả lời rồi. Tuyệt. Tốt lắm! Em làm tốt lắm.
- Zen! Không phải đâu!
- Không phải! Được, vậy em giải thích cho hợp lí hơn đi, tôi sẵn sàng nghe đây, thực lòng tôi đang hy vọng em sẽ giải thích được nó đấy!
Tôi nuốt lớp không khí vào mồm, nói cách khác là tôi cứng họng. Và tôi cứ đứng trơ ra để nhìn anh không chớp mắt. Ngực tôi thót lên từng cơn đau nhói, đau hơn hết là cái sự việc khiến tôi cam chịu và bị tù túng bởi cái cảm giác muốn được giải thoát cho chính mình cũng đành bất lực. Nhưng nhiều nhất là việc tôi thấy mình như rớt sâu vào đáy mắt hụt hẫng của Zen- sâu quá- tôi không cách nào trèo lên được- ánh sáng đang khép lại, mỗi lúc một rõ rệt hơn- tôi đã chẳng thể nào quay trở lại được nữa.
Người đó- kẻ mà tôi lầm tưởng là Zen hóa ra đúng thật không phải là anh nhưng lại giống hệt anh sao? Chính lúc này bản thân tôi còn luôn tự hỏi mình như vậy, tôi còn biết nói gì đây, những điều dối trá ư, không bao giờ.
- Không giải thích được hả. Cô gái ơi, xin lỗi đã ép buộc cô nhé. Chính tôi mới là kẻ không còn gì để nói vào lúc này. Thôi bỏ đi. Cô phải gắng vượt qua cái quá khứ đen tối đó, mọi chuyện đã khép lại rồi, không còn gì có thể đe dọa được cô đâu, đừng quá lo lắng. Hãy quên hết mọi chuyện trong quá khứ đi, và việc đầu tiên là hãy quên tôi đi.
Tôi mở lớn mắt, tôi đang nhìn chằm chằm vào anh đấy nhưng nó lại rơi vào khoảng không. Tôi cố bình tĩnh nắm lấy tay anh và tươi cười một cách gượng gạo như mọi khi vẫn vui vẻ bên anh.
- Anh nghiêm túc đó sao, dứt khoác với em như thế sẽ làm em tổn thương đấy, anh biết mà, đừng rời bỏ em. Được không?
Tôi nhoẻn môi mình hết sức, rốt cuộc đôi mắt tôi cũng khép dí lại mất hẳn vẻ tự tin vào bản thân. Giọt nước ngân nga trượt dài, nó lao đi mất hút vào cái khoảng không gian đang chùng xuống. Tôi đã khóc rồi ư? Tôi nhận ra mình vừa khóc. Tôi bước đến gần anh hơn còn Zen thì ném vào tôi tia nhìn lạnh tanh.
- Được thôi, nếu em nói được lí do để anh có quyền không rời bỏ em.
- Em…
- Anh là người yêu của em, vậy có đúng không? Hay chỉ là bạn thôi!
- …
- Thật chẳng ra sao cả! Anh chỉ là nói mình thôi. Vì vậy nên em đừng khóc nữa… Làm ơn!
Trước mắt tôi là một màn trắng xóa, mọi thứ chúng đều nhuộm một màu trắng xóa, đầu óc tôi là một màu trắng xóa. Họ đã từng đem đến cho bức tranh đơn điệu tôi những sắc màu tuyệt vời thế mà chỉ trong một khoảnh khắc cái gọi là “ngày hôm nay”, tôi đã tự tay xóa sạch chúng… Kí ức của tôi- mọi trốn tránh bao lâu nay cuối cùng cũng đưa tôi đến con đường phải đối mặt với nó.
Thế chi bằng đối mặt với nó ngay từ đầu có lẽ sẽ bớt đi nỗi đau quá nhiều như lúc này. Muốn giải quyết nó ư- em muốn lắm chứ Zen, nhưng em chỉ chấp nhận quên anh nếu thực sự tình cảm em giành cho anh không trọn vẹn như em luôn nghĩ và sẽ chỉ rời bỏ anh khi em đã nhớ ra được toàn bộ kí ức của mình mà vẫn chưa thể chứng minh được rằng người em yêu mến không phải là hình bóng của ai hết…
Đêm đen đang ăn mòn phần thời gian còn lại của mình- tự hỏi hàng mi ai đó đã khép chưa?
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng