(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
“TẠM ĐÌNH CHỈ THI TỐT NGHIỆP"
Tờ giấy nặng nề mang trên mình dòng chữ nghiêm khắc to tướng. Nó đấy- đang trân tráo nhìn tôi, tôi nhìn lại nó vung vẫy hay đúng hơn là bàn tay lạnh buốt của tôi không thể giữ bình tĩnh để cầm vững mà ước gì mình có thể vò nát để ném vào mặt con rô bốt “đểu cán” dù mặt mũi nó vốn dĩ đã chẳng có cảm xúc gì.
- Tôi buộc phải làm việc này bởi vì… em cũng biết đấy, dư luận đã lên án “quá” gay gắt hành vi thân mật của một sinh viên trường ta- một ngôi trường có truyền thống sinh viên tốt như thế thì thật khó để chúng tôi có thể bênh vực được cho em. Dù các thầy cô toàn trường đều họp lại và tranh cãi rất kịch liệt, chúng tôi đánh giá cao ý thức học tập của em, hơn nữa xưa nay em là một cô bé có nếp sống tốt. Nhưng… đây thực sự lại là một vấn đề gây ầm ĩ, em hiểu ý tôi nói không?
Hiệu trưởng chống hai tay lên bàn, bà nhướn cặp mắt đùng đục của người bị cận thị về phía tôi đầy am hiểu.
- Vì nó có liên quan đến một người nổi tiếng- Tôi đáp những gì mình nghĩ.
- Đúng vậy, một người nổi tiếng, chỉ có vậy. Và cũng nhờ thế mà danh tiếng trường ta bỗng dưng được tỏa sáng, tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì bị làm phiền bởi những câu hỏi.
Sự mỉa mai hằn rõ trong mỗi câu mỗi chữ của bà khi nhắc tới việc này.
- Em đã biết gì về tình hình ở KTX chưa?
Tôi gật đầu biểu lộ mệt mỏi.
- Đây chỉ là “tạm đình chỉ” thôi, không có nghĩa là em sẽ không được thi tốt nghiệp, khoảng thời gian này tôi nghĩ cũng là điều kiện để em lấy lại tinh thần phải không cô gái. Hiện tại tôi trông em rất mệt mỏi.
Tôi thần người nghe sóng mũi mình cay cay, ngay ở câu nói cuối cùng thì hy vọng rằng những gì tôi đang cầm trên tay không phải sự thật, mọi chuyện chưa quá bi đát đều tan thành bong bóng.
Từ lúc nhận được lời mời của chính hiệu trưởng, tôi đã thầm cầu mong bản thân phải luôn bình tĩnh bởi tình huống xấu nhất xảy ra là rất có thể.
Nhưng nó đang diễn ra- ngay bây giờ- ngay tại đây và tôi đang đối diện với nó. Cái khoảnh khắc bị tuyên án tôi coi như mọi thứ đều chấm dứt, một nhát đinh đâm thẳng vào ngực, tia sáng cuối cùng yếu ớt chìm dần rồi biến mất trong bóng tối. Tôi hé môi lẩm bẩm dù đầu vẫn cúi gục không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
- Cô ơi, làm ơn cho em một cơ hội, em xin cô…
Mắt tôi nhòa đi vẫn kịp trông thấy đường gân xanh trên mu bàn tay hiệu trưởng khẽ co giật, bà bám chặt lấy cạnh bàn, hơi thở nặng nhọc hơn. Thực ra mọi người quan trọng đến sự việc lần này chính bởi đây là trường hợp đặc biệt lần đầu tiên trong lịch sử của trường, tôi quả có chút “may mắn”.
Tôi cắn chặt răng, nỗi uất nghẹn đến thít cả vòm miệng lẫn cổ họng, nước mắt tôi ứa ra nhưng tôi chỉ cố gắng để nó rơi như điều nó muốn và nén đi tiếng nấc nghẹn ngào- đó là lí do vì sao cổ họng tôi rất đau.
Con rô bốt lè nhè vô cảm đọc to bản sao chép sau khi nó làm những công việc thường lệ của mình. “Tạm đình chỉ thi tốt nghiệp sinh viên FiFi vì lí do đạo đức”. Tôi đưa ánh mắt bực dọc giương về phía nó, tôi căm ghét nó, chính nó đã xác muối lên vết thương của tôi.
Mặc cho tất cả tiếp tục diễn biến, tôi tốc người bỏ chạy khỏi cái nơi vừa mới tuyên án mình. Âm thanh lạnh toát đó vẫn còn vang vọng nhàu nhĩ bên tai tôi như một lời nguyền rủa đáng căm hờn.
Con nhỏ tôi dần quên mất nó đang làm gì, chỉ ý thức rằng dường như nước mắt rơi đầy trên má mà tôi chẳng buồn lau đi.
Cái giá phải trả chỉ vì tôi đã cố gắng đấu tranh để tìm được hạnh phúc cho riêng mình hay sao? Tôi lặng đi trong tiếng thở dài sượt, lưng bỗng đập mạnh vào tường khi tôi đột nhiên lảo đảo, đặt khuỷu tay che lấp một phần chéo gương mặt tôi bắt đầu nức nở.
Đan đề cập đến việc đưa tôi trở về NuRuBi trong thời gian đình chỉ này. Thật ra tôi vẫn có thể học tiếp tục vì trường chỉ đình chỉ thi tốt nghiệp, tuy nhiên thử hỏi tôi sẽ đủ cam đảm vào trường? Rồi thì chuyện của LaLa, Q mà nhất là Zen, tôi thú nhận tâm trạng mình quá rối bời để chú tâm vào học tập.
- Em … chưa muốn về ngay! Em còn một số việc phải giải quyết.
- Lại dối, chính em chưa muốn rời xa thằng nhóc đó chứ gì!
Quả là tôi chưa cam tâm nhưng không hẳn là rời xa hay không mà là tôi thấy lo lắng khi phải để Zen mang trong lòng cảm giác bị lừa dối và còn phải đối mặt với hàng tá các việc rắc rối của mình.
- Anh hiểu lầm rồi, em sẽ về nhưng là sau khi giải quyết xong vài việc.
- Chuyện gì, em mà cũng có chuyện cần giải quyết ah?
- Không thể tin được con người ích kỉ này lại là anh của tôi.
- Hừm, có đứa em gái ngốc như cô chỉ tổ phát mệt.
Tôi thu dọn nhanh chóng đồ đạc chuyển cho bên vận chuyển đường xa. Thật ra tôi không mau lẹ cũng không được bởi Đan đã đăng kí loại dịch vụ đắt đỏ này đến tận trước cửa phòng Pun.
Ah phải, nhắc tới cậu nhóc, nó vẫn e ngại chưa dám hỏi tôi lấy câu nào sau khi nghe tôi thuật lại câu chuyện có một không hai của mình. Nhoẻn cười với nó, tôi thể hiện sự biết ơn đồng thời chứng tỏ mình rất ổn. Nó nắm hai bên má tôi ghị mạnh lắc lư, cuối cùng tuôn ra một câu.
- Chẳng ổn chút nào.
Một số gọi lạ hoắc hiện ra trên màn hình điện thoại, hình như tôi có chút ấn tượng với số điện thoại này. Tôi ra dấu giơ số máy đang hò reo gấp rút lên cho Đan xem và tiện tay ném luôn cho anh xử lí. Mọi phiền phức đến từ chiếc điện thoại mà mới sáng nay nó đem lại cho tôi thật đáng để tôi chẳng muốn nhìn tới nó. Tôi ngửa cổ lên đồng thời vòng tay chấn vào sau thắt lưng làm điểm tựa vặn vẹo thân người.
- Chị trở về NuRuBi thật sao? Vậy còn anh Zen?
- Đó là điều mà chị muốn giải quyết trước. Pun, em tin là có hai người xa lạ giống nhau đến ngạc nhiên không, tới mức đã lỡ yêu mến một người rồi thì khi mất đi họ mình cũng sẽ có cảm giác tương tự với người thứ hai?
Pun trầm ngâm đôi chút, nó đáp với sự thẳng thắng có thừa.
- Vậy còn phải coi mức độ yêu mến người đó là ở thời điểm nào, còn nữa với người nào thì cảm thấy hạnh phúc hơn, nó phải khác nhau chứ, chẳng thể nào giống nhau hoàn toàn được. Nhất là cảm giác, con người không phải luôn có cùng một cảm giác.
Nó đang tính dong dài thêm cho câu trả lời thì lại bất ngờ với cú nhảy phốc mừng rỡ của tôi, mắt nó hoa cả lên bởi động tác thừa thãi đầy phấn khích trước mặt và tiếng la ỏm tỏi mà tôi bật thành một tràng dài.
Câu trả lời của một người ngoài cuộc như Pun chính là chìa khóa để tôi tìm lại phần kí ức bị đánh mất mặc dù hiện tại tôi chưa dám khẳng định bước đầu tiên sẽ là như thế nào.
Đan lúc lắc đầu, lúc này tôi mới thấy anh đã nghe xong điện thoại, có lẽ do nhạy cảm nên tôi cho rằng anh đang đăm chiêu ra mặt. Dù cái điệu bộ tỉnh bơ thường lệ rất giống với những lúc tôi cố giấu giếm việc gì đó- hừ- ai bảo chúng tôi là anh em cơ chứ.
- Là ai đã gọi cho em?
- Một kẻ dở hơi không hơn không kém.
- Không phải là những người thân thiết của em đấy chứ.
- Không phải.
- Bọn họ thật ngoan cố, muốn làm phiền em đến khi nào đây. Nhưng… có đúng là “không phải những người thân thiết của em đấy chứ?”
Tôi vẫn chưa an tâm bởi tôi khá chú ý đến nét đăm chiêu thoáng qua của Đan bèn chốt nhẹ lại một câu. Đan quắc mắt dứ dứ điện thoại vào mặt tôi.
- Thì gọi lại xem thử đi.
- Không cần đâu.
Tôi phất tay, anh Đan vốn đâu phải loại người như vậy, vả lại việc gì phải nói dối, chỉ là hình ảnh Zen tự dưng thoáng qua thôi. Buồn cười thật, tôi đã nhớ anh nhiều vô cùng kể từ khi số điện thoại lạ hoắc đó xuất hiện.
Con phố cũ lại trôi ngược qua mỗi bước chân thong thả của tôi. Ngắm lần lượt từng khung cảnh, quan sát từng biểu hiện trên gương mặt mỗi con người, lắng tai nghe tiếng ồn ào mà tôi có thể phân biệt xung quanh.
Tôi lặng người đi khi ngước lên hòa ánh mắt mình vào đám đông- thông tin mới nhất mà người ta đang bàn luận về cái sự kinh ngạc quá đỗi đối với nhân cách của giới trẻ.
Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược- kẻ chê bai, người thông cảm, kẻ bình thường, người lại chẳng quan tâm- rốt cuộc sau những gì đã qua đi mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, vậy tóm lại những điều họ đang bình phẩm có bao nhiêu phần trăm là khách quan.
Tôi bỏ đi rồi dừng chân trước một quán ăn đẹp đẽ, cô gái tiếp thị xinh xắn há hốc trân trân nhòm con bé có bộ dạng sầu đời trong bộ cánh nữ sinh. Chả là tôi đang mặc đồng phục lớp ấy mà, chẳng hiểu sao bây giờ lại muốn mặc đồng phục đúng vào lúc chả phải để làm gì…
Vòng tròn đồng tâm chồng lên nhau, mỗi vòng sẽ dần thu nhỏ lại theo chiều từ dưới lên trên. Khoảng trống mà nó tạo ra chính là không gian dành cho du khách ngồi thưởng thức đồ dùng, thức uống và nhất là được ngắm toàn bộ khu vực vốn tập trung đa số những cô gái trẻ đẹp đủ tiêu chuẩn được chọn lựa ngay từ đầu vào đây.
Quán này phải trả một số tiền cao nhất định để đổi lại lượng khách chủ yếu là nam vào rất đông với lợi nhuận đem lại cực cao từ giá đặt chỗ ngồi khá tốn kém, ngoài ra mọi chi phí dịch vụ khác đều rất rẻ.
Cách khoảng thời gian thì vòng tròn lại xoay thật chậm một chút nhằm thay đổi tầm nhìn, lúc này tôi mới để ý vì sao khách lại đông đến thế khi trông thấy bài tập thể dục của các cô gái trước khi xuống hồ bơi. Chuyện kinh doanh của họ lẫn thị hiếu của phần lớn ai đó tôi cũng chẳng muốn bàn, chỉ có điều tôi đang thắc mắc vì sao mình lại được hẹn ở đây!
- Thì ra cậu cũng có sở thích này…- Tôi trêu.
LaKiTa hớp ít ngụm nước, tuy đợi cô khá lâu ở quán nhưng thấy vẻ hụt hơi của nhỏ tôi đoán nhỏ đã phải tranh thủ thế nào để đến nơi hẹn.
- Ở đây người ta cấm tụ tập bàn tán, cánh đàn ông con trai chỉ được ngắm nghía thôi. Chúng ta không lo bị ai khác chú ý?
- Cậu lo xa quá đấy, trông bọn họ mãi mê thế kia thì chẳng hơi đâu mà chú ý chúng ta.
Không hẹn mà chúng tôi cùng bật cười hưởng ứng nhau.
- Lâu rồi bọn mình chưa gặp nhau nhỉ? Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà đã biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nào là Q bị mất tích sau kết hôn đến giờ chưa rõ tung tích rồi thì cậu. FiFi, cậu đang cần một người nào đó an ủi mình phải không?
Tôi biết cô muốn nói đến lí do tôi thăm cô đột ngột như vậy sau khi “tai nạn” xảy ra.
- Thật ra tớ chỉ muốn đến thăm các cậu thôi.
- Thế cậu tính sẽ làm gì…
- Tớ định về NuRuBi một thời gian.
- Cậu cũng gan lì thực đấy chứ, trông thế thôi mà gây ra đủ thứ chuyện ỏm tỏi. Lại còn hết chuyện đi dây vào chuyện lằng nhằng với giới đó nữa chứ.
- LaKiTa, sao lại nói vậy…
- Biết rồi, biết rồi… Rơi vào lưới tình của anh ta rồi thì coi như chuyện đã rồi, mà cậu nghĩ thế nào để cho anh ta dụ dỗ cậu vào chỗ đó được chứ, chưa nghe tiếng gã ZenDy tồi tệ đó ah, hắn chỉ giỏi lấy lòng bọn con gái ngốc nghếch như cậu thôi.
Tôi bất động vài giây vừa trố mắt nhìn con nhỏ.
- Cậu đang nói gì vậy?
- Thì cậu và anh ta… Ơ… thế ra hai người cậu là thật lòng ah…
LaKiTa bối rối lẫn ngượng ngùng lắp bắp, nhỏ biết mình vừa nói hớ khi trông thấy thái độ chưng hửng của tôi. Tôi không quá đỗi ngạc nhiên lắm nhưng quả thực có chút buồn phiền tuy nhiên vẫn lắc đầu xua tay.
- Vì tớ chưa hề kể cho cậu biết…
Tôi chú ý đến tiếng thở dài của cô bạn.
- Nếu hai người yêu mến nhau thật thì gay rồi, tớ còn tưởng anh ta đối xử tệ bạc với cậu nên mừng cho cậu thôi.
- Sao lại thế chứ?
- Cả cậu và anh ấy bây giờ đều phải đối mặt với những khó khăn của mình, tớ hy vọng các cậu sẽ vượt qua, nhưng mọi chuyện có vẻ như một vết trượt dài khó mà…
Nhỏ buông từng chữ một cách thận trọng.
- Nếu ZenDy không còn cái hào quang của bây giờ nữa thì sao, cậu sẽ còn yêu mến anh ấy chứ?
- Tớ đâu có vì hào quang đó mới yêu mến Zen…
- Tớ nói huỵch toẹt ra đây, nếu anh ta bị tẩy chay thì sao?- Cô cướp lời tôi.
Tôi giật mình với câu nói của LaKiTa nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
- Thì cũng thế thôi, yêu mến một người có khi mình không thể nói “có” hay “không” được đâu.
- Có nghĩa là cậu rất yêu mến anh ấy. Thế thì khó rồi đây.
- Cậu nói đúng, đây là thời gian khó khăn để chúng tớ phải vượt qua, phải vượt qua…
- Cậu sẽ vượt qua được.
- Cám ơn LaKiTa.
- Nhưng với ZenDy tớ e là không dễ dàng vậy đâu!
Tôi lắc lư chiếc cổ mới nãy vẫn còn nhẹ nhõm đợi cô ấy sẽ cười xòa thay cho câu “tớ đùa đấy mà”. Nghĩa là sao? Tôi nhún vai ám chỉ điều đó. Thay vì trả lời, cô lại nắm chặt lấy vai tôi như trấn tỉnh trong khi tôi chỉ đơn giản tự lẩm bẩm với mình.
- Mọi chuyện vẫn chưa quá muộn mà!
…
- Vậy cậu vẫn chưa biết gì sao FiFi?
SoXu nhíu cặp chân mày và mím đôi môi thanh mảnh đặc trưng của mình lại để dồn hết sự ngơ ngác lên vai tôi. Tôi lặng người đi. Tại sao lại cũng là câu nói đó. Tôi những tưởng mình đã bỏ lại sau lưng dấu chấm hỏi lửng lơ khi LaKiTa quyết định lái sang câu chuyện khác vào giây phút tôi rơm rớm mắt.
Còn bây giờ vai tôi lại đang được nắm chặt hơn và tai tôi lại vang lên cũng chính ngay cái giọng thảng thốt đó.
- Tớ rất muốn biết.
Tôi khẳng định.
- Không ai nói cho cậu biết sao, cậu đã thăm vài người bạn trước khi đến đây mà.
- Thực ra chỉ có một thôi.
SoXu bỏ tay vào túi quần, vẻ băn khoăn khác lạ, cậu cắn chặt môi hơn rồi đột nhiên quay phắt lại nói rành rọt từng chữ một.
- Ai đó đã có bằng chứng tố cáo việc ZenDy là quái xế cầm đầu nhóm đua xe hoạt động có tổ chức trên không, hiện bên BO đang đứng ra điều tra và nếu chứng thực được lời tố cáo đó thì… cậu biết đấy, anh ấy phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đó là lí do ZenDy đã bị tước quyền biểu diễn và hoạt động nghệ thuật dưới mọi hình thức. Nếu như vậy tớ e là mọi hợp đồng với anh ấy sớm muộn sẽ bị hủy.
Không thể nào? Tôi choáng đến nao cả người, chẳng lẽ bản tin ban nãy có đề cập đến chuyện này ngay sau khi tôi bỏ đi hay sao? Nhưng người đàn bà đó, bà ta đã hứa sẽ trao đổi bí mật đó với tôi cơ mà, lí do gì lại muốn trở mặt vậy chứ, bà ấy đã không còn cần thiết mọi chuyện liên quan đến tôi và Zen ư? Cho dù vậy, ít ra bí mật đó vẫn còn tác dụng để lợi dụng tôi hoặc Zen mà.
Khoan đã. Số điện thoại ấy. Tôi sực tỉnh nhớ ra số điện thoại lạ hoắc mà tôi cứ ngỡ là mới đây, chẳng lẽ… Địa chỉ của bà ta, phải rồi, tôi nhanh tay lục lọi mọi đồ dùng trong chiếc ví nhỏ của mình, nó được tôi nhào xốc rối tinh rối mù lên khiến SoXu phải giữ hộ một tay.
Đây rồi. Không thể nào! Là nó! Chính là nó. Tôi ôm trán, mồ hôi vã ra như tắm. Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy. Hóa ra tôi đã chính tay gián tiếp hại Zen sao? Anh Đan. Anh làm vậy là có ý gì…
- FiFi, cậu sao rồi. Tớ thực sự không nên nói cho cậu biết.
- Đừng nói vậy SoXu, tớ phải biết, tớ nên biết mà, đều là do tớ…
- Cậu đang nói như mê sảng ấy.
Tâm trạng tôi bức rức, chân tôi nhấp nhỏm trên mồi lửa vô hình, tôi tưởng tượng về những điều tồi tệ nào đó sắp bùng nổ thì phải.
- Ah phải, thời gian này cậu sẽ làm gì?
- Ơ… tớ muốn tạm thời nghỉ ngơi một thời gian và tự học ở nhà thôi.
- Cũng tốt, tớ sẽ hỗ trợ phần tài liệu và trò chuyện về môn học với cậu.
Tôi hé môi định cám ơn cậu bạn nhưng chiếc điện thoại lôi tôi trở lại với những lo lắng về cái điều tồi tệ nào đó sắp bùng nổ. Là DuDu! Tôi không chần chừ trò chuyện ngay với cô.
- “FiFi, tôi không gọi đến để trách móc gì cô đâu nhưng cô là tia hy vọng để tôi tìm ZenZen vào lúc này. Làm ơn, đây không phải là lúc tình cảm đánh mất lí trí đâu, cô phải bằng mọi giá khiến ZenZen trở về, mọi chuyện sẽ quá muộn nếu chúng tôi không có cậu ấy vào cuối tuần này, cô hiểu không?...”
Tôi chóng cả mặt bởi một tràng dài vội vã của DuDu.
- DuDu, theo cô nói thì Zen hiện đã bỏ đi đâu, bình tĩnh lại đi nếu cô muốn tôi cũng mất bình tĩnh giống như cô vì tôi chỉ có thể nói rằng hiện giờ tôi cũng không thể gặp anh ấy.
DuDu chống tay đỡ lấy vầng trán của mình, cô cúi thấp đầu mình đoạn ngẩng lên lấy lại cái vẻ uy quyền của mình dù có đôi chút nhẹ nhàng hơn.
- “ZenZen đang đánh mất bản thân mình, tôi cứ nghĩ anh ấy rồi cũng sẽ như những lần trước cùng tôi tìm cách đối phó với mọi khó khăn nhưng lần này thì khác, anh ấy chủ động thoái lui, bất chấp tất cả, mặc kệ tất cả… Ai có thể biến anh ấy trở nên như vậy… cô nghĩ là ai FiFi…”
- Tôi…
- “Tôi rất giận cô, hết lần này đến lần khác, cô đã có ZenZen rồi chưa đủ hay sao? Cô còn muốn gì nữa… Thật nực cười…- Cô ấy đã bật cười thật- Cô là người anh ấy lựa chọn nhưng lại chẳng mang lại cho anh ấy gì cả ngoài những điều phiền toái…”
- Không đúng!
Tôi lẫn DuDu nhìn sang người con trai mà nãy giờ vẫn lẳng lặng làm người ngoài cuộc, anh đột nhiên lên tiếng- vẻ trầm lắng.
- Tôi biết ZenDy không hề hối hận với điều anh ta lựa chọn, đó là những gì tôi đọc được trong ánh mắt anh ta. Chỉ có vậy thôi, xin lỗi đã làm phiền hai người, tôi chỉ mong hai người lúc này đều phải bình tĩnh lại.
Rõ ràng lời nói của SoXu có hiệu quả ngay tức khắc, DuDu chợt dựa thẳng lưng ghế khiến trong một lúc tôi có cảm giác mình vừa mới ngước lên. Cô vén lọn tóc lên mang tai.
- “Hiện giờ ZenZen đã biến mất khỏi công ty, kể cả việc liên lạc với cậu ấy cũng không thể thực hiện được. Là người cùng lớn lên từ nhỏ với ZenZen, tôi lại không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu? FiFi, ở khía cạnh nào đó, chúng ta cũng là những người bạn, tôi muốn cô hãy đưa anh ấy trở về và nhắn rằng mọi người vẫn tin vào anh ấy. Mặc khác, cô cũng là người như thế nào với ZenZen- hãy chứng minh cho tôi thấy anh ấy hạnh phúc vì đã lựa chọn cô. Được không?”
- Được thôi, nhưng cô bớt cái kiểu ra lệnh đó đi cô bạn lớn, bởi ngày nào cô còn chưa trả lương cho tôi thì cái mà cô đang làm vẫn là nhờ vả tôi đấy. E hèm, nể mặt tình bạn ở một khía cạnh nào đó và cũng là người như thế nào đó với Zen tôi chấp nhận sự nhờ vả này.
- “Hừ, thói trưởng giả của cô làm tôi khó chịu đấy!”
Tôi bật cười như một sự giải tỏa.
- “Chưa ai dám nói với tôi bằng cái giọng điệu đó đâu.”
Nhưng sau đó cô lại phì cười, giống như cái nụ cười từ cái lần tôi thảy tặng cô sợi dây chuyền mà giờ tôi vẫn thoáng thấy cô đeo phía dưới cổ. Tôi ngoắc ngón tay cái lên màn hình khiến DuDu nhún vai không kềm được thốt lên.
- “Trò con nít!”
Tôi không nhớ đã đi bao nhiêu thời gian và bao nhiêu con đường, chỉ biết hiện giờ mình đang ở cách rất xa thành phố. Căn nhà nhỏ xinh xắn với hàng rào trắng tinh nằm trơ trọi là nơi duy nhất hiện ra trong đầu tôi bởi nếu tôi nhớ không lầm đó là nơi duy nhất mà DuDu không biết đến.
Và tôi lầm thật. Khi tôi đứng trước mặt cánh cổng thì nó đã chực mở sẵn nhưng không phải để chào đón tôi mà là để báo cho tôi biết đây chẳng còn là nơi dành riêng cho hai con người nào đó từng đến đây sau khi trốn chạy khỏi đám đông ồn ào từ khách sạn.
Tôi chấm nhẹ vài giọt mồ hôi vương trên trán vừa ngờ ngợ nhìn gương mặt cơn cơn của gã con trai phớt đời đang ngồi tụ tập bên vài cặp nam nữ cũng mang cái vẻ khó bảo tương tự như anh ta. Khác với sự thờ ơ của bọn họ, anh ta liền reo lên và nhảy phắt lại phía tôi. Nụ cười rộn rã ồm ồm của anh làm tôi bớt mệt mỏi hơn.
- RoDi- ManMan, lâu rồi mới gặp.
Tôi tranh thủ chào hỏi vài câu rồi lập tức vào đề ngay, tôi muốn gặp Zen, tuy nhiên mặt anh ta giãn ra rồi tỏ ra e ngại. Anh cho là tôi không nên vào ngay lúc này mặc dù chẳng giấu rằng Zen đang ở bên trong, anh ấy không muốn gặp ai ngoài họ.
Tôi cố gắng thuyết phục RoDi là mình bằng mọi giá phải đưa Zen trở về, đó cũng là vì chính bản thân anh ấy nữa. Cậu ta vụng về gãi đầu và đứng tránh sang một bên. Tôi bước thật chậm vào trong, cứ tưởng ngôi nhà im ắng đang say ngủ chính là trái tim yếu đuối của con sói cô độc mà tôi tình cờ trông thấy dưới ánh trăng ngày nào.
Mọi thứ vẫn như cũ- một không gian ấm áp. Cơn gió nhẹ phả vào má khiến tôi nghiêng đầu trông về ban công. Lưng anh hướng về tôi, tóc anh run rẩy trước sự đẩy đưa của lớp không khí hơi lành lạnh. Tôi buông thõng tay mình, tự hỏi có phải con người đang ngồi đó tồn tại một lực hút mãnh liệt nào để khiến cho tay tôi không cưỡng được muốn chạm vào ngay lập tức.
Anh nhìn gì xa xôi quá vậy Zen, em ở ngay sau anh cơ mà. Tôi thốt lên khe khẽ tên anh nhưng thứ âm thanh tự nhiên, trong trẻo cùng lúc đó mà tôi tưởng mình nghe được từ nơi nào xa lắm bỗng cất lên, át cả tiếng kêu của tôi.
- Zen! Em xong rồi này, anh đợi lâu không?
Khi Zen quay lưng lại thì cũng là khoảnh khắc cả ba chúng tôi cùng đứng hình. Có lẽ với họ thì sự xuất hiện không ngờ mà tôi đem đến đã gây ra sự phiền phức nào đó. Riêng tôi thì cô gái có gương mặt hao hao ấy mới chính là nỗi đau nhức nhối- chiếc váy tắm quấn hờ vừa bước ra từ phòng tắm, mắt cô long lanh quyến rũ đến nao lòng, vài sợi tóc lẻ tẻ rơi trên bờ vai mịn màng khiến tôi chợt nghĩ rằng nó khó mà cưỡng được sự nôn nóng của ai đó khi trông thấy- mùi hương dịu ngọt này, cô ấy thơm thật!
Ah phải, cô ấy cũng vừa gọi anh là Zen, người con gái bên cạnh anh lúc này- đau đớn thay lại là một cô gái giống như tôi. So với sự bối rối của Pim thì Zen lại bình thản đến lạ lùng, bầu trời đen thẳm ngoài kia với đôi mắt lạnh lẽo của anh lúc này chẳng khác nhau là mấy.
- Em đến đây làm gì?
Tôi sững người nhưng vẫn cố gắng nắm chặt hai tay lại để có thể mỉm cười với anh.
- DuDu nhờ em nhắn với anh rằng hãy trở về, mọi người đều rất lo lắng cho anh, cô ấy nói nếu anh trở về kịp thời vào trước cuối tuần này thì mọi chuyện đều có thể…
- Chỉ thế thôi sao?
Zen cướp lời tôi, anh chẳng ngăn nổi vẻ chán ngán toát ra được từ sự mệt mỏi, ủ rủ khi nhắc đến công việc. Tôi đặt tay lên ngực để ngăn nó khỏi loạn nhịp vì sự mất bình tĩnh quá mức- lại cố gắng cười với anh.
- Cũng không hẳn vậy, thực ra em đến cũng để tìm anh. Vì… em muốn gặp anh. Trở về cùng em đi, mọi người cần anh, họ tin anh và em cũng vậy. Mọi chuyện vẫn chưa quá muộn mà.
Zen lẳng lặng tựa vào lan can. Mắt anh vẫn không thay đổi- tôi còn tưởng bóng đêm đen sau lưng anh hiện giờ còn gần gũi hơn nơi vũ trụ xa thẳm trong đôi mắt vô cảm xúc mà anh đang nhìn thẳng vào tôi.
- Em về đi!
Lạnh lẽo- không có gì có thể bám được vào trong ánh mắt lạc lõng đó. Tay tôi luồn vào cổ tìm chút ấm áp, nó run rẩy như chính cái giọng thiếu tự tin tôi thốt ra.
- Được, nhưng em sẽ về cùng với anh. Mình cùng vượt qua khó khăn này đi anh, dù cho có chuyện gì xảy ra em vẫn bên cạnh anh mà. Còn rất nhiều chuyện phải làm mà, anh nhớ không, kẻ đã tố cáo anh ấy… và cả Ha…
Tôi muốn thốt ra rằng chính HaLu là kẻ đã gây ra chuyện này nhằm thức tỉnh anh nhưng sự có mặt của Pim khiến tôi ngưng lại.
- Là HaLu? Thì sao chứ?
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy nó đăng đắng trong cuống họng. Tay tôi thắt chặt ngực mình lại để mong rằng nó đừng quá đau đớn. Những gì anh nói chỉ cho tôi thấy giữa chúng tôi chẳng có một mối liên hệ nào cả, anh đã chẳng còn quan tâm đến chúng nữa. Tại sao chứ? Tôi đột nhiên nắm chặt tay mình thành nắm đấm.
- Zen, anh đừng như vậy. Anh như vậy chỉ càng làm cho mọi việc thêm rắc rối thôi, không phải vì một mình anh- sự nghiệp của anh còn là tâm huyết của nhiều người, trong đó có DuDu và những người yêu mến anh. Sao anh ích kỉ quá vậy?
- Ích kỉ?...
Zen đột nhiên đứng phắt dậy, anh ném về tôi đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ khiến tôi bỗng chốc lùi lại.
- Tôi ích kỉ thì sao? Chẳng phải tôi đã bảo em hãy quên tôi đi sao? Tôi sẽ chẳng mang lại gì cho em cả ngoài những phiền toái, sẽ chẳng giúp gì cho em khi em gặp khó khăn cả, em đừng quá tin tưởng hão huyền vào tôi. Sẽ chẳng có gì. Đúng, tôi sẽ chẳng mang lại gì ngoài một cái bóng của một kẻ mà em từng yêu mến, sẽ chẳng có gì ngoài niềm hạnh phúc từ nỗi nhớ của kẻ đó và sự sợ hãi đến từ kí ức mà chính kẻ đó mang lại cho em.
- Em không có!
- Không có. Được, vậy em nói đi, em nói cho tôi biết tình cảm giữa tôi và người đó khác nhau nhau thế nào. Hắn là gì của em, còn tôi là gì của em? Em nói đi.
- Em…
Trời ơi, ngay lúc này khi tôi còn không thể nhớ ra người đó là ai thì làm sao có thể giải thích cho anh hiểu rõ được chứ. Zen cười khẩy.
- Thôi bỏ đi!
- Anh đừng nói vậy, em không chịu nổi đâu- Tôi quát lên.
- Em về đi!
- Em không về!
Tôi ngang bướng tỏ vẻ kiên quyết cho anh thấy bằng cách nói lớn hơn. Zen bước chậm rãi lại ngồi xuống bên giường, anh thở dài cùng lúc đan mấy ngón tay vào nhau tạo thành nơi đỡ chiếc cằm của mình.
- Chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra chúng tôi sắp làm việc gì sao?
Như một tiếng sét giáng thẳng vào tai, tôi bất thần ôm chặt lấy tai, đầu óc bấn loạn cả lên, chúng lắc lư theo một nhịp điệu cuồng loạn, rối rít. Mũi tôi cay xè.
- Không phải đâu mà… Không đúng đâu. Anh nói dối, anh chỉ muốn đuổi em về nên mới nói thế phải không. Đừng như thế. Em không tin đâu. Cô ấy chỉ là giống em thôi, cô ấy không phải là em, anh nhận lầm người rồi.
Tôi tuôn ra một hơi những lí lẽ rời rạc, thậm chí là kì cục- hay nói đúng hơn tôi đang tìm mọi cách phủ nhận nó. Zen im lặng rất lâu, anh cúi mặt một lúc rồi lại trân trối nhìn sâu vào con nhỏ đang run rẩy trước mặt. Zen đã nhìn tôi như thế cho đến khi nở một nụ cười ý nhị với cô gái vẫn lặng im thảng thốt không ngớt với tôi từ mãi đến giờ.
- Em lên giường ngồi đi Pim, em cứ thế này mà đứng đây rồi sẽ cảm lạnh mất thôi. Tới phiên anh vào tắm đây!
Zen bước thoáng qua nơi tôi đứng nhưng anh đã phải khựng lại- bởi ngón tay tôi đã vội nắm lấy vạt áo anh. Tôi ước gì anh có thể nhìn vào tôi để biết rằng nước mắt tôi đang tuôn trào như cơn mưa đầu hạ rưng rức dưới tán cây già nua vững chãi ngày nào mà tôi vẫn được nhìn thấy.
- Zen! Trở về với em đi. Mọi chuyện vẫn chưa quá muộn mà!...
Tôi không nhớ mình đã làm thế nào về đến thành phố và bằng cách nào để rời khỏi căn nhà bé nhỏ đó giữa những ánh mắt tò mò lân la sau mỗi bước chân trĩu nặng từ đám người láo nháo cười nói bên ngoài. Chúng chỉ im bặt khi một hình ảnh hoàn toàn tương phản với sự huyên náo của chúng chực bước ra từ chiếc cánh cửa vốn ngăn cách mọi sự chú ý của bất kì ai trong chúng.
Tôi không phân biệt được giọng nói của ai, suốt cả quãng đường- đầu tôi mụ mị hẳn đi, nó chỉ lặp đi lặp lại những sự kiện từ lúc tôi nhận được giấy tạm đình chỉ thi tốt nghiệp cho đến khi cú điện thoại của DuDu đến- cô ấy nhờ tôi làm gì đó và bây giờ tôi chỉ biết mình cứ ong ong bên tai một câu nói tựa tảng băng trôi… “Em về đi!”
KTX nữ. Tôi đứng im ngẩn ngơ nhìn cả khuôn viên lặng như tờ chìm vào sâu trong giấc ngủ. Dưới ánh đèn nhòe nhoẹt- một đôi vai lạc lõng- một đôi chân run run- một nụ cười bâng quơ đến lạ. Ngước nhìn lên tầng cao nơi mình từng ở, sao chưa bao giờ mình nhận ra nơi đó lại cách xa mặt đất đến như vậy nhỉ?
Cái dáng rướn người khó khăn tạo thành đường cong ngộ nghĩnh nhưng lại chắc chắn bằng cách bỏ hai tay vào túi quần như của gã say rượu nào đó ngẫu hứng muốn phơi bày cảm xúc của mình.
Hóa ra thông tin tôi bị đình chỉ thi cũng có chút hiệu quả, việc tôi dọn hết đồ đạc đi làm cho cánh truyền thông không còn chú ý đến nơi này nữa. Còn vài phút nữa cổng sẽ đóng, tôi không ngăn được cơn khao khát được bước vào nơi đó…
Hành lang không một bóng người. Tôi dừng chân trước cánh cửa được trang trí công phu một cách đáng yêu của LaLa. Con nhỏ chắc ngủ say rồi, tôi giơ tay giả vờ làm động tác gõ cửa và tưởng tượng ra gương mặt tươi cười ngô nghê mà trước khi tôi làm cho nó khóc, nó vẫn thường cười như thế. Rồi sau đó tôi sẽ bình tĩnh kể cho nó nghe về chuyện buồn của mình và hai đứa sẽ cười ồ lên để an ủi cho nhau. Chỉ có thế.
Tôi hồi hộp gõ mật mã cửa phòng mình- cánh cửa được trang trí kì cục bằng tất cả những đồ dùng bỏ đi được tôi chế ra đủ thứ hình thù quái gở. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên nhận phòng, con nhỏ bên cạnh phòng làm tôi phát đau đầu lên bởi nó cứ liến thoắng liên tục về ý tưởng của tôi. Tuy nhiên chỉ có nó là không yêu cầu tôi thay đổi chúng dù nhiều đứa khác thì bảo với tôi rằng trông nó chả ra cái gì cả.
Tôi nhẹ nhàng bước vào trong, trong ánh trăng sáng mờ mờ tôi nhận ra căn phòng quen thuộc trống hoắc vẫn còn lưu dấu những thứ tôi từng dùng qua. Kể cả cánh cửa sổ đó- Q là người đầu tiên đến với tôi bằng cái lối ra vào đó- tôi mở toang cửa sổ- khẽ sờ vào nơi mà “người đó” từng ngồi đây và để tôi chạm vào đôi môi anh.
Chỉ có điều lúc này có lẽ nó đang dành cho người khác rồi, tôi chợt nghĩ thử- thực ra tôi còn gì cho mình nữa hay không? Ngước cổ lên, tôi mường tượng lại cảnh lúc mình hôn anh như thế nào, trước khi chúng tôi bị phát hiện… Sau lưng… Một hơi thở…
- Ai đó?
Không phải tôi hỏi đâu. Hiện giờ tôi đã chẳng muốn nói bất kì ngôn ngữ nào, dù cho sau lưng tôi có là cánh truyền thông hay những kẻ muốn phỉ báng hay chẳng qua chỉ là tò mò, thương hại tôi cũng mặc xác.
Tôi chóng mắt lên xem thử cái vóc dáng nhỏ bé vừa cất giọng kia sẽ làm gì nhưng nó chỉ ôm lấy vai mình run rẩy. Tôi hoa mắt sao? Hay mình đang soi gương và con nhỏ đó chính là mình.
- FiFi, cậu không nhận ra tớ ư?
Tôi nhận ra giọng của con bé liến thoắng bên cạnh phòng. Nó bước lại gần tôi và gần hơn với ánh trăng sáng hắt hiu.
- LaLa… sao cậu lại ở đây?- Tôi thốt lên.
Nhỏ gật đầu, nó há hốc ngạc nhiên rồi lại bắt đầu thúc thít, quấn cao chiếc áo lên cổ.
- Tớ nghe tiếng mở cửa, tớ đã mong là cậu sẽ trở về sớm hơn nhưng chỉ toàn bọn khác tìm mọi cách xâm phạm và phá phách. Tớ rất muốn ngăn bọn họ nhưng…
- …
- Cũng tại tớ, tớ đã hại cậu ra nông nổi này, tại tớ quá mù quáng khi cho rằng cậu lừa dối tớ. Tớ chưa bao giờ hỏi cậu về người ấy cả, lúc nào cũng huyên thuyên chuyện của bản thân, chính cậu đã nhẫn nhịn để làm theo tớ. Chính tớ đã dồn cậu và ZenDy vào đường cùng.
Tôi chợt tỉnh ra khỏi cơn mụ mị và cũng bắt đầu nhớ lại tình cảnh của mình.
- Không phải là cậu LaLa, vì tớ đã không thành thật ngay từ đầu, xin lỗi cậu. Hãy bỏ qua cho tớ.
- Tớ hy vọng chuyện cậu và ZenDy sẽ ổn.
Tôi mỉm cười với LaLa, chợt giọt nước mắt không chịu nổi sức ép từ đôi má chỉ khẽ nhích lên, nó lăn dài xuống.
- Cậu sao vậy FiFi, có chuyện gì xảy ra với cậu ư?
Tôi lắc đầu… và gần như là cúi đầu.
- Tớ thê thảm rồi LaLa ơi!
- Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.- Con nhỏ rối rít trấn an tôi dù nó chưa biết hai từ “thê thảm” mà tôi nói nó thê thảm đến mức nào.
- Cậu còn yêu mến Zen không?- Tôi vừa lau nước mắt vừa hỏi con nhỏ.
LaLa hơi ngạc nhiên, nó chỉ gật đầu khi trông tôi có vẻ đang chờ đợi.
- Có mà. Cậu… cũng vậy phải không?- Con nhỏ cũng vừa thút thít hỏi lại.
- Lúc nào… lúc nào cũng yêu mến. Dù thế nào cũng yêu mến…
Tôi không kềm được cơn nấc nghẹn ngào. Trong phút chốc hai đứa con gái ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Tôi cứ ngỡ nếu có thể gặp lại LaLa tôi sẽ vô cùng bình tĩnh và chúng tôi sẽ cười vô tư ra sao nhưng nỗi buồn đau hiện giờ đã được cô bạn tôi hóa giải thành một trận khóc đã đời.
Phải. Chẳng hiểu sao chúng tôi đã khóc nhiều như chưa bao giờ được khóc vậy. Hai đứa con gái với trái tim bị rách toan vì mũi tên tình yêu thì giờ lại dùng cái sức nóng của tình bạn để sưởi ấm nó…
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng