(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
CHƯƠNG XXVIII: TRỞ VỀ NURUBI
Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...
Hôm nay trời nắng, mây nhiều, mưa rải rác…
Có một con nhỏ ngồi thơ thẩn tự sự giữa cánh đồng hoa.
Mùa thu hoạch thuốc của May khiến cánh đồng hoa vàng rực chuyển thành những sợi dây mảnh màu nâu đồng- lúc ra hoa đẹp là thế nhưng bây giờ trông chúng lởm chởm phát tệ hại đúng y như cái màu u sầu mà chúng đang ướm lên. Ngày nào cũng có một con nhỏ bỏ ra hàng tiếng đồng hồ để trò chuyện với chúng- thường xuyên đến nỗi Po và Pan là hai nhân vật vốn ít khi tập trung vào chuyện gì khác ngoài sở thích của mình cũng phải tò mò với cái trò lảm nhảm từ đứa em gái.

- Con bé không sao chứ?
- Nó đang giải tỏa bức xúc đó mà, may mắn là lần này có anh Đan đứng ra bênh vực trước mặt ba mẹ chứ không chắc mọi chuyện còn tệ hại hơn nữa. Thấy nó như vậy thật chẳng yên tâm chút nào. - May thở dài.
Po và Pan nhìn nhau một lúc rồi họ đồng loạt vỗ “bạch” vào vai tôi.
- Lên tinh thần thôi nào em gái, đừng ngồi đây ủ rủ nữa, theo bọn anh chơi vài trò đi!
- Đúng đấy, cho em xem cái mà em…
Tôi mở bừng mắt rồi rụt ngay vai lại không dám nhúc nhích, vẻ mặt chẳng có gì là thú vị của tôi đánh động cho họ sự xuất hiện một nhân vật đầy uy lực. Nguyên tấm pho tượng đứng lù lù một tảng từ lâu và lúc này mới chợt cục cựa.
- Cứ để con bé như thế, nó cần thời gian để quên đi tất cả mọi chuyện.

- Vậy được không? Em thấy nó như người mất hồn ấy.
May lại bồn chồn, chị thay lọ nước hoa có mùi rất lạ nhằm giúp tôi bớt căng thẳng. Mũi tôi nhột nhạt, tôi xếp hai chân chồng lên nhau và thay đổi hướng.
- Chỉ khi quên đi tất cả những gì có liên quan đến thằng nhóc đó thì nó mới không còn đau khổ nữa. Giống như khoảng thời gian nó sống bên cạnh chúng ta.
- Em lại nghĩ là dường như dạo gần đây nó có vẻ rất vui, mắt nó sống động hơn lúc trước, con bé giống như được thổi vào người một làn gió mới vậy… À, em chỉ nói khía cạnh nào đó thôi…
May lè lưỡi khi Đan hơi cau mặt dù biết chắc anh ấy chẳng bao giờ nổi giận với chị. Đan nhìn hai cái lưng “sinh đôi” nhấp nhô phía xa trên lối đi đến ngôi nhà của chúng tôi, giọng anh suôn đuột.
- Cũng chỉ có cách này nó mới thôi không nghĩ đến lúc đó.

- Lúc nào cơ?
Đan phì cười xoa đầu May, đoạn nghiêm túc hướng ánh mắt dõi theo mọi nhất cử nhất động của tôi. Vẫn chẳng có gì ngoài điệu bộ ngơ ngơ ngẩn ngẩn…
- FiFi, anh phải đi rồi, em cứ ngồi yên đây chơi nhưng tuyệt đối đừng bén mảng tới bất cứ nơi nào ngoài ngọn đồi nhé! Hiểu không?
Tôi gật đầu ngoan ngoãn rồi lại mãi mê tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở, Đan quan sát “chúng tôi”. Mặc kệ, tôi vẫn thao thao bất tuyệt bài ca “một mình”.
Nắng chiều từng sợi nghiêng nghiêng trãi lên tấm thảm màu nâu đồng nhấp nhô giữa không gian lao xao những cơn gió. Chính là nó- không gian vắng vẻ- tôi đang đợi chính cái thời điểm này đây.
Xem nào: bên phải- bên trái- phía trước- sau lưng. Ổn rồi! “Oápppppppp!” Cơn ngáp dài rỉ rả xé toạc cả một khung cảnh thơ mộng. Đứa con gái nhổm phắt dậy vươn vai, đá chân, vặn người uốn éo. Việc làm khẩn cấp sau đó là ngay lập tức… xoay cái nắp lọ nước hoa lại.

Chán thật. Ngày nào cũng phải giả nai kiểu này chắc không sớm thì muộn tôi cũng trở thành ngớ ngẩn y hệt như vai diễn của chính mình. Vai diễn ah? Đó là một sự thật buồn cười- tôi phải thú nhận thế. Mục đích trở về lần này là tìm lại mảnh kí ức đáng ghét đó, để có thể nói thật to với Zen tình cảm tôi dành cho anh chẳng liên hệ gì đến người đó, quan trọng nhất là kéo Zen thoát khỏi vũng lầy của sự buông thả.
Tuy nhiên ông anh yêu quý này thì lại muốn ru ngủ tôi bằng cách giám sát tôi bất kể ngày đêm và kèm theo cái điệp khúc “thôi miên”: quên đi, quên hết đi… Nhưng ai bảo con bé cứng đầu này là em gái của anh chứ- muốn dễ bề hành động đành phải làm con nai bé bỏng để tránh mọi sự nghiêm khắc từ Đan thôi. Cuối cùng thì sự kiên nhẫn có thừa của Đan cũng chịu quy hàng sự lì lợm có cỡ của tôi, anh đã chịu nới lỏng mức độ quản lí.
Nói sao thì nói sự tỉnh táo hiện giờ đều do một người mang đến cho tôi- thậm chí ngay lúc này tôi còn chẳng tin nổi sự gặp gỡ tình cờ giữa tôi và hắn…

Ngày thứ năm ở NuRuBi, tôi vẫn tiếp tục lang thang khắp khu rừng với trạng thái nhàm chán. Mặc dù Đan luôn chọn cho mình một địa điểm nghỉ chân đủ xa để tôi cảm thấy thoải mái và cũng đủ gần để biết tôi không đi xuống thị trấn. Xuống làm gì- tôi đã quên cái lí do đã thôi thúc mình phải tìm đến nơi đó- chỉ biết đi hết nơi này đến nơi khác với một niềm hy vọng mơ hồ lạ lẫm.
Tôi đứng ngây ra- bất động- chăm chú. Một con Nhện đen khổng lồ! Nó sừng sững cao nhồng có màu sắc lẫn vào rừng cây cao vút, với tám cái chân có công dụng như những cây cột nâng tấm thân hình hồ lô lên cao khỏi mặt đất. Giữa bụng nó là một chiếc thang dây trông giống như sợi tơ của loài nhện- tôi nói trông giống là bởi vì tuy nó đúng là một con nhện nhưng thực chất là loại xe mà nếu không lầm thì là vật sở hữu của…
Oái! Tôi giật mình nhận ra mình vừa bị vướng vào cái bẫy tơ khi đang vội tiến về phía nó- sau vài giây bất ngờ tôi liền quấn chân một vòng vào sợi dây để lấy đà bật người lên và bám lấy nó. Nhưng… “Bẹp!” Đối với cái bẫy mà loại người này bày sẵn, tôi đã có cảnh giác cao độ. Quả đúng như dự đoán- một bãi nước nhớp nháp nhổ toẹt ra chỉ cách gót chân tôi mấy lóng tay.

Hú vía! Sau tiếng động chát lỗ tai đó, tôi mới được diện kiến dung nhan vị chủ nhân đang ung dung ngồi dậy trên chiếc võng được giăng ra sáu góc cũng bằng tơ nhện được se rất đẹp mắt để xem xét con mồi của mình ra sao. Một mái tóc dài mỏng- thẳng tắp. Một đôi mắt rất sáng. Một chiếc môi rất hồng!!! Dù tư thế của hai con người khác nhau nhưng chúng tôi đều biểu hiện chung một cảm xúc- đó là sự ngạc nhiên cao độ pha lẫn với nỗi vui mừng len lỏi trong đáy mắt…
…
- Hóa ra cô bé bị Zen của tôi đá rồi sao?
Tôi ném hai nửa con mắt về phía Max. Kể cho hắn nghe một câu chuyện khá dài, rốt cuộc hắn chỉ chú ý đến mỗi chi tiết ấy. Đúng là miệng mồm tay này hơi độc ác nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi được trò chuyện cùng hắn vào lúc này. Thật tình cờ là tung tích người cha mê muội theo cái cách anh ta nói là đã từng có mặt ở NuRuBi.
Hôm đưa tiễn Max, tôi đã rất hâm mộ phương tiện độc đáo này- ứng dụng đa dạng trên mọi địa hình của nó được mô phỏng y hệt tính năng của loài nhện: chạy trên mặt đất, leo lên vách thẳng như vách núi, thân cây, bức tường…, chạy hoặc đi trong nước. Thường thì khi làm nhà hoặc để nghỉ ngơi, du lịch nó mới được phóng to ra như thế chứ lúc bay trên không hoặc di chuyển nhanh nó chỉ bé bằng một cái xe thông thường. Mãi lo ngắm nghía chiếc xe tôi lập tức giật mình bởi phát hiện ra Max đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ trên bộ bàn ghế đều toàn bằng “tơ” trắng phau.

- Anh hơi lạm dụng đám tơ nhện đấy.- Đúng vậy, tôi có cảm giác như ngồi trên đám mây và vừa buộc miệng vừa ngước nhìn chiếc dù xinh cũng bằng tơ nốt.
- Nhưng cô cũng thừa nhận rằng cảm giác này rất tuyệt đúng không? Nhất là nếu có hai người bên nhau nữa.
- Vậy sao…
- Oh, tôi quên- hắn giơ tay che miệng cười một cách khả ố- dùng những từ ngữ hạnh phúc với cô gái vừa bị “đá” thật sơ xuất quá. Nhưng không sao, tôi có thể trở thành người thay thế lí tưởng mà. Có phải tôi đẹp trai hơn cái gã trong quá khứ của cô không?
- Thật nhảm nhí.
- Người ta chỉ muốn an ủi thôi mà.

Tôi không hưởng ứng vẻ “chảy nước” kế bên. Max chắc lưỡi.
- Mất vui quá! Này, dù sao hai người cũng chỉ là hiểu lầm nhau thôi. Chỉ cần cô nhớ lại cái tên lúc trước là xong ngay thôi. Nói gì thì nói tôi cũng chẳng thể tin được một đứa bé gái chỉ mới 7, 8 tuổi lại biết yêu người khác phái sâu sắc đến thế. Gã ngốc Zen, ai ngờ cũng có lúc mù quáng, ngốc nghếch!
Vì Max không phải là người bị tổn thương như Zen nên anh ta nói ra một cách dễ dàng.
- Tóm lại mọi chuyện vẫn do cô thôi, nên tôi mới nói chỉ cần cô nhớ lại là đâu lại vào đấy!
- Có lẽ chẳng còn cần thiết nữa đâu.
- Tại sao?
- Nếu tôi nói rõ cho Zen biết rồi thì liệu anh ấy có chấp nhận tôi? Tôi sắp điên đầu lên rồi đây, bởi vì có khi người mà anh ấy cần lại chẳng phải là tôi…

- Ý cô là…
- Thực ra nếu như vậy thì cũng tốt, tôi còn chưa dám chắc mình có thực sự nhớ lại hay không? Nó đã xảy ra quá lâu rồi mà, biết đâu Pim mới thích hợp với anh ấy hơn tôi.
Tôi mỉm cười với Max nhưng rồi nụ cười chợt tắt ngúm- anh ta làm sao vậy, lần đầu tiên tôi trông thấy thái độ nghiêm túc cực độ của Max. Đúng hơn là một sự giận dữ.
- Cô thật làm tôi thất vọng quá, đến bây giờ mà còn chưa dám tin tưởng vào cả hai sao? Thật đáng thương!
- Max, tôi…
Anh ta nhìn tôi lom lom hồi lâu.
- Cô đang muốn bỏ cuộc rồi ah. Tôi tưởng cô phải gan lì lắm chứ? Cô gái nào dám cải trang để cướp cô dâu, cô gái nào dám đối đầu với FRob, cô gái nào dám yêu mến một gã ít phiền phức như Zen. Cô dám gánh chịu mọi hậu quả của những lần đó vậy mà giờ lại muốn buông xuôi hết hay sao? Có đáng không? Rồi Zen sẽ thế nào?

- Tôi…
- Nói cho cô biết, nếu bỏ cuộc lần này cô chưa chắc sẽ có lại những gì mình đang có đâu. Chạy trốn chỉ giúp cô thỏa mãn trong hiện tại thôi nhưng nó sẽ là vết thương cho đến suốt cuộc đời cô. Cô có biết vết thương đó là gì không? Là hối hận đó!
Tôi sững sốt thực sự. Nhưng chính lời nói gay gắt đã dội một gáo nước lạnh vào cái đầu u mê của tôi. Đúng rồi, bức tranh đẹp đẽ mà họ tô vẽ lên lại do chính tôi phá hoại- tôi làm cho những người tôi yêu mến phải thất vọng- tôi không thích cái cảm giác này chút nào. Chẳng phải tôi đã luôn khao khát một cuộc sống đầy màu sắc đó ư? Một cuộc sống mà khi chiếc gương đối diện với tôi phải là hình ảnh đứa con gái tràn đầy sức sống chứ không phải luôn lạnh tanh đầy tẻ nhạt.
Đúng là ngốc mà, nếu như tôi bỏ trốn lúc này cũng đồng nghĩa với việc tôi từ chối con đường mình đã chọn… tôi còn chưa xin lỗi Q mà. Nhất là tôi sẽ mất đi người ấy- Zen- không, tôi không muốn mất anh! Dù anh có lựa chọn ai đi chăng nữa, em cũng không hối hận về tình cảm của mình. Trước đây tôi đã từng nghĩ giống như thế- phải- như thế…

- Max, anh có lúc cũng không đáng ghét như tôi tưởng.
Anh ta phật ý thấy rõ, mặt trở lại nét kênh kiệu bình thường. Tôi cảm thấy nguồn sinh lực tràn trề bắt đầu từ bây giờ liền giơ tay thể hiện quyết tâm mãnh liệt.
- Tôi sẽ nhớ lại kí ức đáng ghét đó. Nhất định.
- Bằng cách nào?
Quyết tâm đã bị xẹp xuống. Tôi thở dài như quả bong bóng xì hơi.
- Chán cô thật!
Nhớ lại cuộc gặp gỡ hôm đó tôi lại thấy Max rõ ràng là một người tốt. Chiêu "giả mù sa mưa" cũng là do anh ta bày cho tôi. Bây giờ thì Đan đã tạm thời yên tâm về tôi, ít ra nó sẽ khiến anh bớt đề cao cảnh giác dẫn đến phát giác mọi hành động bí mật của tôi. Việc còn lại là đến được nơi tôi có thể nhớ lại tất cả, dĩ nhiên chính là mảnh vườn gần nhà RinRin, Đan sẽ cho tôi đi với điều kiện… tôi vẫn còn ở nhà!!!

- Po- Pan, hai anh làm xong giúp em chưa?
Tôi chẳng ngần ngại đẩy cửa bước vào ngôi nhà trên đồi sau khi tự giải thoát mình khỏi vở kịch tệ hại. Họ nhướn mắt lên rồi đồng loạt nhe răng cười chiến thắng.
- Ngon lành, nhìn thử xem!
Họ bước tản sang hai bên để lộ ra hình nộm một con búp bê có diện mạo, vóc dáng y hệt tôi, kể cả bộ dạng thơ thẩn cũng chẳng khác chút nào. Tôi mừng rơn. Thật không uổng công tôi lén “cấu kết” với họ tạo ra sản phẩm này. Cái vẻ xanh xao cùng cặp mắt thiếu sức sống cũng nhờ việc thức khuya làm mẫu cho Po- Pan phác họa và điều chỉnh mặt mũi, chỉ khác là đến sáng thì họ được ngủ bù còn tôi thì phải diễn tiếp vai “con nai vàng” của mình. Đang toe toét cười tôi bỗng nghi ngờ khi hai bàn tay lần lượt xòe ra trước mặt mình.
- Tay các anh rất sạch!
Họ lắc đầu phủ nhận, tôi vờ suy nghĩ kĩ hơn một tí.
- Tay Pan lớn hơn Po này!

Họ lại lắc đầu, tôi đành rút ra lọ nước hoa ban nãy giơ lên.
- Cái này coi như tiền công được không?
Cả hai nhăn mặt né ra, quả nhiên chúng tôi không hợp lắm với loại hương thơm ấy. Tôi cắn môi lí nhí.
- Hiện giờ em chưa thể trả công cho hai anh được, đợi em một thời gian nhé!
Po liếm môi, Pan thì so vai lại- đột nhiên họ cùng béo mỗi bên má tôi và cười thật tươi.
- Ngốc quá! Ai mà đòi tiền công em chứ!
- Bọn anh chỉ muốn chúc đứa em gái mình có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi cười toe nắm chặt lấy tay họ và cảm nhận trong đó tình yêu thương ruột thịt chân thành, ấm áp…

Giấc ngủ say sưa. Một bóng đen bật dậy. Là con búp bê! Không phải phim ma đâu. Tôi cẩn thận ngồi yên nghe ngóng động tĩnh đôi chút.
“Phệch!” Giật thột cả người với chính tiếng động mình phát ra- rút vai lại ngó quanh quất- tôi phủi lớp bụi đất kịp bám vào người và thầm nguyền rủa cái thang cũ kĩ làm tôi suýt rụng tim.
Trời êm đềm quá, nhưng sao có cảm giác sắp xảy ra điều gì khác thường lắm đây. Không sự hiện diện của sao và trăng. Mặc dù tôi biết nó phải trốn ở đâu đó nếu không lầm thì chính là cái nguyên nhân đang khiến tôi ngờ ngợ nãy giờ. Lấm tấm… lấm tấm. Tôi ngước lên. Và… rào! Một trận mưa xối xả ập đầy mặt tôi chan chát. Đúng là xúi quẩy, mới ngày đầu hăng hái ra trận đã gặp trở ngại rồi. Thậm chí tôi còn chưa đến được cái địa điểm mình cần đến nữa kìa. Cuối cùng tôi cũng cố lết được lên đến con suối cách vườn nhà RinRin một khoảng.
Tôi đứng ngắm thân cây BuBo lặng lẽ bên ấy, nó chỉ rung rinh từng đợt sau mỗi lần gió tạt, đám BuBo rụng trôi lềnh dềnh gần chân tôi, thi thoảng tôi nghe tiếng rơi lủm chủm của chúng rồi khe khẽ tiếng nở rít rắc và sau đó là tiếp tục trôi lều bều xuôi theo dòng chảy. Tôi thoáng mỉm cười khi quay lưng trở về sau gần một tiếng ngồi bất động ở đó, kết quả thu được là ngoài tấm thân ướp lẹp nhẹp ra thì… chẳng có gì cả. Đó là nụ cười cay đắng nhất của tôi đấy!

Không hiểu sao lần này lại chẳng có chút ấn tượng nào cả, liệu tôi phải bắt đầu từ đâu đây- mấu chốt là đâu! Và tôi quyết tâm phải phục thù lại ngày hôm nay bằng cách tìm cho ra lời giải của nó.
Đêm thứ hai- cũng thế. Đêm thứ ba- chẳng khá hơn. Chỉ khác là hai hôm sau khi tôi cẩn thận mang áo bảo hộ thời tiết thì trời lại mát mẻ, không một hạt mưa.
Hôm nay trời trong, đêm có mưa. Mùa hạ đến rồi.
Tôi ngồi vắt vẻo trên cầu cùng chiếc điện thoại- bản nhạc mùa hạ êm ả vang lên ru hồn tôi mát mẻ. Tôi đong đưa hai chân mình phía dưới, bóng râm dần nhích đi ra khỏi chỗ cũ, vài cái nhánh bóng râm nhấp nhô làm tôi đột ngột bị chói mắt khi chúng vô tình không còn bao phủ lấy tôi. Đêm nay sẽ là đêm quyết định của tôi. Bởi tôi biết mấu chốt nằm ở cái tên của cây BuBo ấy.
Đúng vào đêm tôi có quyết tâm cao nhất thì Đan trở chứng, anh ấy khoá trái cửa phòng tôi mặc dù tôi cho là Đan chưa phát hiện ra kế hoạch của tôi. Ngoài trời đã bắt đầu mưa. Tôi đang lay hoay với cánh cửa thì một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ và tôi ngỡ mình đang chạm mặt của một ai đó sau mấy công cụ làm vườn nằm chất chồng tối tăm trong góc vườn. Do ánh sáng quá đột ngột nên tôi cũng không chắc vào thị giác mình nữa, cứ như điềm gỡ ngăn cản quyết tâm tôi vậy.

Cơn nhức đầu hành hạ. Mặc kệ. Tôi vẫn bước chân tới gần cửa sổ hơn và chong mắt thật lớn vào cái hình thù nhòe nhoẹt do màn mưa phá bĩnh. Cái cửa ra vườn chẳng hiểu sao lại cứ đung đưa từng chập. Tôi hoàn toàn có thể mường tượng được âm thanh kèn kẹt phát ra từ nó, điều này càng làm tôi thấy khó chịu hơn.
Nó làm phiền tôi- cơn nhức đầu càng lúc càng buốt hơn. Tôi áp tay lên mặt kính. Một bàn tay trắng bệt. Tôi giơ cả hai tay mình lên. Bàn tay vẫn trắng bệt hơn áp chặt vào mặt kính. Đúng vậy. Đó không phải tay của tôi. Nó nằm ở bên ngoài… Ướt đẫm… Tôi nghiến răng liếc chừng cái cửa kẽo kẹt và cả cái đám công cụ làm vườn bên kia.
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng