Khởi đầu của một câu chuyện
Từ lúc tham gia vào mấy cái Group âm nhạc, tôi bỗng trở nên có nhiều bạn bè online hơn trước. Tôi nhận ra không phải mình không giống ai mà vì tôi chưa tìm thấy những người giống như mình. Và cũng nhận ra tất cả mọi người dù xuất xứ khác nhau nhưng chung quy lại chúng tôi có mối gắn kết rất đẹp đẽ - tôi tạm gọi là cảm xúc đối với thứ ÂM NHẠC TỰ DO.
Trong số những người bạn mới, có một thằng nhỏ tình cờ nhìn thấy một trong những bài tôi viết có đăng trên nhóm này và nhờ tôi hát một đoạn Verse cho bài rap của nó. Bọn tôi vẫn có khi giao lưu và giúp nhau theo cách như vậy. Nói qua thì toàn bộ lời trong các bài rap của nó toàn mang một màu sắc bi lụy. Một điều thoáng hiện ra trong đầu, tôi chợt nghĩ cái thằng nói chuyện vui vẻ liến thoắng và có phần cục súc này sao lại viết ra mấy dòng yêu đương lụy tình thảm thiết đến thế nhỉ? Và suy nghĩ đó trôi qua rất nhanh, tôi đoán bọn thiếu niên mới lớn thích những dạng lời thị trường kiểu như vậy.
Sau mấy lần nó nhờ tôi góp ý lời rap cho nó và cũng sau từng ấy lần tôi phải thừa nhận là mình cảm thấy khá buồn ngủ vì ca từ trong bản rap của nó. Tôi bèn đề nghị nó thử đổi style viết lời sang kiểu mạnh mẽ hơn, hoặc đời hơn, chất hơn vì gu của tôi không phải dạng yêu đương bi lụy thế này. Nó cũng nghe lời làm thử nhưng được mấy ngày sau nó bảo tôi đã cố thử rồi mà không làm được. Nó chỉ viết được rap tình sến sẩm như này thôi…
MỞ ĐẦU
Một ngày cuối tuần, tôi lại trò chuyện với thằng nhỏ chung group, kiểu trò chuyện của những người mới nói chuyện không lâu nhưng có vẻ thoải mái. Có lẽ do cái tính phóng khoáng và hơi thích những thứ không ràng buộc nên tôi dường như đang lắng nghe nó thực sự chân tình. Tôi vốn dĩ không mấy hứng thú với những câu chuyện chính quy thông thường – theo nghĩa gì thì thật là lười định nghĩa. Cũng không còn quá non nớt để không thể nhận ra một người khi họ nói dối trong một khoảng thời gian liên tục với những câu hỏi cắc cớ mà tôi thỉnh thoảng hỏi vu vơ, tôi nghe, không ý kiến, không phán xét. Nhưng khi liên kết những câu nói bâng quơ rời rạc trong những lần nói chuyện thì tôi quyết định hỏi sâu hơn về vấn đề của nó. Không ngờ rằng. Chính câu chuyện này lại là cảm hứng cho một đứa có máu viết lách như tôi…
PHẦN 1: THỜI THƠ ẤU
Nó nhớ khoảng mười mấy năm về trước, hồi nó còn là một đứa trẻ chừng 9 tuổi, ở cái độ tuổi mà cũng như bao đứa trẻ khác, vẫn còn ngây thơ trong sáng, loi choi lóc chóc, chỉ biết học xong rồi về nhà, còn chưa kịp biết internet và chơi game là gì. Tự nhiên có một dạo, ba nó cứ hay cho tiền rồi kêu chị dẫn nó ra tiệm net cho nó chơi game thỏa thích. Thật là vi diệu. Nhưng cái vi diệu đó không chỉ một lần mà cái chuyện tưởng như hiếm hoi này lại diễn ra khá thường xuyên. Có 1 ngày, quán hết máy, nó đành bỏ về giữa chừng. Ngay cái lúc tí tởn vừa về tới nhà, nó chợt giật mình thảng thốt khi trước mắt nó là hình ảnh ba mình đang ko mặc quần áo cùng với một người đàn bà. Do còn nhỏ, nên nó đã rất hoảng sợ, theo quán tính của một đứa con nít, nó cố gắng mở lớn mắt nhìn kỹ xem người đàn bà đó có phải mẹ mình không và nó càng hoang mang nhiều hơn khi nhận ra hoàn toàn không phải. Điều gì mách bảo nó rằng có gì đó không đúng. Nó bỗng khóc một trận như mưa và bỏ trốn lang thang đi đâu đó. Được một lúc, nó ngồi nghỉ mệt phệt dưới gốc cây trứng cá trên con đường ra tiệm net, chỗ mà mọi ngày nó vẫn thường hay ngồi chơi. Cho đến tối tù mù, nó mới dám mò về nhà và cũng ngậm như hến không nói một lời nào. Cái sự câm lặng đó cũng tương ứng cái dáng hình nhỏ thó, gầy còm và cái tính lầm lì, ương ngạnh như vốn có của nó.
Sau lần đó, nó bỗng thấy tò mò và việc tiếp cận với internet tự do quá sớm càng làm nó muốn biết “hành động mà nó đã thấy đó chính xác là cái gì?”. Nó bắt đầu tìm hiểu về tình dục theo cái cách mà tôi nghĩ là bản năng hoặc cái tính tò mò vốn có của mấy đứa con nít. Ngoài việc cắm mặt vào game thì về nhà nó chỉ biết trốn tránh, vẫn giữ cái thói câm như hến đối với mọi người trong gia đình nhưng trong thâm tâm, nó hiểu và thấy thương mẹ nó nhiều hơn.
“Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra”. Ông bà ta nói cấm có sai. Rồi đến học kỳ I năm lớp 5 thì mẹ nó biết, mẹ nó cũng khóc lóc hờn trách, cái kiểu lẫy bất lực của những người phụ nữ trong một gia đình Đông Á xưa cũ điển hình. Ba nó đánh mẹ nó, đánh cả nhà nó, một thằng nhỏ thì làm gì được, cái sự khóc lóc và can thiệp khiến nó thậm chí còn bị đánh bể cả xương ống quyển. Tất cả đồ đạc trong nhà cũng theo cơn sĩ diện cục cằn của gã đàn ông đang làm chủ gia đình kia mà bể tan tành. Sau cơn cuồng nộ của ba nó, nhà cửa tan hoang ko còn gì, từ cái lớn tới cái nhỏ, kể cả những cái đĩa hoạt hình mà nó yêu quý nhất như pokemon cũng bị ông bẻ làm đôi từng thứ một.
Nó bắt đầu cảm thấy chán nản ko muốn học hành và cũng như một số đứa trẻ thông thường, nó đắm chìm vào thế giới game ảo và internet. Từ những trò chơi trên mạng, nó tiếp cận những nhóm bạn online mà theo nó là họ chịu lắng nghe những gì mà ở thế giới bên ngoài nó không thể nói được với ai. Nó có hình xăm đầu tiên là crossfire logo game đột kích do một đứa học sinh lớp 8 xăm bằng 1 loại bút hình chữ A. Nó cảm thấy vui hơn trong thế giới game. Và nó cũng là đứa chơi game rất giỏi. Tuy nhiên đây cũng là hình xăm duy nhất của nó từ trước tới nay.
Càng ngày nó học hành càng sa sút. Nó bảo nó cũng muốn cố ý không làm bài tập, không học bài để xem ba mẹ nó có quan tâm hay không. Ba mẹ nó thì ngoại trừ việc mâu thuẫn lẫn nhau trong những trận cãi vã liên miên thì ba nó dành cho nó sự quan tâm bằng những trận đòn roi.
Đến năm lớp 6, mẹ tỉ tê khuyên nó học vì bà nói nó là động lực để bà sống và cũng như là sự gắn kết giữa ba với mẹ nó. Hồi này ở trường học, cô hiệu phó có ra bài kiểm tra thử một vài đứa học sinh lớp 6 bằng toán lớp 7. Kết quả phát ra, nó được đánh giá là đứa tuy ham chơi, lười nhát nhưng là đứa có tư chất học hành. Bỗng nhiên được thầy cô quan tâm và chú ý, nó thấy vui vẻ vô cùng. Và đây cũng là niềm tự hào nhỏ nhoi của nó.

