(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
...
Tôi có duyên với việc ngâm mình dưới mưa. Chắc chắn. Nếu không phải vì vẻ mặt sợ hãi lẫn vội vã của May thì tôi đã kịp trang bị thêm cho mình chiếc áo chống lạnh. Ai mà ngờ bình thường chị ấy nghe lời Đan răm rắp giờ lại dám mở cửa cho tôi trốn đi kia chứ.
Lạnh quá. Cái lạnh bắt đầu ngấm sâu vào từng thớ thịt mà có khi là thấu cả xương rồi ấy chứ. Như có ma quái đưa lối, tôi cứ thế chạy một mạch. Tôi muốn đến đó ngay bây giờ.
Và cuối cùng tôi đã thấy nó. Với một cự li xa hơn trước nhiều. Mưa to mấy hôm nay làm con suối dâng cao hơn, nó rộng hơn và bí ẩn hơn. Tôi vuốt nước đi để cho mắt mình tinh tường nhằm quan sát xung quanh. Mưa thế này thì khó ai có thể thấy được. Tôi nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra và vắt thật mạnh. Xoay chiếc áo vừa vắt xong, tôi ném một đầu kia lên nhành cây mình ưng ý và bắt đầu chùn người xuống.
Quả như tôi chờ đợi, sức dẻo dai của loại cây Jum vốn luôn là trò chơi tung hứng kiểu cảm giác mạnh ngày trước của trẻ em NuRuBi. Nó không làm tôi thất vọng khi hất tôi lên khá cao và nhờ vào độ dài co giãn của chiếc áo khiến tôi dễ dàng bám được tít qua cành cây khá cao bên cạnh. Khiếp, trên này còn lạnh hơn tôi tưởng, tôi tiếp tục quan sát màu da của các cây và lớp vỏ của nó, ít ra cũng phải biết độ dẻo hoặc độ chắc khỏe để gửi gắm tính mạng tôi chứ.
Tôi nhẹ nhàng nhún nhẹ vài cái sau đó lấy đà nhảy sang bám vào nơi khác, cứ thế tôi đáp xuống mặt đất với tấm thân run lập cập. Chiếc áo bị kéo giãn quá độ phủ xuống tận đầu gối cộng với việc nó bị rách toạc bên cánh tay khi mặc vào khiến tôi nghĩ mình thật buồn cười trong chốc lát.
Ngôi nhà “đại dương” xinh đẹp nằm yên ái kia cách tôi một khu vườn rộng, có lẽ gia đình RinRin sẽ chẳng để tâm đến cái ngóc ngách này có gì đâu.
- Mày nhớ tao chứ?
Tôi thân mật hỏi han cái cây già, nó rỏ lách bách vào người tôi hàng đống giọt nước mưa “ngòn ngọt”. Trái BuBo non được vặt xuống nằm gọn trong lòng tay tôi, chẳng có mùi vị gì, hình dáng cũng chẳng đẹp đẽ cho lắm, in hệt mấy hòn đá được biển mài mòn vậy. Tôi vén đám dây leo qua một bên, bỗng như một phản xạ, tôi lùi lại thật nhanh. Nước bọt từ trong cổ họng tuôn ra không ngừng, nhiều đến mức tôi phun xoành xoạch ra ngoài. Một cảm giác ghê tởm lẫn sợ hãi. Lạnh quá. Lạnh ghê gớm. Tựa như chưa bao giờ biết đến cái lạnh này…
Mưa dứt từ lâu. Tôi nhìn mảnh trăng mờ nhạt yếu ớt lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu cây BuBo. Cứ từ từ bừng lên, bừng lên cái khoảnh khắc đó, nhưng vẫn chờ đợi, ai đó đang nhắc nhở tôi… Tôi gục đầu vào hai gối. Sợ quá. Tôi muốn trở về nhà. Tôi đang làm gì ở đây? Ánh trăng. Từ lúc nào nó đã trở nên vàng ệt rồi… cái màu làm cho con người ta nhức đầu và bực bội. Nó nhắc tôi nhớ lại điều gì đó, tôi chỉ biết tôi căm ghét nó. Lạnh quá, tay tôi lạnh ngắt, toàn thân run rẩy… Bỗng dưng tôi nhìn đăm đăm về phía sau lưng, một màn tối om om giống hệt cái hốc miệng của con quái vật quá to lớn, nó đang rình mò tôi… vẫn là cái cảm giác đang được chạm mặt một ai đó… một kẻ vô hình…
Lòng tôi bỗng lâng lâng, tôi nhổm dậy xuôi người theo cơn gió. Nỗi thân thương khôn tả khi tôi nhìn những búi bông trắng muốt trôi chập chờn trên mặt con suối róc rách. Tuổi thơ mới đẹp làm sao, sự thuần khiết, sự trong sáng có lứa tuổi nào sánh bằng chứ. Chúng tôi đã cõng nhau lội qua và đạp lên… Ồm ộp, ồm ộp, ồm ộp… Tôi cười nắc nẻ nhìn chúng thay nhau kêu lép nhép dưới chân mình. Tiếng cười tôi mỗi lúc một giòn tan hơn, trong trẻo hơn, vui tươi hơn… Dường như ngoài thú vui này thì tôi chưa thiết tha điều nào khác, ai đó cười với tôi- một bàn tay thật to dắt tôi qua lối này.
Tôi chợt giật mình nhớ lại, "chúng tôi" ở đây không phải để chỉ Đan và RinRin mà là tôi và người khác. Đúng vậy, chỉ có hai chúng tôi thôi. Tôi nhìn kĩ đám BuBo trôi lềnh bềnh trên mặt nước bí ẩn. Người bình thường không thể đạp lên nó với mức độ nguy hiểm của con suối lúc này. Tại sao tôi và người đó có thể cùng chơi trò đạp BuBo được chứ. Tôi thấy đầu mình đau nhức- ánh mắt hiền từ có sức thu hút tôi làm theo yêu cầu, đôi bàn tay to lớn dẫn dắt tôi từng bước từng bước một... Anh ta là ai?
Tôi lùi lại và dùng toàn bộ trí nhớ để nhảy lên đám BuBo một cách vô thức. Chủm! Cứ mỗi bước nhảy như vậy tôi lại biết mình phải làm gì tiếp theo. Tôi quan sát chúng. Xác bông BuBo có gì đó là lạ, nó nổi bong bóng- sôi sục đầy khó hiểu. Póc… òng ọc… òng ọc! Tôi bất động há hốc mồm. Chúng đồng loạt nổi thành những quả bóng nước bay tủa ra khắp nơi.
Ah! Tôi thấy rồi, thì ra là bọn Chim Ruồi đẻ trứng ở bên trong những quả bóng này, do đó chúng đã sản sinh ra một chất nhờn khiến cho những búi bông sau khi bị đạp dẹp sẽ nổi bong bóng lên mang theo trứng của nó vốn đã được chất nhờn kết lại rất chặt. Chúng đang tỏa ra khắp nơi trong khu vườn và hướng ra phía ngôi nhà đại dương của RinRin- điều đặc biệt ở chỗ những chùm trứng kia có màu sắc rất lạ, chúng làm không gian chợt đẹp như một nơi chốn thiên đường. Tôi thích thú thật nhưng không quá lạ lẫm, hiện tượng này, tôi đã thấy qua…
Tôi trở lại chỗ dây leo mọc quanh thân cây BuBo. Dường như tôi xác nhận được mình đang tìm kiếm điều gì đó ở đây. Xem nào, tôi nhắm nghiền mắt lại và cứ thế dò tìm bằng linh cảm của chính mình. Dừng lại. Mẩu da sần sùi này không khớp lắm. Tôi nhẹ nhàng nhấc nó ra và thứ đập vào kí ức mù một hồi chuông tỉnh ngộ chỉ vỏn vẹn một dòng chữ “ZaZa thân yêu”…
Thước phim cũ chạy soạt qua đầu tôi, nó dừng lại ở đoạn trống và từ từ may liền những vệt nối cuối cùng thật vừa khớp. Tôi ngước nhìn ánh trăng, không gian tĩnh lặng nhưng lạnh lẽo vô cùng. Đám dây leo đu đưa.
Sau lùm dây đó có thứ âm thanh gì rất lạ- nó lôi cuốn óc tò mò của đứa trẻ cực kì. Mặc cho sự hồi hộp đe dọa trái tim nó gần như loạn nhịp, nó vẫn một mực bước tới gần hơn. Nó biết là anh đang ở đó, dù sâu trong tiềm thức nó thấy sợ nhưng vì nó biết anh đang ở đó, người thương yêu nó như thế, người dịu dàng như thế chắc chắn không thể làm gì tệ hại. Nó tin như vậy.
Tôi đưa tay vén đống dây leo rậm rịt qua một bên- bên trong chúng là một vòm không gian mờ ảo đầy mê hoặc. Ánh trăng khẽ lọt qua tán cây một cách khó khăn- đôi mắt tôi đứng chựng lại, nói cách khác lúc này, chỉ có toàn bộ đầu óc và mọi tế bào trong cơ thể là hoạt động sôi nổi- nó như guồng máy chạy hết công suất.
Con bé đã bước vào không chút do dự…
Đầu óc tôi quay mồng khi vài hình ảnh lướt qua rồi chặp lại đổ ào ạt vào bộ não khiến tôi bật người lùi lại.
Trước mắt con bé là hai thân thể tuyệt đẹp cuộn sát vào nhau- người con trai đó lại chẳng hề xa lạ với nó…
ZaZa! Tôi khẽ thốt lên, tay nhàu nhĩ hai má mình. Gương mặt đó cùng với đôi mắt man dại đó, tại sao tôi có thể quên được chứ, nó ám ảnh cả trong giấc mơ. Đáng kinh ngạc thay, từ dáng dấp cho đến mặt mũi… thật rất giống Zen.
Con bé bật thét lên, nó bóp nát đám BuBo lúc nào không hay.
Môi tôi run lên bần bật, ngực thít sâu vào, bụng cồn cào tống lên cổ họng những hỗn hợp khó chịu. Tôi ôm lấy đầu mình, cơn nhức đầu làm tôi phát điên lên, mọi thứ méo mó như một thế giới đầy ma quỷ. Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến…
…Con bé nôn thốc nôn tháo ra ven đường. Nỗi ghê tởm lẫn sợ hãi đã rút cạn mọi sức sống của một đứa trẻ, nó chẳng dám tin vào chính mình khi người con trai ấy ngẩng lên nhìn nó.
Một ánh mắt bình thản- bình thản đến mức điêu ngoa và vô cảm. Đó không phải là “ZaZa thân yêu” dịu dàng luôn mỉm cười và chỉ bảo mà tôi từng biết. Bàn tay thật to dắt tôi đi qua những con đường yên ả. Dáng người bí ẩn một đêm nọ mà chính tôi đã phát hiện được. Tôi thích thú cái điệu bộ hay hay khác xa với người dân NuRuBi từ anh- tôi tự gọi anh thân mật là ZaZa- mối quan hệ bí ẩn theo giao kết giữa anh em tôi và ZaZa, bất cứ cái gì anh làm cũng đều hấp dẫn trí óc tôi và hơn hết ngay từ lần đầu tiên ấy, con bé nhóc đó đã say điếu đổ nụ cười đầy thách thức cứ chực mời gọi người đối diện. Tuy nhiên chính nụ cười đó hiện giờ đã tạt nước lạnh dìm chết tâm hồn tôi.
Tại sao anh ấy lại làm như vậy. Đành rằng đứa trẻ đó không tránh khỏi tò mò nhưng anh vẫn có thể bình thản thế ư- anh là người đã chỉ cho nó cách khám phá cuộc sống này bằng những ngôn từ đẹp đẽ rồi cũng chính anh đã tạo ra những điều xấu xí trước mặt nó bằng vẻ thản nhiên vô tội vạ.
Tôi ứa nước mắt bởi cổ họng đau rát vì cố hết sức nôn ra những gì “cần thiết”. Và quệt mắt để từ đó thôi tuôn ra thứ chất lỏng mằn mặn trôi vào môi mình. Con bé chạy thật nhanh trở về phía cánh rừng bên kia, bước chân xiêu vẹo hơn, nom nó nhỏ thó giữa con đường rậm rạt khiến tôi đau lòng. Hai bên đường chỉ toàn là bụi cây gọn gàng hơn nhờ tay Đan, quan cảnh này khác xa với cây cỏ um tùm của mười mấy năm về trước mà con bé đã vô tình lọt thỏm vào đó.
Bộ phim kí ức trả ngược trở lại và tôi cứ thế từng bước đi theo dấu vết của đứa trẻ mười mấy năm trước.
Nó đi mãi và mất phương hướng- bóng đêm như che khuất cặp mắt đe dọa hau háu của ai đó. Con bé cắn móng tay liên tục, nó cảm nhận nỗi tuyệt vọng khi sức mạnh phía sau lưng vượt quá sự kiểm soát của nó.
Người con trai ấy đang đứng trước mặt. Có vẻ chẳng mấy khó khăn để theo kịp nó, bởi lối đi này là do anh chỉ cho nó. Anh ta vẫn không hề thay đổi nét bình thản, chỉ là cố dán lên nụ cười vui tươi hàng ngày. Tiếng nói vang vọng trong trí óc tôi.
“Nếu đi về hướng đó, FiFi sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Tôi không tin. Đúng vậy. Cú sốc vừa rồi đã biến người con trai tôi luôn ngưỡng mộ thành kẻ dối trá- một tên tội đồ. Anh ta có thể làm chuyện đó ở bất cứ nơi nào nhưng tại sao lại là nơi chốn mà tôi yêu mến nhất, nhiều kỉ niệm nhất- sao lại để xảy ra trước mặt tôi- tôi chỉ là một đứa trẻ, nó không phù hợp với tôi. Tại sao. Tại sao!!! Ngàn lần tôi muốn hỏi con người đó về cái lí do khiến anh ta biến tôi thành trò đùa.
Cảm giác này là… tôi quay phắt lại và kinh hãi. Trông phút chốc tôi như trông thấy người con trai ngày trước. Chính là hắn! Tôi lùi lại, tôi không thể tin vào anh ta nữa, càng lúc tôi càng lùi về phía sau.
- Nguy hiểm!
Hắn thét lên nhào về phía tôi. Không, tôi không muốn tin. Tôi tránh xa anh ta hơn bằng cách giật tay về phía sau, bỗng tôi bị rơi vào khoảng hụt, hóa ra bụi cỏ mọc lan ra khỏi vực thác. Tôi giơ tay níu lại theo phản xạ, lập tức anh ta lao tới tóm lấy tay tôi và bị kéo lê một đoạn. Nó diễn ra nhanh đến mức tôi còn chưa kịp ngạc nhiên do hụt chân thì lại bất ngờ bởi hành động của anh ta. Không giống. Trước đây không xảy ra như vậy.
- Bám chắc vào.
Bàn tay rắn chắc. Giọng nói dứt khoát và đôi mắt đầy yêu thương. Đâu có giống với người con trai ngày trước dù gương mặt chẳng mấy khác nhau. Đôi mắt này ẩn chứa niềm yêu thương chân thành pha lẫn trách móc. Tôi nhận ra mình đang ở đâu, đang làm gì và người con trai này là ai.
- Zen… Zen ơi!
Tôi khóc toáng lên, chưa bao giờ tên của người con trai này lại trở nên thân thương đến thế. Đúng là anh ấy rồi.
- Biết rồi, biết rồi. Đừng khóc nữa! Bám chắc vào...
Tuy nhiên cả hai chúng tôi thừa hiểu khả năng quay trở lên rất khó thực hiện, bởi khi Zen chưa kịp dứt câu nói thì nguyên một đám cỏ đã tróc luôn mấy sợi rễ cuối cùng của chúng.
Mặt nước đau rát. Đứa bé đó vẫn còn đọng lại nỗi hoảng loạn sau cú trợt chân- không một cánh tay dang ra cứu nó- chỉ có ánh mắt lặng như tờ dõi theo. Sự thật này còn khắc nghiệt hơn cái lằn ranh giữa sự sống chết sắp diễn ra với nó. Chân nó kiễng lên, hết sức. Tay nó với lên, hết sức.
Chơi vơi… cảm giác này tôi đã gặp qua. Đúng vậy, có lúc người ta dễ lầm lẫn một sự việc hiện tại đã từng xảy ra trước đó rồi… những giấc mơ được lặp đi lặp lại… Nhưng tôi lại biết nó rất rõ…
Sợ quá. Dòng nước hung tợn quá. Tại sao chỉ mới cách đây một buổi chiều mọi thứ đều thuộc về con bé- con suối hiền hòa, ánh trăng thanh thoát, cây BuBo dịu dàng, cả con người được gọi là “ZaZa thân yêu”. Vậy mà hiện giờ tất cả đều một cách gián tiếp giết chết tâm hồn trẻ thơ ấy. Cái mà nó muốn biến mất khỏi tâm trí nhất lúc này chính là gã con trai với ánh mắt thản nhiên đứng nhìn con bé rơi xuống dòng suối…
Tôi ghét âm thanh dờn dờn vỗ ì ạch vào tảng đá, tôi ghét sự bất lực của chính mình. Ghét tất cả những gì liên quan đến sự việc ngày hôm đó. Nhưng tôi đã không còn là đứa bé gái bị tổn thương mà là một cô gái có thể tự quyết định số phận mình: tôi nhận ra những gì mình đang có và dần thoát khỏi lớp xiềng xích tự tôi trói buộc trong cái ý thức chủ quan, hoài cổ bấy lâu…
- FiFi! Tỉnh dậy đi em. Nghe anh nói gì không.
- Zen… Nghe, em nghe mà!
Tôi mừng rỡ ôm ghì lấy vai anh đang lạnh buốt. Mắt anh sáng long lanh- giữa không gian chợt như mênh mông vô tận, chỉ có người con trai này là điểm tựa duy nhất cho trái tim lạc lõng giữa thinh không. Cơn sóng chợt dậy lên trong lòng, nỗi khát khao của sự thiếu vắng anh cùng tất cả những khổ sở tôi phải gánh chịu thời gian qua đã khiến tôi phát cuồng lên khi mặc kệ Zen đầy bất ngờ mà hôn lấy anh thật gấp rút và mãnh liệt. Thân nhiệt anh thật tuyệt vời! Tôi không biết mình đang cần gì ở anh, chỉ biết môi tôi đang thay cho tất cả các giác quan- chúng đều có cùng một suy nghĩ- đó là ước ao được gần anh hơn nữa. Zen vòng tay ôm lấy tấm thân run rẩy cố rướn lên trên đôi tay anh. Chúng tôi lại miệt mài trong cảm xúc…
- FiFi…
- Zen, em tưởng không thể gặp anh nữa.
- Anh xin lỗi, anh đã đánh mất mình. Anh không muốn như vậy, anh không bao giờ muốn làm tổn thương em. Chỉ là…
- Khoan nói đến những chuyện này, mình mau rời khỏi chỗ này trước đi. Dưới chân mỏm đá này có một hốc khá sâu, nó có thể nuốt chửng chân người và gây cái chết ngộp. Chính đám cỏ mọc lan ra khỏi miệng vách đá đã tiếp tay cho cái hốc này thành một cái bẫy tự nhiên hoàn hảo…
Tôi nói luôn tuồn một cách bấn loạn.
- Bình tĩnh lại đi, em nói sao cơ?- Zen lay vai tôi.
- Mau rời khỏi chỗ này, nếu không chúng ta sẽ bị hốc đá dìm chết.
Zen có vẻ khó tin.
- Nhưng thật buồn cười là nó không thể hại đến chúng ta được.
- Hãy tin em, chính em đã bị nó…
- Anh hiểu. Ý em muốn nói tới cái hốc dưới mỏm đá đó chứ gì, nó quá bé so với kích cỡ chân của một người lớn. Còn nữa, em để ý xem mực nước hiện giờ đang tới đâu. Nhìn lượng rong rêu đóng thì bây giờ là mức dâng cao nhất của con suối này rồi, giả sử có bị vướng vào cái hốc đó thì cũng không thể giết ngộp được chúng ta đâu.
- Vậy sao? Em ngốc thật.
Tôi xấu hổ nhưng lại an tâm hơn khi nhận ra rằng quả đúng như Zen nói, tôi quá bị ám ảnh bởi tai nạn lúc trước, đó là vì tôi rất ám ảnh cái lằn ranh giữa sự sống và cái chết đã bao trùm lấy cơ thể yếu nhược của một đứa trẻ và một bộ não bất lực mà ngoài việc nhận thức ra chẳng thể làm gì khác.
- Bỏ đi, để anh được ôm em như thế này, anh nhớ lắm. Đừng làm điều gì dại dột, dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa.
Anh đang nói gì vậy Zen. Giọng nói anh trở nên nhỏ hơn, nó đủ khe khẽ vào tai tôi ấm nóng. Tôi xúc động nắm lấy tay anh.
- Zen, mình lên bờ thôi. Ở đây lâu sẽ cảm lạnh mất. Anh xem này, tay anh sắp nhăn nheo lên rồi, nó…
Tôi ngưng bặt. Cánh tay Zen toàn là máu- những giọt máu tươi như cắt vào lòng tôi một nhát sâu sắc. Hóa ra cái bẫy tự nhiên không hoàn toàn vô hại đối với người lớn, tuy nhiên lần này người phải hứng chịu chính là Zen. Anh ấy đã cố gắng thế nào để lôi tôi ra khỏi mỏm đá, tôi chỉ biết hiện giờ Zen đã ngất đi trên vai tôi…
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng