(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 38) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 38) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XXXVIII: BÀN CỜ CỦA CHOY

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

...

- Cậu để yên vậy có ổn không?

- Tớ rất ổn?

- Tớ không nói cậu? Tớ nói Zen kìa.

Q vừa nói vừa trỏ ngón tay về phía đám con trai đang tươi cười rạng rỡ bên cạnh một cô nhóc linh hoạt đáng yêu. Tôi thú thật mình đã rất ấn tượng với hình ảnh ấy của Hoa Tiêu nhưng… một sự thật phũ phàng là tôi và Q đã bị cho ra rìa. Vẻ nũng nịu pha lẫn với những câu pha trò tinh nghịch khiến không khí giữa chúng tôi trở nên vui vẻ hơn. Cũng chẳng biết từ lúc nào, tôi và Q cứ lết thết đi sau lưng tiếng cười của họ. Đặc biệt là mỗi lúc con bé mè nheo đòi Zen cõng thì tôi gần như muốn xấn lại phát vào mông nó vài cái cho đã tức, nghĩ đi nghĩ lại thấy mình làm vậy cũng hơi vô duyên. Tôi đành làm im mà trong bụng sôi sục thứ dung nham chỉ chực bung trào.

- Em mệt chưa FiFi?

- Mệt thì sao, mà không mệt thì sao?

Zen nhíu mày, anh có vẻ khó hiểu với câu trả lời nhát gừng của tôi. Tôi dợm bước lên trước và trò chuyện với Q và Pun.

- Chỉ cần qua ngã rẽ này nữa thôi thì chúng ta sẽ tới Bàn Cờ Của Choy. Coi như nhiệm vụ của em tới đó là hết. Các anh chị chỉ cần vượt qua được ải này thì tự khắc biết được chuyện tiếp theo thôi. Mặc dù không được phép tiết lộ bất cứ điều gì ngoài nhiệm vụ nhưng em có cảm tình với các anh chị, em chỉ nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận với gã Choy này, hắn cực kì xảo quyệt, chuyện gì cũng dám làm và có cái đầu rất khôn ngoan.

- Cám ơn Hoa Tiêu. Đến nơi kì quái này mà gặp được một cô bé như em kể như niềm vinh dự cho bọn anh rồi.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà mọi người lại đổ dồn mắt nhìn tôi. Cái gã Zen này muốn ám chỉ điều gì lại nói năng ngọt ngào kiểu đó chứ. Hoa Tiêu cười giòn ôm lấy Zen, lúc này anh mới bất ngờ vội vỗ vỗ lên tóc nó. Tôi vốn biết ngày thường anh vẫn ăn nói khéo léo với phái nữ nhưng chưa bao giờ chứng kiến sự việc một cách cụ thể như lần này.

- Cái miệng hại cái thân- Max trêu Zen.

- Anh không có ý gì cả.

- Em có nói gì đâu.

Tôi chán nản bỏ đi. Dường như trong lòng có chút hụt hẫng nào đó khiến đầu óc tôi trống rỗng. Cái gã Zen chết tiệt! Chỉ vang lên mỗi câu đó. Đúng vậy, ngoài câu nguyền rủa đó ra tôi chẳng nghĩ được gì cả.

Bàn Cờ Của Choy. To bằng một khoảng sân lớn và sạch sẽ. Thế thôi. Còn lại thì giống như bàn cờ thường thấy của chúng tôi ở thế giới bên ngoài. Hai mặt trắng đen lót bằng loại đá rất đẹp, có cảm giác được thấy xuyên qua bên dưới của nó vậy. Choy là ai thì tôi chưa biết nhưng hắn quả là tay khá hay bởi sở thích chơi cờ người giữa rừng thế này. Xung quanh bàn cờ được chạm trổ độc đáo trông vừa sang trọng lại vừa bắt mắt. Chắc hẳn chủ nhân của nó hẳn phải tự hào đây.

- Hừ, trông khoe mẽ thì có. Gã “Loi Choy” này chắc phách lối lắm đây.- Max trề môi dài thậm thượt.

- Còn hơn thế ấy chứ- Hoa Tiêu phụ họa- Choy, tôi xong rồi đây, tới lượt anh rồi đấy.

Vẫn chẳng có ai lên tiếng cả.

- Choy! Chòy! Chóy! Choy! Ra đây mau!

Có tiếng động, tôi đang đoán nó ở đâu đó gần mình lắm. Ở đâu được nhỉ? Một ô cờ lật trở lên. Mái tóc dơ bẩn của ai đó lồm cồm bò dậy. Mép anh ta còn vương nước giãi trông phát khiếp. Hắn chép miệng.

- Gì thế Ốc Tiêu. Đừng có báo hại tôi phải ra tay đấy nhá. Ồ, hình như là báo hại rồi. Rõ của nợ mà, cô em ăn giống gì lại tệ hại đến thế. Hở?

Tôi phải thừa nhận mức độ bất lịch sự của tên Choy thật đáng nể. Hắn lồm cồm ngồi dậy rồi để nguyên bộ mặt ngái ngủ lại gần chúng tôi. Tay xoa xoa chiếc cằm hơi đen bởi đám râu ria sắp trổ mòi, hắn gục gặt mấy cái ra chiều thông thái.

- Để tôi đoán xem ai là người mạnh nhất trong số các người? Là hắn ta phải không?- Hắn chỉ thẳng vào mặt Hy rồi lại tự hỏi tự trả lời tiếp- Còn ai là kẻ yếu nhất đây? Uhm…mmm, là cô này rồi- Hắn chỉ vào Q- Còn ai là kẻ khó lường nhất nhỉ? Ah khoan khoan, cậu bạn này có vẻ rất tinh tường đây- Hắn vỗ vào đầu Pun làm nhóc điên tiết gạt phắt đầu mình ra- Còn ah ha, cô ta… cô ta- Hắn vừa nói vừa nắm lấy áo tôi giật giật rất thô thiển, thậm chí áp mặt gần sát vào mặt tôi- Ô nói sao nhỉ? Tôi rất muốn cô…

Bốp! Một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn. Zen kéo tôi vào lòng, anh sửa lại áo cho tôi trước khi tôi kịp đẩy hắn ra. Nhanh quá. Cả hai người bọn họ. Tôi ngẩn lên nhìn anh, mặt Zen lạnh lùng và mắt sắc lại ném về phía gã Choy một cú gườm. Tên Choy nằm bất động rồi bật người dậy lập tức. Mặt hắn ngây ngô, buông lời tỉnh bơ.

- Ta chỉ muốn cô ta tham gia làm con cờ cho ta thôi, cô ta có sức tấn công tốt rất thích hợp để ta điều khiển, đúng ngay con cờ mà ta còn thiếu. Nhưng dù sao ta cũng biết chắc mi chính là kẻ khó lường nhất trong bọn chúng. Rất tiếc, chỉ là trong bọn chúng thôi. Không có nghĩa lí gì với ta. Trước sau bọn mi cũng bại dưới tay ta mà thôi.

- Ta thích câu chuyện tếu lâm của mi lắm.

Zen gọn lỏn đáp lại. Choy quắc mắt, hắn gãi đầu tứ tung làm tôi ớn lạnh khi thấy vài thứ li ti rơi rớt xuống đất.

- Bỏ đi. Bỏ đi. Coi như ta đang nói chuyện với cái đầu gối mình vậy. Đầu gối thì luôn ngu si và cứng đầu. Đầu gối mà. Hahaha. Ta hứa sẽ làm cho từng cái đầu gối phải tê liệt vĩnh viễn.

Hắn đạp chân xuống nền bàn cờ. Cảnh vật bên ngoài lúc này như cảnh ghép tự động tách ra khỏi bàn cờ. Nước ở đâu tràn về mỗi lúc một nhiều sắp ngập lên tới cả bàn cờ trong khi chính nó đang di chuyển và trong phút chốc tôi thấy mình đang đứng ở một góc vuông của bàn cờ, nói qua loa thì như một hình thoi vậy. Có hai thứ đã trồi lên cùng lúc, đó là cái ghế đá ngay phía sau tôi và phía đối diện đang đứng, mỗi cái cách sân cờ bằng một cái cầu dài. Ngoài ra là ba chiếc cột vuông to bản theo thứ tự thấp dần đếm từ trái qua phải. Tên Choy đứng dạng chân trên đỉnh chiếc cột thấp nhất, dõng dạc nói.

- Luật chơi cờ do ta quy định. Ba cái cột này coi như là chỗ để các con cờ vờn nhau. Hai ghế ngồi là chỗ cho người đánh cờ chỉ huy cờ đồng thời đóng vai trò là con át chủ bài. Bên ta thì dĩ nhiên là ta ngồi, còn bên các người hãy tự sắp xếp đi, tốt nhất là cái gã điếc không sợ súng kia, ta muốn trả lại ngươi cú đấm lúc nãy, cả vốn lẫn lãi. Trò chơi chỉ có một mục đích thôi. Chơi cho đến hơi thở cuối cùng làm sao đó để “chiếu” được con át chủ bài thì thắng. Do bên các người có 6 người nên ta cũng chọn ra 5 con cờ để đấu với các ngươi. Có một điểm đặc biệt mà ta muốn nói là chúng cũng có tương tự khả năng với bọn mi. Luật chơi rất đơn giản: Một lần đi bao nhiêu con cờ cũng được, quan trọng là phải phá “thế cờ” của đối phương, chỉ cần một con cờ xông vào được nơi của con át chủ bài thì coi như thắng. Một lần đấu kéo dài khoảng 3 phút, lúc đó có thể thay hoặc rút cờ về. Con cờ nào thua thì coi như bỏ. Nhưng nếu bọn mi muốn chấp nhận thua ngay thì ta còn có một cách khác coi như tấm lòng khoan dung độ lượng dành cho những kẻ yếu thế vậy.

- Cách gì?- Pun hỏi.

- Xung quanh bàn cờ toàn là nước, chỉ cần thảy chìa khóa xuống nước thì coi như qua ải.

- Chìa khóa nào?- Pun thắc mắc.

- Chính là con bé Ốc Tiêu.

- Có thực là chỉ cần vậy không?- Q nghi ngờ thấy rõ.

- Đừng tin hắn. Hắn tính giở trò đó mà. Tôi còn lạ gì hắn.

Theo lời Hoa Tiêu, Hy lại gần dòng nước. Anh đã kiểm tra và cho biết không có con quái thú nào hoặc bất cứ thứ gì kì lạ. Nhưng Zen thì khác, anh khẳng định nước có vấn đề.

- Đúng như cậu nói, nguồn nước này bị nhiễm điện. Bất cứ sinh vật sống nào xui xẻo chạm phải cũng toi đời như chơi.- Max vuốt lại tóc mình sau khi kiểm tra lại.

- Đồ bệnh hoạn. Mi chưa có lệnh lại dám đưa ta ra đỡ đạn sao?- Hoa Tiêu thét lên.

- Ồn quá. Thế nào? Thời gian suy nghĩ của các bạn đã hết. Theo bạn. Chấp nhận hay không chấp nhận?

Tôi liếc nhìn các bạn mình. Chẳng cần phải suy nghĩ lâu, chúng tôi đều quyết định.

- Không chấp nhận!

- Vâng! Thế thì chuẩn bị toi đi!

Hoa Tiêu thở phào, cô nhóc lại tìm cho mình một chỗ an toàn. Tấm bảng khổ lớn có nhiệm vụ thông báo trận đấu đã hiện lên: “Bàn Cờ Của Choy! Bắt đầu! Choy: quân trắng, Zen: quân đen.”

Theo luật của chính hắn thì chúng tôi nhường cho hắn ra quân trước. Điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ ở vào thế bị động và buộc phải phá các thế cờ của hắn. Tôi lại khá phân vân vì tôi chẳng hiểu lắm kiểu chơi của Choy, cho nên chúng tôi thống nhất chỉ nghe lệnh của duy nhất người chỉ huy mà làm, không tự ý di chuyển. Hắn ta ra quân rồi- Hai con cờ với chiếc mặt nạ trắng bệch. Không rõ khả năng của chúng là gì nhỉ?

- Hy. Một mình anh qua trước xem chúng tương quan với người nào bên phe mình! 

“Choy ra 2 quân. Zen ra 1 quân.”

Hy kéo súng ra khỏi túi áo khoác, tiến về phía trung tâm. Cách anh hành động dứt khoác nhưng chính xác, điều đó chứng tỏ Hy muốn rút ngắn thời gian để khỏi vờn nhau với chúng. Một trong hai quân trắng đã biến đi đâu rồi. Tim tôi đập rộn lên. Không được. Phải chú ý quan sát để biết được chiêu thức của bọn chúng.

- Pun. Em ghi nhớ nhận dạng của chúng để đối chiếu nhé. Q, FiFi- hai người nhớ để ý đến chiêu thức của từng người một. Max, cậu chuẩn bị sẵn một vài món độc cho chúng đi.

Hy bắn thẳng vào một quân cờ có vóc dáng mảnh mai. Nó đứng trơ ra đầy tự tin và mắt tôi nhòe đi chốc lát. Cánh tay nó vừa giơ lên thì phải. Tiếng va chạm giữa hai viên sỏi vang lên, một lúc sau thì những viên sỏi Hy bắn ra đều được nó bắt gọn. Tuyệt chiêu này…

- Là Q. Nó có khả năng tương đồng với Q- Pun reo lên- Em nhớ vóc dáng của nó rồi.

Nhưng còn con cờ kia thì sao mãi chưa thấy xuất hiện nhỉ? Trong khi Hy và quân cờ kia tiếp tục so tài với nhau thì một dấu hỏi to tướng hiện ra đối với sự bí ẩn của quân còn lại.

- Quân này chắc hẳn là kém về khả năng chiến đấu nhưng có thế mạnh về một mặt khác. Nếu vậy thì có thể là Pun hoặc Max.

- Vậy làm sao Zen? Sắp hết thời gian 3 phút, phải thay người rồi. Có nên đổi cho Hy không?

- Không. Tôi chưa biết con cờ kia đang làm gì nên tạm thời cứ để anh ấy bên đấy. Vì nếu đứa bất cứ ai qua bây giờ đều có thể sai lệch và làm vướng bận cho Hy.

“Hết giờ! Choy rút 2 quân và thay 2 quân. Zen rút 1 quân và thay 1 quân.”

Thực ra chúng tôi vẫn để Hy lại. Lần này Hy thận trọng hơn, anh im lìm quan sát chúng. Một trong hai quân trắng lại lẩn ra phía sau cột. Còn lại một quân thì chỉ đứng im. Hy quyết định lại tấn công trước, nhưng anh không dùng súng nữa mà dùng cần câu bổ vào người nó. Nó nhanh nhẹn lộn ngược hai ba vòng sang bên cạnh và thậm chí nắm được đầu dây câu. Hy dùng tay còn lại vờ như lấy súng ra nhưng kì thực là gây chú ý với nó để giật mạnh dây câu vòng qua người nó. Hay lắm, nó đã bị trói. Tôi chưa kịp mừng thì không biết từ lúc nào, cả một giàn dây bám đầy bởi Bọ CoPy đã giăng đầy cả ba cây cột. Tuy bị trói nhưng hai tay nó vẫn còn hoạt động được. Nó dùng chân móc một sợi dây trên giàn và từ đó nhảy phốc lên cao.

- Con cờ này tương đồng với FiFi. Thì ra chúng dùng cờ hỗ trợ cờ. Nhưng chính xác thì con cờ kia có phải là con lúc nãy không và nó là Max hay Pun đây?

- Lúc nãy là ai thì tôi không chắc, nhưng hiện giờ thì nó tương đồng với Max. Dựng cái giàn Bọ này lên mục đích là để hỗ trợ cho quân mình, vừa tạo lá chắn cho chúng. Hy vào đó sẽ khó mà tìm ra chúng. Một phần vì Bọ CoPy sẽ sao chép lại hình dạng nó thấy càng làm rối mắt nhìn hơn, phần nữa là tiếng động mà nó phát ra khá ồn.- Zen dõi theo trận đấu không ngừng.

- Chuyến sau để cho tớ vậy.- Max khinh khỉnh.

- Tớ cũng đang có ý định đó đây!- Zen cười đáp lại.

Hy bị chính quân cờ tương đồng với Max tấn công. Nó dùng dây leo có thắt thòng lọng mà chính những con Bọ CoPy đã biến sợi dây thành màu đen của ô cờ nhằm che khuất để treo ngược Hy lên. Anh bắn nhanh vào sợi dây khiến mấy con Bọ bay tứ tung che khuất tầm nhìn. Quân cờ tương đồng với tôi giáng cho anh một đòn vào bụng và định khóa chân anh nhưng Hy đã tránh ra kịp thời. Bản chất là Hy vốn có kinh nghiệm đụng trận nhiều hơn chúng tôi.

“Hết giờ! Choy rút 2 quân, thay 1 quân. Zen rút 1 quân, thay 3 quân.”

Lần này Zen đưa Max, Pun và Q vào. Tôi lại cứ tưởng sẽ tới lượt mình chứ. Ngay khi thấy Choy thay 1 quân vào, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh của con cờ tương đồng với Hy. Tuy nhiên, cái đám Bọ CoPy làm chúng tôi hồi hộp không hiểu Max sẽ làm cách nào để phá nó ra. Anh ta cố ý gây cho mọi người tò mò lẫn tin tưởng khi từ từ lôi ra trong áo một vật gì đó. Tôi chưa thể thấy rõ nó là gì cho đến khi Max tuyên bố.

- Thuốc diệt sâu bọ hiệu con BaBa.

Hắn làm chúng tôi muốn bật ngửa. Nhưng mà Max đâu có đùa, hắn có cái lí của hắn đấy chứ. Bọ thì dùng thuốc diệt sâu bọ để trừ khử là phải rồi. Thế rồi bàn cờ ngập tràn trong mùi thuốc diệt sâu bọ, rất may là nó không độc hại nhưng kết quả là chẳng ai thấy ai. Sau khi định hình lại thì toàn bộ, giàn dây Bọ CoPy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là hàng loạt cánh cửa rời rạc được dựng lên. Các cánh cửa đủ màu sắc sặc sỡ có kết cấu rất lạ và chẳng hiểu nó là một loại cướng ngại vật nào đây. Nhưng sau đó, Pun đã phát hiện ra rằng chúng thông nhau bằng một không gian khác. Đó là khi Max bước qua chúng thì anh ta không xuất hiện ở phía sau cánh cửa mà là bước ra từ một cánh cửa khác trước sự ngạc nhiên của chúng tôi. Đồng thời khi Q ném một viên đá vào cánh cửa khác thì nghe một tiếng động dội lại, chỉ có viên đá là mất dạng. Chưa kịp hiểu sự thể ra sao thì cả ba đã bị quân cờ trắng đột ngột nhảy ra từ cánh cửa gần nhất tấn công khiến Q và Pun té xấp. Max nhanh tay tóm được quân cờ này bằng một chất keo dính. Nó không hề hoảng sợ và chỉ cố bước vào một cánh cửa để rồi khi Max xuất hiện ở cánh cửa khác thì nó lại nhanh chân đi tiếp qua một cánh cửa khác nữa. Coi như mất dấu. Và thế là ba người bạn của tôi cứ bị quân cờ của Choy xoay như chong chóng.

- Zen. Anh đoán quân cờ đó là ai? Cái bẫy này có thể là “Max”[1] không? Trong chúng ta chỉ có Max là biết làm bẫy và dùng nhiều công cụ hỗ trợ.

- Chưa hẳn đâu FiFi. Có hai khả năng: một là trước đó quân cờ tương đồng với Max đã cài sẵn bẫy này để hỗ trợ cho quân cờ sau theo như tính toán của Choy, hai là chính quân cờ tương đồng với Pun đã tự tạo ra và sử dụng nó.

- Ý anh thì hiện giờ là quân cờ tương đồng với Pun?- Zen gật đầu, đúng là những gì thuộc về không gian, phương hướng thì Pun đều có những nhận thức rất đặc biệt- Mới đầu em cứ nghĩ hắn sẽ đưa một quân cờ tương đồng với Hy.

- Em nhớ mục đích trong “Bàn Cờ Của Choy” là “chiếu” con cờ chỉ huy mà đúng không? Nếu hắn đưa “Hy” ra chọi với ba quân cờ bất kì của mình thì chẳng thể nào có thể “chiếu” được. Bởi dù có thắng được ba quân kia thì khi xông vào lãnh địa, nó cũng gặp phải Hy và sự hỗ trợ của quân còn lại. Hy! Anh thấy cách chiến đấu của chúng như thế nào?

Hy khoanh tay lại, anh trâm ngâm một lúc rồi nói.

- Nói sao nhỉ? Chúng phối hợp ăn ý, bài bản cực kì. Về khả năng chiến đấu thì có vẻ nhỉn hơn chúng ta một chút, vì hầu như ngoài tôi ra thì các bạn chưa từng giáp trận kiểu này bao giờ. Tuy nhiên sự khác nhau cơ bản là chúng giống như được cài đặt cố định sẵn, không có cảm xúc hay sợ hãi, mệt mỏi; còn chúng ta thì có tình cảm, có cảm giác nên dễ xuống sức nhưng cái lợi là có thể thay đổi cục diện trận đấu mọi lúc mọi nơi tùy tình huống.

Zen bật cười, anh thích thú ra mặt. Có nghĩa là Pun, Q và Max sẽ thay đổi được cục diện hay nói cách khác là phá được thế cờ này. Tôi nghe tiếng Pun và Q la lên.

- Hay lắm. Được rồi!

Thì ra là sau một hồi bị quân cờ kia vờn cho một trận, Pun đã nhớ được mối liên hệ giữa các ô cửa và họ phối hợp để đánh lừa và phục kích con cờ. Đó chính là cái bẫy chuột thủ công do Max “sản xuất”. Cả ba người họ giống như đang chơi một trò chơi vậy, tôi có thể thấy được nét mặt vui vẻ của họ. Hình như thế cờ đã được phá. Bởi tất cả các cánh cửa đều có bẫy của Max. Có cánh cửa đặt một chậu nước phía trên, hoặc là vài ba thứ hầm bà lằng khác mà khi quân cờ đó vừa mở ra thì liền bị dính đòn thê thảm.

“Hết giờ! Choy thu 1 quân, thay 3 quân. Zen thu 3 quân, thay 5 quân.”

Lúc này tôi chính thức được “ra quân” cùng với đồng đội mình. Ba quân cờ trắng đầy tự tin nhìn chúng tôi, bỗng chốc tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm nếu so sánh giữa đôi bên mặc dù số lượng bên chúng tôi nhiều hơn một chút.

- Em quan sát kĩ rồi, trong ba quân cờ này có một quân là chưa hề xuất hiện. Mọi người cũng đoán ra được là ai rồi chứ?

Tôi nhìn Q. Con nhỏ nuốt nước miếng đánh ực, chắc nó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đối diện trực tiếp với “Hy” kiểu này.

- Vậy còn hai quân khác là ai?- Max hỏi.

- Là “FiFi” và “Max”.

Khác với những lần trước, chúng không bày vẽ ra một thứ gì để thách đố chúng tôi mà ngay lập tức xông vào sau khi Pun vừa dứt lời xong. Tôi chỉ có một khát khao là được thử sức với quân cờ bản sao với mình.

- Coi chừng!

Q gạt viên đá bắn ra từ khẩu súng của “Hy”. Nó nhắm vào tôi. Lần này là tôi đỡ giùm cho cô ấy một cú đạp từ “FiFi” nhưng có vẻ nó không bất ngờ lắm, ngược lại tôi lại thấy khá đau. Bỗng tôi thấy có thứ gì đó như trời giáng rơi xuống lưng mình, tiếp theo là cả Q, Pun đều bị trúng cùng lúc. Thì ra “Max” dùng rất nhiều ám khí và chơi bẩn với chúng tôi.

- Max thật hèn hạ!- Q tức giận.

- Ê ê, không phải tôi. Nhưng hóa ra tuyệt chiêu này chơi theo kiểu gian lận lại phát huy hiệu quả đến như vậy.

Tôi tóm được một vài thứ ám khí và kéo cho “Max” ngã xuống nhưng hắn đã nhanh tay dùng một loại ám khí khác níu giữ lại. Tôi nhảy qua khỏi đám gai sắc bén mà nó đã rãi ra từ ống tay áo của hắn. Tuy nhiên lại trúng ngay một đòn của “FiFi”. Bị trúng chiêu hai lần khiến tôi thấy giận dữ và có động lực thúc đẩy.

- Này, thay vì cứ nhảy tới nhảy lui sao cô không thử đánh đấm vài cái cho ra trò đi.- Max hét toán lên trong khi đang tìm cách đối phó với “Hy”.

- Đánh sao? Tôi chưa thử bao giờ.

- Nếu cô muốn bị thua cuộc thì đừng thử gì hết.

Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Được, thử một lần vậy.

- Max, anh có thứ gì xài được không?- Tôi muốn mượn anh ta ít dụng cụ phòng thân.

- Đây!

Tôi bắt lấy thứ Max ném sang cho mình rồi… ném trả lại.

- Anh đùa với tôi hả? Đưa con vịt đồ chơi này làm cái gì? Anh không có thứ gì cho tôi đối phó với con cờ này ah.

- Thì cô phải nói rõ chứ. Con vịt đó giúp tôi thư giãn trong những lúc mệt mỏi đấy.

Tôi đuổi theo bản sao của mình. Nhưng không hẳn là đuổi theo mà là tôi cứu Pun thoát khỏi đòn khóa của “FiFi”. Nhóc ôm lấy cổ ho sặc sụa, mặt mũi thì đỏ bừng. Nếu đổi ngược lại là tôi thì tôi có bị nó khóa không hoặc nếu bị khóa thì có tự thoát được không? Nhưng tôi chắc một điều là dường như tôi có thể làm được tương tự như nó. Về bản chất thì tương tự nhau, tuy nhiên quân cờ của Choy có vẻ nhỉn hơn bọn tôi về khả năng chiến đấu. Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, sao mình không học hỏi từ bọn chúng nhỉ? Tôi tóm lấy cổ “FiFi” và quật nó xuống. Khi nó loạng choạng đứng dậy thì tôi bị nhói ở bên hông bởi một viên đạn đá.

- Trời ơi, Max, sao anh không kềm “Hy” cho chắc đi!

- Sao tôi biết được. Cô đánh phải lo để ý xung quanh nữa chứ!

Đành phải vậy thôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình cần phải giải tỏa hết con người của mình như lúc này. Nghĩ là làm. Tôi dùng “cây chổi thần kì”- mà theo Max nói thì nó chính là thứ có thể giúp tôi chiến đấu được- gạt phăng vài ba cái phi tiêu lạc đạn trong trận chiến của Pun, Q và “Max”.

- “FiFi”, ta tới đây!- Tôi la lên thật to.

Con cờ nhảy lên đỉnh của chiếc cột to nhất. Tôi chẳng đắn đo đến một giây tiếp bước theo nó. Cây chổi xể hiện giờ bỗng trở nên vướng víu. Khi tôi đứng trên cao với tư thế tay cầm chổi thì liệu có giống hình ảnh một anh hùng đang cứu rỗi không? Không. Con nhỏ tôi thở phì phò, chống ngược cây chổi xuống để đỡ lấy thân hình khỏi phải ngã huỵch xuống. “FiFi” đá chân suýt trúng cằm tôi nếu tôi không kịp ngước lên nhìn trời. Lập tức cây chổi phát huy công năng của nó bằng cách được tôi quét lia lịa về phía quân cờ. Nó bất ngờ thấy rõ. Chưa thấy loại vũ khí nào lạ lùng như thế hả? Tôi đắc chí cứ vờn mãi với nó “vũ điệu chổi chà” cho tới khi nó điên tiết lên nắm mạnh đầu chổi và đẩy tôi lùi lại. Nó cố tình thúc cán chổi vào bụng tôi, tưởng đâu sẽ lãnh đủ một đòn thì cán chổi bỗng trở thành đầu chổi và ngược lại đầu chổi thành cán chổi khiến con cờ bị tuyệt chiêu “gậy ông đập lưng ông” tức khắc. Tôi xoa xoa lấy bụng mình, giờ thì tôi đã hiểu thế nào gọi là “cây chổi thần kì” của Max.

- Thế nào. Sợ chưa?

Chắc là chưa rồi. Cái dáng vẻ khôi phục nhanh chóng đó dường như muốn nói với tôi rằng nó không biết mệt mỏi là gì. Chậc. Kiểu này thì đành mong cầm cự nó cho đến khi hết thời gian vậy. Nhưng tôi bắt đầu thấm mệt. Không chỉ là tôi đã sử dụng phí sức cho những lần đấm đá mà còn vì chưa có nhiều kinh nghiệm cho việc này. Tôi nhìn xuống các bạn mình, họ vẫn có thể cầm cự được cho đến lúc hết thời gian. Sao tôi cứ cảm giác là có điều gì đó không ổn. Mục đích của Choy là gì? Bất giác một bóng người di chuyển qua khỏi bàn cờ. Di chuyển rất lẹ làng và đầy tự tin. Di chuyển như không hề quan tâm đến diễn biến của cuộc chiến giữa các con cờ. Điều mà hắn quan tâm chính là… con cờ ở vị trí chỉ huy! Đúng rồi. Cả đám người chúng tôi bỗng chốc nhận ra điều đó và đồng loạt tạm dừng cuộc chiến để chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Quả đúng với dự đoán. Choy muốn “chiếu”, không phải bằng các con cờ mà chính tay hắn sẽ thực hiện điều này. Hắn dạng chân đứng trên thành ghế lật phăng tấm vải trắng phủ lên người con cờ chỉ huy.

- Chiếu! Hahahahaha…

Nhưng lạ là không có ai ngồi ở vị trí chỉ huy để hắn chiếu cả. Nó chỉ là một hình nộm đồ chơi do Max chế biến, trên trán hình nộm là dòng chữ “Đồ ngốc” to tướng cũng là tác phẩm của chủ nhân nó. Một ngón tay khều nhẹ lên vai hắn. Một nụ cười thật tươi.

- Chiếu rồi nhé!

Choy mở trừng mắt, hắn nghiến răng treng tréc.

- Liệu một mình mi có đủ sức hạ nổi ta không?

- Một mình ta thì không nhưng thêm người này thì có thể.

Đứng phía sau Zen là Hy! Gã Choy chưng hửng và cười khẩy.

- Các người gian lận. Rõ ràng các ngươi thay 5 quân thì lấy đâu ra tên này ở đây chứ!

- Nói về số quân thì bọn ta hoàn toàn đủ 5 đấy nhé! Mi nhìn lại đi.

Tôi không muốn kể tên Hoa Tiêu chút nào. Phải, là cô ta đấy- thành viên thứ 5 bất đắc dĩ- bởi ngoài việc ngồi chơi xơi nước ra thì cô ta mặc kệ bọn tôi xoay sở trước mọi chuyện.

- Con nhãi phá đám!

- Hứ! Tôi chỉ muốn trả đũa việc anh đem tôi ra làm chìa khóa một cách tùy tiện thôi. Ai bảo cái gã kiêu ngạo anh chẳng thèm nhìn lại thế trận đã vội đắc ý chạy tới “chiếu” rồi. Anh tưởng họ không đoán được ý đồ của anh sao? Rõ dở hơi!

Choy nhăn nhúm mặt mày. Hắn ta điên tiết thấy rõ mặc dù cố gắng không thèm chấp con bé “thiệt tình” phe mình. Chính Zen đã lợi dụng sự kiêu ngạo của hắn để dùng chính âm mưu của hắn đánh bại hắn. Thực chất chúng tôi buộc phải đưa ra hạ sách này vì theo như Zen đánh giá, vốn dĩ chúng tôi không có cơ hội để thắng trong “Bàn Cờ của Choy”, hắn mạnh hơn bất cứ ai trong chúng tôi, việc chủ động tấn công hắn là điều bất khả thi. Chỉ còn cách đợi cho hắn tấn công rồi giăng bẫy đợi hắn vậy. Tôi nhướn mày với con cờ tương đồng với mình.

- Thắng rồi nha!

Chả hiểu nó có hiểu hay không mà cổ cứ gật gật làm tôi chợt buồn cười. Tôi bám vào cột leo xuống phía dưới cùng các bạn. Q ôm lấy tôi mừng rỡ.

- Chúng ta thắng rồi. Thắng rồi. Được trở về rồi!

- Chưa đâu, đừng tưởng bở. Gã Choy này vốn là kẻ ấu trĩ nhất trong số bọn em. Hắn có chịu thua hay không còn là vấn đề khác nữa.

“Trong số” ah? Có nghĩa là những người giống như chúng tôi rất đông sao.

- Làm sao ngươi biết được ta sẽ chọn cách này.

- Mi không đủ nham hiểm để giấu giếm được ý đồ muốn tự mình trả lại ta cả vốn lẫn lãi cú đấm ta dành cho mi ban nãy. Ta chỉ đoán thế thôi.

- Nếu ta không chịu thua thì sao?


[1] Quân trắng tương đồng để trong ngoặc kép.

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


#bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Côn Đảo thập niên 90 #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Anh #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Em #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear # Người Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulobear - Gấu Pulo #Pulo Bear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
📞 Gọi ngay 0988 052 901