Như đã nói, do cái tướng nhỏ thó cộng thêm cái tính lầm lầm lì lì, ít giao tiếp với bạn bè nên nó hay bị bắt nạt, mấy lần đi học về thì nó bị ném bùn lên cái áo trắng mà đứa học sinh nhà nghèo nào cũng quý. Chuyện bị đám con trai lớn hơn đánh thì cũng như chuyện thường ngày ở huyện, còn đám con gái thì cũng không thích gì lại gần cái thằng im im như nó cả. Sau này lớn lên nó cũng hiểu vì lúc đó nó chỉ biết cắm đầu vào game, không giao du với ai nên không có người để nói chuyện. Cũng do mê game, nên nó đã biết đi làm tự kiếm tiền để ngày ngày được ngồi ở quán net, những ngày không học, nó một mình đi lượm hạt điều và lượm mót khoai mì bán lại cho người khác.
Mà chắc cũng như cái nghiệp. Nó hài hước kể “công việc” khởi nghiệp đầu tiên của nó là đi ăn trộm- tức người ta thu hoạch xong đem chất vào trong kho, nó chỉ việc lấy bao để xúc và đem bán lại. Cái thằng tinh ranh còn biết cả cách mỗi bao chỉ lấy một chút ít để tránh dễ bị chủ phát hiện hụt ký. Nó kể lúc đó nó còn đứng nghe ông chủ bị mất trộm qua than phiền với mẹ nó là dạo này hàng hay bị chuột cắn lủng lổ chổ. Vụ này nó làm tôi nhớ mấy thằng bạn hồi nhỏ đi học cũng hay bày trò nghịch hái trộm xoài, trộm dưa hấu bị nê đầu lên máng vốn luôn ở trường.
Độ về sau, nó bắt đầu có mối quan hệ gọi là thân thân với các con nghiện game giống nó tại mấy quán net. Mấy đứa này học lớp trên, mà nghe bảo là không chơi được bằng nó, từ ngày kết thân với bọn chúng, nó bỗng nhiên được sự bảo kê của những đàn anh lớn hơn.
Đến học kỳ II của lớp 6 thì nó được dẫn dắt và tập tành hút thuốc. Thời đó một gói ngựa nâu là khoảng 6000 đồng 1 gói, rồi từ từ là tập hút cần. Từ lúc được bảo kê, thay vì những ngày tháng bị ăn hiếp, nó đã biết phản kháng đánh lại người khác. Nghe tới đây tôi bắt đầu cảm nhận câu chuyện có thể sẽ tiếp diễn theo chiều hướng tối hơn. Đến năm lớp 7 thì nó có bạn gái, theo nó thì đây là mối tình đầu- tên K. Nó yêu cô bé này vì cô bé này cho nó ngủ 15 phút đầu giờ kiểm tra để làm bài tập giùm nó.
PHẦN 2: BÓNG TỐI
Có một lần nó đi theo ba nó vào rừng để bẫy thỏ bắt chồn- nói nào ngay thì nghề của ba nó là thợ săn. Ở cái khu rừng nguyên sinh ngay ngã ba giáp biên giới, nó kể khi nào đi vào rừng mà hễ khi nghe tiếng cọp gầm thì ba và nó sẽ nhảy xuống sông cho ướt vì hổ sẽ đánh hơi được mùi mồ hôi nếu ở trên bờ. Lúc đó, nó có để ý quan sát thấy người ta trồng mì bỏ hoang rất cao. Nhưng đi vào bên trong thì mới nhận ra ở chính giữa bãi mì bỏ hoang này người ta lén trồng cần sa. Phải nói thêm là khu chỗ nó ở ngày xưa nhà nào cũng có súng săn riêng, thậm chí mỗi nhà mỗi khẩu, nghe mấy người già ở đó kể ngày xưa người dân tộc có đào được kho súng của bộ đội sau chiến tranh, thời đó họ còn chưa tiếp xúc với người Kinh nhiều. Nhiều người Kinh đã tìm đến họ để mua lại súng. Trong số những người dân tộc lành tính, có những người tinh ranh hơn và bắt đầu biết cây cần sa mà khi họ cho dê ăn thì dê lớn rất nhanh và thịt cũng ngon hơn. Sau này thì những người đó biết cần sa là thuốc phiện và có giá trị cao nên họ bắt đầu trồng để bán dù biết thừa là nó bị luật pháp cấm. Cũng phải nói thêm là khu vực này cũng là một trong những địa bàn phức tạp, rất nhiều vụ án xảy ra đã gây nhiều thách thức đối với chính quyền vào lúc đó.
Trở về câu chuyện của nó. Khi phát hiện khu trồng cần sa thì hai ba con nó đã vùng bỏ chạy vì lo sợ bị giết. Lúc này thì trời đã nhá nhem tối, chạy một hồi, ba con nó phát hiện một cái chòi của người dân tộc nào đó đang bỏ trống. Dù trong bụng vẫn sợ là sự xuất hiện lù lù ở một nơi như thế này có thể bị cho là mối đe dọa và họ cũng đoán có thể căn chòi này là của những người trồng cây cần sa. Nhưng ba con nó vẫn quyết định ngủ lại. Tới gần giữa đêm, trong sự tĩnh mịch nhưng không quá im lặng trong rừng, ba nó nghe thấy tiếng xe máy rồ rồ từ phía xa xa đang hướng về căn chòi. Ông lật đật lay nó dậy, nó chợt hiểu vấn đề liền theo chân ba nó chạy ra ngoài, đạp ngã xe, lấy lá cây nhanh chóng phủ lắp lên xe và thoăn thoắt leo lên một cái cây to để trốn. Từ trên cây cao, nó lỏ mắt dòm xuống thì thấy có hai chiếc xe máy, trong đó có hai trai ba gái người dân tộc, họ đến đốt lửa cắm trại và một hồi thì nhảy xuống sông tắm. Nó để ý phát hiện những người dân tộc này họ không dùng khăn tắm. Họ tắm xong thì đi qua đi lại đống lửa để hong người cho khô rồi mặc quần áo. Ba nó thì thào vào tai nó liên tục vì sợ nó lên tiếng. “Im lặng nha con. Mày mà lên tiếng là mày chết! Không được nhúc nhích nha con!” Nó gục gặc đầu dù hình ảnh của những thiếu nữ người dân tộc vừa nãy còn lởn vởn trong đầu nó. Hai ba con nó cứ ngủ trên cây như vậy cho tới sáng khi biết chắc những người kia đã đi mới dám leo xuống.
Sự kiện đánh dấu cho sự “máu mặt” của nó trong giới giang hồ bắt đầu từ việc nó cả gan lẳng lặng lén quay lại chỗ cũ để ăn trộm cần sa, cắt những lá đã lên gân đầy đủ và đã có chất gây nghiện rồi đem bán cho người khác. Vì làm lén lút nên nó không có cơ hội để phơi khô mà bán luôn lá cần sa tươi. Nó kể lúc này nó bắt đầu quen với những thằng choai choai lớn hơn nó nhiều- nó tự gọi là những thằng bại hoại của cái khu nó- mấy thằng mà hay tụ tập nhau ném đá phá xe tải, cướp xe khách ở chỗ nó. Nó đưa cần sa cho mấy đứa này, mấy đứa này đưa cho những đứa lớn và tuần tự như vậy.
Năm 13 tuổi, nó chính thức gia nhập giới giang hồ. Và nó bỏ học hẳn. Lúc này nó đi theo một người thuộc cộng đồng LGBT mà nó nhớ là sinh năm 82 hay 83 gì đó. Hắn ta là kẻ cầm đầu một băng thu hồi nợ xấu mà nó gọi là cậu– tạm gọi là N. Đi theo ổng đòi nợ, nó bắt đầu biết cái gì gọi là chục triệu, trăm triệu. Với mấy ca đòi nợ dễ thì nó dùng chiêu năn nỉ, ăn dằm nằm dề ở nhà người ta đến khi hết chịu nổi thì đòi được nợ, còn những ca nợ khó thì nó cùng mấy người trong băng ra tay đánh người. Tuy nhỏ nhất đám đàn em nhưng thằng này lại là cái thằng hăng máu và hung hãn không kém gì – cái kiểu hăng máu của bọn nhóc ranh mới bước chân ra ngoài xã hội. Lúc có tiền, nó học đòi đi đến mấy quán karaoke và biết mùi “gái” đầu tiên cũng từ ngày này – mấy đứa do N nuôi được hắn kêu ra để “thịt” nó – tầm khoảng 22, 23 tuổi. Lúc này nó biết hút cả bồ đà. Nó chính thức dính vào ma túy.
Năm 14 tuổi nó tập đi chém người và gặp cái nạn lớn của cuộc đời, cuộc đụng độ tranh giành địa bàn lớn giữa hai phe với nhau diễn ra, đám đàn em của N được cử đi làm việc trong đó có nó, trong lúc ẩu đả lộn xộn, nó hăng máu lao vào cuộc chiến mặc kệ số phận sẽ ra sao. Và nó bị chém đứt 2 gân tay cùng cái sự hăng máu thí mạng cùi đó.
Nó bị bắt và bị đưa lên trung tâm giáo dục thường xuyên của tỉnh. Ba mẹ nó lúc đó vẫn còn chưa biết, nó tự khai là nó mồ côi chỉ đi theo cậu làm nghề. Ở đây, cũng với vóc dáng nhỏ thó đó và quy luật ma cũ bắt nạt ma mới, nó tiếp tục bị bắt nạt, nhưng khác là bây giờ nó đã là một thằng nhóc giang hồ rồi, nên nó biết kháng cự lại bằng cách dùng bút đâm liên tiếp vào những đứa lớn hơn nó.
Vụ án của nó càng nghiêm trọng hơn khi sau cuộc điều tra vụ ẩu đả giành địa bàn, bên phe đối trọng có hai người bị chết và cũng do nó đã dính vào ma túy nên án của nó không thể ở trung tâm giáo dục thường xuyên nữa mà chuyển sang trung tâm cai nghiện BL. Nó đi tù, án tù là ba tháng vì chưa đủ tuổi vị thành niên.
Sau nó bị chuyển xuống CH. Ngày đầu ở đây nó cũng phải nhập gia tùy tục, trận đòn đầu tiêu phủ lên đầu của thằng giang hồ 14 tuổi lì lợm. Đêm đó, nó bị cho ngủ dưới đất. Cứ tưởng xong chuyện, có ai mà ngờ cái thằng nhóc con gan hùm này lại ngoan cố đến vậy. Nó rắp tâm định bụng trả thù. Hôm sau giờ ăn cơm, nó lầm lì ngồi vào bàn ăn và bất ngờ cầm khay bằng inox hất cơm vào mặt lão trùm mà hôm qua đã ra lệnh đánh nó. Lẽ tất nhiên sau đó. Nó vào nhà thương. Nhưng sau cái ngày từ nhà thương về lại trại. Nó lại được lão trùm trong phòng cho phép “ngồi mâm trên”. Thật ra chỉ là phục vụ cho mấy đàn anh ở mâm trên thôi nhưng cũng được xem là một cái gì đó rất ghê gớm với nó.

PHẦN 3: ÂN NHÂN
Hai tháng sau. Mẹ nó bảo lãnh nó ra tù. Nhưng bà không cho nó về nhà vì sợ ba nó sẽ đánh cả mẹ lẫn nó. Cầm trong tay vỏn vẹn 130 ngàn, nó bỏ nhà vào Sài Gòn. Bắt xe đi hết 120 ngàn, còn 10 ngàn nó mua gói ngựa nâu trà đá với bật lửa. Nó đi bộ hết ba ngày trời lang thang ở thành phố, khát nó uống nước mưa đỡ khát, đói bụng thì nó lục thùng rác ăn. Cho đến lúc không còn sức nữa, nó nằm nghỉ dưới mái che, nó đọc cho tôi địa chỉ chính xác một nơi nào đó ở phường 12, quận Bình Thạnh. Năm này, nó được 15 tuổi.
Nó nhớ như in đối diện chỗ nó nằm là một quán nhậu, ba ngày trời lang thang lất thất, chẳng ăn được một bữa tử tế, nó như một cái xác chết vật vờ di động, thân hình vốn dĩ nhỏ thó càng thêm gầy lét, xanh xao. Quán đó có tên là UR. Nó lê lết cái thân xác từ từ tiến về phía quán nhậu. Nó nhìn thấy bà chủ quán- một người đàn bà trông có vẻ nhanh nhẹn và có phần mũm mĩm phúc hậu. Nó mở lời xin thử bà chủ chút thức ăn thừa. Và nó cũng không ngờ rằng bà chủ quán này lại chính là vị cứu tinh và là người phụ nữ quan trọng thứ hai đã mở ra một trang mới cứu vớt cuộc đời đen tối của nó.

Không chỉ là thức ăn thừa. Bà chủ quán này đã sai nhân viên làm cho nó một dĩa cơm chiên dương châu nóng hổi nhưng với điều kiện nó phải đi tắm sạch sẽ thì bà mới cho nó ăn. Bà dặn một đứa nhân viên khác dẫn đi nó tắm. Lúc trở ra nó nhìn dĩa cơm đường hoàng trên bàn, vừa ăn nó vừa rớt nước mắt.
Chắc có lẽ thấy nó còn nhỏ, lại trông tội nghiệp nên bà cũng hỏi chuyện nó vài câu. Bà kêu nó có chuyện gì kể bà nghe. Sau khi nghe nó kể hết mọi chuyện, bà gọi điện cho mẹ nó và nhận nó làm con nuôi. Bà cũng cho nó làm mấy công chuyện lặt vặt mới đầu là giữ xe cho quán, ngày nào khách hứng thì khách bo tiền thêm cho nó. Mẹ nuôi tạo điều kiện cho nó được chỗ ăn, chỗ ngủ nhưng bà giữ lại tiền lương không phát cho nó vì bà biết nó có hút cần sa nên bà sợ nó sẽ nghiện lại.
Có lần, nó dắt chiếc xe Airblack đời đầu màu đỏ nhưng dắt không cẩn thận làm xe bị đổ và bị bể dàng áo. Bà chủ phải đứng ra đền tiền cho khách. Thấy nó dắt xe không nổi, bà chuyển nó sang làm rửa chén. Trong lúc rửa chén nó để ý ngồi nghe bộ phận bếp trưởng chỉ đạo cách nấu nướng trong bếp, nấu ra làm sao, nấu như thế nào. Nó nhớ nhớ trong đầu. Đến ban ngày lúc không có khách, nó tự đem đồ ra xào mì ăn, mẹ nuôi thấy nó biết nấu thì có phần ngạc nhiên và cũng thấy thằng này nấu ăn cũng được. Nên từ đó cho nó phụ bếp. Nó bắt đầu có khoảng lương CHÂN CHÍNH đầu tiên của đời mình là 60 ngàn đồng một ngày. (Nói tới đây tự dưng nó khựng lại, chắc có chút xúc động). Và lương cũng từ từ được nâng lên. Tới hết một năm sau thì tiền nó để dành cũng dư được mười mấy triệu. Mọi chuyện cứ êm ả trôi đi cho tới khi đột ngột mẹ nuôi của nó xảy ra biến cố lớn ở dưới quê nhà nên buộc phải sang quán. Ngày mẹ nuôi nó chuẩn bị về quê, bà kêu nó lại biểu khi nào bà về quê rồi thì có gì nó đi theo hai người anh làm bếp. Nhưng cũng từ lúc mẹ nuôi nó về quê tới giờ, nó mất liên lạc hẳn và cũng không gặp lại được mẹ nó. Năm đó nó 16 tuổi.
PHẦN 4: VỢ NÓ
Nó đi theo hai người đầu bếp thật. Lúc này, nó gặp một chị tên T. Người chị này có quen biết với cậu phụ bếp cũ- là cái người đã nấu cho nó bữa ăn đầu tiên tại quán. Thấy nó trong đám mấy đứa em mình quen, chị ta có hỏi thăm chuyện vu vơ và rủ nó đi nhậu riêng. Biết nó cần việc làm, chị kêu nó về làm cho chị, phụ việc cho chị ở Spa massage của mình. Nói là phụ việc nhưng thực tế cũng như làm tạp vụ, lao công và nói là Spa nhưng thực tế nó kể là có cả những dịch vụ nhạy cảm. Mà cái thằng giang hồ từ lúc nứt mắt như nó thì còn lạ lùng gì mấy cái này. Nó thích nghi rất nhanh và thậm chí còn học được mấy ngón nghề massage phục vụ cho mấy quý bà sồn sồn. Thậm chí còn đóng vai trò như một thằng "ma cô" chuyên canh gác cho các quý ông đi tù ti tú tí với mấy em tiếp viên trẻ măng ở đây một cách chuyên nghiệp.
Làm được một thời gian, nhờ biết nghe lời, nó tích trữ tiền lương dần dần để mua đất xây nhà ở ĐN. Không giống như ngày xưa, do đã làm ra tiền, nó tự tin hơn và không còn sợ ba nó đánh nữa. Năm 17 tuổi, nó gọi điện và đưa cả gia đình lên ĐN ở chung với nó, vì thực chất cái nghề mà ba mẹ nó đang làm từ xưa đến giờ cũng không kiếm được bao nhiêu mà cũng đầy rủi ro nguy hiểm, việc đi săn bắn trong rừng thỉnh thoảng bị bắn nhầm là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Về ĐN. Nó xin đi làm đầu bếp cho một quán nhậu. Làm cho đến năm nó 18 tuổi thì nó gặp và quen vợ nó cũng vừa tròn 18 tuổi. Đây là người nó yêu thương, trân trọng nhất cho mãi đến giờ. Do nó chưa đủ tuổi nên hai đứa nó không làm đám cưới mà chỉ về ở chung với nhau. Nó kể đây cũng là quãng thời gian hạnh phúc và tuyệt vời nhất mà nó có được trong cuộc đời mình cho đến bây giờ.
Ngày nó đi nhậu với một nhân viên làm chung, tới tận một giờ rưỡi sáng mới về. Vợ nó như mọi lần dìu nó vào phòng ngủ và lui cui dắt xe vào. Vợ nó nấu cho nó bình nước ấm để nó đi tắm. Sáng hôm sau, vợ nó gọi nó dậy. Tôi bắt đầu nghe giọng nó kể rõ hơn. Vợ nó bảo “Anh đi nhậu với bạn anh không về sớm anh có biết em lo lắm hôn? Anh chỉ nghĩ đến cái vui của bản thân anh khi đi chơi với bạn bè, có bao giờ anh gác cái vui đó lại và nghĩ cho em chưa? Em nấu đồ ăn ngồi đợi ăn chung với anh từ chiều tới giờ này mà nó nguội lạnh hết trơn rồi. Mai mốt anh đừng đi khuya vậy nữa. Em lo lắm anh biết hôn!”
Vậy đó. Mà hạnh phúc cũng chẳng tày gan thì vợ nó mất.
Đang đi làm, mẹ gọi báo tin vợ nó bị tai nạn giao thông đang nằm ở bệnh viện, nó rụng rời hết tay chân. Chạy xe không nổi, nó láng quáng bắt xe thật nhanh tới bệnh viện với niềm hy vọng mong manh là vợ nó sẽ tai qua nạn khỏi. Nhưng vì tai nạn nghiêm trọng, vợ nó đã trút hơi thở trước khi nó được nhìn thấy vợ nó mở mắt lần cuối. Thứ ánh sáng hạnh phúc đẹp đẽ đó đột nhiên tắt hẳn. Thứ ánh sáng ngắn ngủi chỉ mới vừa được một năm rưỡi đã rời xa khỏi nó.
Nó bắt đầu hồi tưởng những kỷ niệm đẹp với vợ nó. Nó kể cô ấy là một người tuyệt vời lắm chị. Đi sinh nhật với nguyên đám bạn mà lúc mở bóp ra em không có đồng nào, vợ em hỏi anh có tiền không, rồi cổ lén nhét tiền vô bóp em để cho em đỡ quê với bạn bè. Cô ấy đã dám chấp nhận lấy một thằng giang hồ từng ở tù, một thằng từng nghiện ngập, một thằng "ma cô" xấu xa như em mà. Từ ngày có vợ, em bỏ hết cái thói du côn xã hội, bỏ luôn mấy thói hư tật xấu… Rồi nó bắt đầu khóc. Nó khóc nức nở. Nó bảo đâu phải nó không muốn tổ chức đám cưới cho vợ nó, nó cũng muốn cho vợ nó một cái đám cưới thật đàng hoàng như người ta. Mà nó chưa kịp làm gì cho vợ nó thì không còn cơ hội lần nào nữa. Nó khóc nhiều hơn. Tôi không còn hỏi nó lắc nhắc nữa mà chỉ im lặng nghe. Tôi biết cảm xúc nó đã chực chờ phập phồng từ nãy đến giờ, chỉ đến lúc này mới tràn ra khỏi bằng những giọt nước mắt và tiếng nức nở. Một thằng thanh niên đang khóc nức nở dù nó còn chẳng biết rõ tôi là ai. Một thằng nhóc vui vẻ liến thoắng cục súc thậm chí còn tự pha hài cho mấy câu nói của mình tự nhiên thay đổi 180 độ khiến tôi càng im lặng không biết nói gì.
Nó kêu “chị ơi, em không kể được nữa chị ơi”.
Những chuyện xảy ra với nó giống như là cái giá phải trả cho những thứ tệ hại mà nó đã gây ra trước đó. Nhưng người trực tiếp trả giá không phải nó mà lại là người nó vô cùng thương yêu. Thời gian sau khi vợ nó mất, trong cơn tuyệt vọng, nó tìm tới âm nhạc- chính xác là nhạc rap. Nó nói rap giúp xoa dịu tâm hồn nó, giúp nó nói ra những gì mà trong bụng nó muốn nói một cách chân thật và dịu dàng hơn.
Rồi nó hát lại cái đoạn rap tình mà mấy bữa trước nó đọc cho tôi nghe mà tôi từng thấy buồn ngủ. Ấy vậy mà bây giờ tôi hiểu từng câu từng chữ mà nó hát. Tôi cũng đã hiểu vì sao lời rap của nó lại u ám, buồn bã và toàn là những nỗi nhớ nhung, bi lụy như vậy. Hóa ra là nó viết về vợ nó...

LỜI KẾT
Thật ra câu chuyện của nó chỉ kể tới đây thôi. Vốn dĩ câu chuyện còn dark và bạo lực hơn nhiều nhưng vì tôi không muốn truyền tải những cảm xúc quá tiêu cực nên phải lược bỏ hết. Tôi cũng khuyên nó làm lại streamer đi vì xem cái clip nó làm hồi xưa tôi thấy nó cũng có duyên. Tôi là người lạ, tôi cũng có những vấn đề của riêng mình, làm sao chúng ta có thể quyết định thay cho số phận của những người khác vì ở trong cái xã hội này, mỗi người một số phận. Nó còn trẻ, rất trẻ, nó hoàn toàn có đủ khả năng để bắt đầu làm lại một cuộc đời mới của mình. Cái mà tôi có thể làm là dành cho nó một lời khuyên chân thành. Và tôi hy vọng câu chuyện của nó cũng sẽ khiến cho những đứa trẻ muốn làm “giang hồ” - những đứa trẻ đang mang trong mình những nỗi đau tâm hồn ở ngoài kia sẽ biết thương lấy bản thân mình hơn và trân trọng những điều mà chúng đang có. Mọi thứ vẫn còn kịp nếu có thể dừng lại đúng lúc…
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Vân Sơn Tự – Khám phá Chùa Núi Một và danh thắng Núi Một tại Côn Đảo
Khám phá lịch sử và giá trị văn hóa của di tích Vân Sơn Tự – Chùa Núi Một, Côn Đảo. Tìm hiểu kiến trúc, hậu điện, miếu Sơn Thần và thắng cảnh Núi Một đầy linh thiêng và độc đáo tại Bà Rịa - Vũng Tàu.
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 4)
Tiếp tục series Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo - admin rất yêu thích việc sưu tầm các ảnh quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90.
-
Thương hiệu quà tặng Pulo Bear – chứng nhận uy tín, chất lượng và sự đầu tư nghiêm túc của người địa phương Côn Đảo
Côn Đảo - hòn ngọc của Biển Đông, không chỉ nổi tiếng với cảnh sắc hoang sơ tuyệt đẹp, mà còn gây ấn tượng bằng những sản phẩm quà tặng độc đáo. Trong số đó, Pulo Bear đã trở thành một thương hiệu quà tặng đầy uy tín, thể hiện sự đầu tư nghiêm túc…
- Vân Sơn Tự – Khám phá Chùa Núi Một và danh thắng Núi Một tại Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 4)
- Thương hiệu quà tặng Pulo Bear – chứng nhận uy tín, chất lượng và sự đầu tư nghiêm túc của người địa phương Côn Đảo
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
#bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Côn Đảo thập niên 90 #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Anh #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Em #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear # Người Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulobear - Gấu Pulo #Pulo Bear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng