(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
Gần một tháng tôi không gặp Q, kì thi đợt này làm tôi bận rộn và mệt mỏi kinh khủng…
Tôi ghi lại cảnh rượt đuổi với BO với tựa đề là “phút nổi loạn”. Trong lòng tôi có chút lo lắng về hành vi của mình, đối với tôi tốt xấu ở đây khó mà nói được, nhưng tôi cũng hiểu tốt nhất mình nên kìm hãm bớt cái sự sung sướng đó lại. Ah, tin tức hôm nay có gì nhỉ… Đúng là thiên hạ thái bình chỉ là cái vỏ thôi, cái thế giới này hàng ngày hàng giờ luôn có sự bất ổn. Vậy mà ngày nào cũng phải đọc rồi phân tích- bình luận, phát ngấy lên được, đó là lí do vì sao tôi ghét môn “Thời sự hàng ngày” mặc dù nó là môn duy nhất không xếp hạng. Mà thôi, gác mọi thứ linh tinh này qua một bên, tôi phải xem thử bài vừa rồi của tôi được đánh giá thế nào đã. Ah phải, tôi đang theo học ngành Điện ảnh- những ngành về Điện ảnh trở nên “nóng” bởi nhu cầu giải trí của con người ngày một tăng cao. Ba lần cải cách chương trình giáo dục đã giúp nó bức khỏi cái trì trệ cố hữu của nó. Tôi rất thích ngành này nhưng đôi khi tôi ghét phải phân tích tính nghệ thuật của một số tác phẩm mà tận trong đáy lòng tôi không hề thấy chút gì nghệ thuật của nó. Đôi khi giáo viên họ quá dựa dẫm vào sở thích và kiến thức chủ quan của mình mà quên mất chúng tôi trước hết cũng là những khán giả.
Nói gì thì nói, tôi vẫn phải học, để mọi người nghĩ rằng tôi thiếu bản lãnh thà tôi bỏ đi biệt xứ còn hơn. Bạn cho là tôi nói quá ư? Không đâu, bây giờ chúng tôi học vì danh dự, mọi người nghiêm túc học tập và con điểm chỉ là kết quả đánh giá- và cũng chỉ đơn giản đến thế thôi. Đó là điều mà tôi tâm đắc nhất ở nơi tôi sống. Ngày mai tôi phải thuyết trình bài thi của mình, tôi cần thêm một số tài liệu và… ôi tôi vẫn chưa có ý tưởng gì cho buổi thuyết trình cả.
Nằm trên giường ngủ được một giấc, tôi liên lạc với Q. “Đang làm gì vậy?” Hình thằng nhóc cười lí lắc và đang ngồi vắt vẻo trên giường- nó mô phỏng theo mọi hành động và thái độ của Q: “Tính bơi cho mát đây. Lâu rồi không biết cuộc sống bên ngoài như thế nào".
Tôi cười. Cũng phải, từ lần bị tịch thu xe, rốt cuộc người ta điều tra ra là xe tự chế của hãng xe QQ, lại chưa đăng kí nên nghe nói họ phải đứng ra dàn xếp kĩ lưỡng. Tổng giám đốc công ty QQ khẳng định là xe bị cướp do chưa cài đặt chế độ chống trộm kịp thời và còn truy tố ngược lại kẻ cướp nữa chứ. Con nhỏ “kẻ cướp” lại càng khoái trá vì tưởng qua mặt được bố nó- chủ tịch tập đoàn QQ. Dĩ nhiên nó lầm to, dễ gì qua mặt được lão đại- một tháng bị cấm cung là đủ hiểu rồi.
- Nếu chiếc XAX của cậu mà là đồ dỏm hoặc là hàng nhái thì tớ nghĩ hai đứa sẽ bị cấm cung trong… hix!
- Dễ gì chứ, xe của Hy “sản xuất” mà, chính anh ấy lắp ráp chiếc đó cho tớ đấy.
Tôi cũng vừa biết nhà Q vốn là tập đoàn QQ chuyên lắp ráp và sản xuất đủ loại xe có tiếng trong khu vực. Mỗi một sản phẩm xe đều được khách hàng đón nhận rộng rãi và được đầu tư riêng biệt, kĩ lưỡng, dài lâu.
Hình thằng nhóc đang di chuyển ra khỏi phòng, tôi nhấn xem bản đồ thì phát hiện Q đang ra bể bơi. Hàng tá đồ xinh xắn như ngôi nhà búp bê phóng to làm tôi thú vị- chiếc hồ nhỏ hình chiếc dép ngộ nghĩnh với đầy những trái bóng nước đủ màu trôi lềnh bềnh như mấy viên bi- cả quán ăn, bãi tắm, khách sạn đều được làm giống như thành phố thu nhỏ của búp bê. Tôi trêu:
- Cậu tính hóa thân thành công chúa sao?
- Công chúa Q chứ?- Q cười khúc khích.
Sau khi cúp máy tôi giơ chân lên cao lấy đà bật dậy và dự định sẽ ra bờ hồ nhân tạo ngồi thuyền một tí- dù gì tôi cũng cần lấy cảm hứng từ bên ngoài hơn là nằm nhà suy nghĩ. Đi bát bộ qua Khu thời trang tôi ngắm nghía từng cái trên màn hình ô kính và tính xem liệu có nên đưa phần trang phục ra nói không nhỉ? Đang loay hoay với mớ suy nghĩ tôi sững người vì hình quảng cáo bộ ViTada mới và người mặc nó không ai khác là… Zendy.
Hình ảnh 4D khiến tôi ngỡ mình đang đối diện với con người ấy thật sự, tôi ngắm toàn bộ gương mặt tươi cười và đôi mắt biết nói thật kĩ- trông đám nữ sinh suýt xoa như thể đang nói chuyện trực tiếp và thậm chí là quan sát từng vị trí sống động trên bộ trang phục cũng dư biết loại quảng cáo này hiệu quả ra sao? Gã sinh viên nào đó nghiêng đầu trân trân, tay quơ quơ trước mặt tôi như thôi miên.
- Là bà chị khóa trên chung trường đây mà. Làm gì ái mộ người ta dữ vậy “bà chị ngủ gục”?
Là cậu bé trên xe trượt. Tôi tròn miệng rồi gãi đầu bỏ tay vào túi mình.
- Bọn con gái chỉ được ham cái mã ngoài là giỏi, đám con gái lớp em ai cũng si anh ta hết. Em cũng thế!
- Chị hiểu!
Cu cậu rõ có tật giật mình, nó vội cuống quýt xua tay:
- Ấy ấy, đừng hiểu lầm, em chỉ là thích phong cách và cái ma lực từ trong ánh nhìn của Zendy thôi. Mọi người hâm mộ anh ta cũng dễ hiểu mà.
Tôi cười xòa nhún vai.
- Chị không hâm mộ anh ta.
Tôi đáp dứt khoác. Cu cậu trề môi:
- Đứng nhìn người ta muốn chảy nước miếng mà cứ dối hoài.
Tôi cười nắc nẻ rồi giả vờ vung tay đấm vào mặt nó, nó đưa hai tay đỡ và đùa theo:
- Bà chị chằng tinh! Chịu thua luôn.
Tôi vẫy tay chào cậu nhóc và bước đi, một điểm nữa mà tôi thích cuộc sống của sinh viên- dễ hoà đồng. Đi được một đoạn tôi thấy chân hơi nhừ bèn đứng cạnh lan can nhìn xuống đường dưới- xe cứ chạy qua lại dường như chỉ có biết chạy mà thôi. Nghĩ cũng buồn cười- nếu đêm đó tôi không hứng chí đòi đua xe thì sẽ không có chuyện gặp hắn, tôi sẽ lại bình thường như mọi ngày, sẽ như chưa hề có chuyện ngồi đối diện hắn, chạm vào hắn và hàng đống từ “sẽ” khác nữa. Dù ai cười tôi là kẻ lạc hậu, tôi vẫn tin con người có duyên mới gặp được nhau- đâu phải muốn gặp người mình thích là được, phải gặp người không hợp và người hợp để rồi mới phát hiện ai là người không hợp với mình. Ôi, phức tạp lắm! Tốt nhất là cứ quý những gì mình đã có và tìm kiếm những gì mình muốn có.
Tôi có mặt ở hồ Nàng Tiên Tử. Nhìn đám đông nghịt cả trên và dưới hồ tôi hơi nản, dù sao tôi cũng không muốn trở về lãng nhách thế này nên chọn chiếc thuyền hình cái đĩa bánh bao và lên nằm nghỉ với chế độ lái tự động. Tôi thả lỏng hoàn toàn cố để đầu óc thanh thản tránh nhớ những chuyện vớ vẫn, cứ thế tôi mặc cho thuyền trôi lềnh bềnh ra khá xa bờ, nơi này chỉ còn lác đác vài cặp tình nhân đang tận hưởng không gian riêng trên thuyền tình yêu của họ. Tôi phì cười cho kẻ ngớ ngẩn như mình, tại sao bao nhiêu thú vui và nơi chốn ồn ào náo nhiệt không chọn lại đi chui vào chỗ này để xem thiên hạ yêu nhau chứ. Đánh một giấc nào, có lẽ mọi chuyện đã xảy ra như một giấc mơ đúng không Zendy, tự mỉm cười với mình, tôi bật dậy điều chỉnh sang chế độ tạm dừng. Nhưng người ta nói đúng, người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ giữa cái thành phố bao la này tôi khó mà gặp lại hắn thì hắn lại xuất hiện ngay trước mặt. Tôi lom lom nhìn chiếc thuyền hình con heo đất mà mấy đứa con nít hay chọn thì lấy làm lạ và liền chỉnh cái “bánh bao” của mình ra xa một chút. Hắn vẫn chưa thấy tôi. Tôi chống cằm tìm trên gương mặt hắn nét buồn phảng phất để thấy mình không nằm mơ. Nhưng có lẽ tôi mơ thật, điệu bộ kiêu hãnh của hắn chẳng chút gì là hắn của đêm hôm đó.
Hắn ngồi trên mũi thuyền mặc hờ hững chiếc áo trắng “quên” cài khóa áo trông hơi choáng thật, tôi phải công nhận người ta cũng có cái lí để ngưỡng mộ một ai đó. Nhưng sao hắn lại ngang nhiên đến chỗ đông người này, những người xung quanh thờ ơ với kẻ nổi tiếng đến thế ư? Và tôi nhận ra gương mặt hắn thay đổi khi đeo mắt kính vào, chợt hắn quay chỗ khác có vẻ bực dọc và chui vào khoan trong. Tôi hơi thẫn thờ, mình tự cười mình thôi, nếu hôm đó không phải tôi mà là Q thức dậy mọi việc đã khác hơn rồi- cũng chỉ là một sự đụng chạm thôi mà- thiên hạ hôn nhau ầm ầm mà chưa chắc đã yêu. Cũng lạ là tôi vẫn cứ nhìn về bên ấy, hừ, y như fan cuồng theo dõi thần tượng vậy- tôi tức cười mình vì hình ảnh ví von vừa rồi muốn ám chỉ về những nhóm người có mục đích sai lệch, thành lập ra chỉ để rình mò, tự huyễn hoặc mình đang thuộc về thần tượng hoặc nặng nề hơn gây tổn thương đến những người xung quanh thần tượng- gọi là HaMoKu[1].
Khá lâu sau hắn trở ra với cô gái khá xinh nào đó bên cạnh. Tôi nhớ về cô vợ bạn gái hay là vợ chưa cưới thế lực mà Q có kể cho tôi nghe. Hắn ta bỗng hôn lên tóc cô gái- cũng đôi môi đó từng “sắp” hôn tôi- tôi cúi đầu xuống, người ta đang vui vẻ mà, mình thì đi theo dõi người ta đúng là chả ra cái quái gì. Tôi tức giận giật dây lên hơi máy đẩy thuyền vào bờ, tôi cố di chuyển thật xa họ, càng xa càng tốt, để họ thấy hai cái bánh bao ngu ngốc mà tôi đang điều khiển lại thành chuyện buồn cười. Vào bến- tôi trả tiền ngay máy tự động- cô nhân viên nhìn tôi lẫn chiếc thuyền cười ngộ nghĩnh.
- Sao đi một mình vậy em?
Tôi nghĩ bà chị này nói chuyện bâng quơ, nhưng lại giật thột cả mình khi nhìn kĩ lại hai cái “bánh bao” mà tôi tưởng nãy giờ hóa ra là nguyên một đôi ngực phụ nữ rất gợi cảm. Tôi ái ngại cười cười mấy cái lấy lệ với chị rồi đi thẳng, đáng lí ra cũng không nên ngượng lắm thì tôi lại đỏ rần cả tay chân.
Dạo vòng quanh hồ và tìm một chỗ ngồi cạnh khu vực ăn uống, tôi cố nảy ra ý tưởng về buổi thuyết trình ngày mai nhưng không làm sao nghĩ được bất cứ điều gì- chỉ lởn vởn hình ảnh hắn với cô vợ chưa cưới của mình lẫn cái cặp ngực ngu ngốc vừa nãy- tôi thấy bụng nôn nao cảm giác gì thật khó chịu. Vài ba cô gái thay phiên nhau la hét ỏm củ tỏi phải rối rít xin lỗi trước sự bực bội của người khó tính. Tôi có một cái tật xấu là cứ khi một mình thì lại suy nghĩ miên man nên rất dễ bị điều gì đó làm giật mình. Hơn thế, điều này khiến tôi kinh ngạc hơn bình thường. Một con người. Bạn nghĩ là ai? Hắn ư?... Không! Một cô gái đẹp! Cô gái đẹp tiến lại gần ngồi xuống cạnh tôi. Tôi chưa kịp quên gương mặt này dù chưa chắc chắn lắm, nếu không lầm thì đây là… cô bạn gái của Zendy. Tôi nghĩ mình đang chờ đợi khi nhìn vào ánh mắt quan sát của cô, tôi đón nhận nó một cách không ngần ngại. Tôi thừa hiểu đó là ánh mắt thăm dò và có phần khâm phục vì sao cô ấy biết về tôi nhanh đến thế. Chìa tay ra, cô cất lời:
- Chào em. Tôi là Liên Duyên. Em cứ gọi tôi là DuDu.
Tôi khẽ gật đầu:
- Chào chị, em là Đỗ Bảo Phi Phi, mọi người hay gọi em là FiFi! ... Em nghĩ chị có chuyện gì cần nói với em đúng không?
Tuy cứng mồm vậy chứ trong thâm tâm tôi cũng có phần hơi run. Nhìn thẳng vào tôi, cô ấy nghiêng đầu:
- Đúng thế em gái. Em biết gì về ZenZen?
Câu hỏi như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, tôi hơi bối rối chưa biết trả lời sao thì DuDu tiếp:
- Chị đang quản lí công ty MyRem, chắc em đã biết cậu ấy là người được đào tạo và hiện nay là người hái ra tiền cho công ty. Cậu ấy có tài, cậu ấy có ngoại hình, có cá tính, có bạn gái, có sự nghiệp, có tất cả- Cô quay sang cười với tôi- Thế nhưng máu nghệ sĩ không ít lần nổi loạn làm chị phải khổ sở. Nếu không thực lòng yêu anh ấy thì chị đã bỏ cuộc từ lâu… Chị chẳng dối gì em, dù rất gần ZenZen, chị vẫn có cảm giác như mình chưa nắm được trọn vẹn anh ấy, tâm hồn người đó như thứ vũ trụ hỗn độn, dễ bị chết ngạt nếu cứ cố xâm nhập vào. Chị muốn làm tất cả để anh ấy vui nhưng cái mà chị làm được chỉ là nụ cười bên ngoài của ZenZen, mãi không thể bước chân được vào nội tâm anh ấy. Chưa bao giờ chị thấy ZenZen lại có ánh mắt mãnh liệt và vội vã như vậy với ai- Cô ấy lại cười với tôi- Em là cô gái ngồi trên chiếc thuyền hình hai cái trứng đúng chứ?...
Hơ! Tôi cười méo xẹo. DuDu lại tiếp, lần này cô vén bên tóc gần bên tôi nhất làm tôi buộc phải chú ý vào đôi tai ngọc của cô.
- Em có biết là chị lúc đó đã sợ đến thế nào khi chị có cảm giác một nữa tâm hồn của anh ấy đã trôi theo dòng chảy về hướng chiếc thuyền đó…
Tôi nuốt nước bọt “vậy là anh ta thấy mình”, tôi bỗng bối rối khi DuDu nắm tay tôi.
- Chị thích em lắm, chúng ta kết bạn nhé, FiFi.
- Um... Nếu chị muốn thì… dĩ nhiên rồi.
Tôi đáp như một cái máy. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi nhìn theo dáng cô bên cạnh vài ba gã vệ sĩ to tướng, ấn tượng về cô ấy sao nhỉ? Nói chuyện thẳng thắng và có nét duyên ngầm đâu đó trong mỗi hành động cử chỉ của DuDu. Tuy nhiên tôi cũng phải thừa nhận điều mà Q nói, cô ta quả thực có hơi đáng sợ. Ngồi ngẫm nghĩ lại tôi mới thấy mình bị dắt mũi. Dùng mối quan hệ bạn bè tạo cho tôi áp lực về tình cảm tay ba hoặc nếu tự thấy phiền, hoặc vì lòng tự ái cao thượng mà rút lui. Dính phải cô ta sớm muộn gì cũng bị quây dài dài đây, tôi ghét phải làm con rối bất đắc dĩ. Dù sao cũng coi như tôi đã hiểu ra chút ít rồi, trong lòng tôi hiện giờ nặng nề chán nản, mệt mỏi chỉ muốn bỏ đi và quên quách mọi hình ảnh về anh ta.
Tôi bỏ đi thật, trời đã chiều rồi, họ sắp đóng cửa. Đột nhiên tôi hơi đầy nước ở bụng nên đành ghé vào nhà vệ sinh, lúc trên thuyền tôi uống khá nhiều nước trái cây… Tôi lại đi nhanh theo tiếng hối thúc của mấy con gấu robot: “Vì lí do đã đến giờ đóng cửa, mong quý khách vui lòng ra cổng, chúc quý khách buổi tối vui vẻ, mọi việc cần giúp đỡ hãy nhấn vào mũi tôi để liên lạc với nhân viên. Xin cảm ơn!” Mặt hồ trông vắng lặng và hơi âm u vì trời mau tối quá, tôi cố bước vội hơn. Khi đi ngang qua lùm cây tôi lại nảy sinh nhiều ý nghĩ ma quái làm chân tôi cứ quíu lại, tôi nhắm mắt lắc đầu xua đi cho tới lúc mở mắt ra thì bóng đen lao ụp vào người khiến tôi theo phản xạ hét lên, gã này đội mũ xụp che hết cả mặt, hắn dang tay chặn tôi lại. Tôi nhìn quanh quất, không bóng người, tiêu rồi, mấy gã biến thái. Tôi dợm người bỏ chạy nhưng quá trễ hai cánh tay cứng cáp của gã đã túm lấy người kéo tôi lại. Hắn mạnh hơn tôi tưởng. Tôi sợ hãi, ít ra tôi biết mình không quá yếu ớt, tôi túm cổ gã dùng hết sức quật ngã xuống, nhưng hắn có vẻ đoán được nên không thèm gượng lại mà lấy chính sức tôi để thả lỏng toàn thân đè luôn tôi xuống. Tự mình hại mình, tôi bị đè bẹp dí bởi cái tên yêu quái này. Ức quá, tôi mở miệng toan kêu lên, hắn bịt miệng tôi lại ngay tức khắc.
- Đừng có ngốc quá, là tôi!
Vừa nói hắn vừa vò vĩnh mặt tôi, do ngạc nhiên quá hay do mừng quá nên tôi bèn nằm yên luôn không nhúc nhích, Zendy có vẻ vui khi anh cười rạng rỡ:
- Đúng là em rồi, anh biết là anh tìm được em mà.
Tôi nhéo vào má anh ta để xác định lại con người mà tôi vừa muốn quên, anh nheo mắt nhìn tôi rồi bỗng hai đứa phì cười bởi tư thế oái ăm của mình. Tôi vẫn chưa thôi rời mắt khỏi anh, dự định bỏ tất cả tan biến như bọt xà phòng.
- Anh vẫn chưa biết tên em?
- Này này có chuyện gì thế?
Tiếng chân người bảo vệ sắp tới, Zendy phủi lại cái nón.
- Anh không thể ở lại đây, sẽ phiền toái cho em.
Anh đưa điện thoại cho tôi và nói nhỏ:- Nhớ trả đấy!
Tôi nhoẻn cười và giơ một ngón tay lên:- Nhất định rồi.
Chú nhân viên vừa chạy sang khi anh đã đi mất, chú nhìn gương mặt đang nở ra của tôi thì lạ lẫm.
- Hồi nãy nghe tiếng la, con thấy quanh đây có ai bị gì không?
Tôi hất lại mái tóc bị rối:- Tại con vấp té nên la lên thôi chú- Cái vẻ mặt và lời nói của tôi không có vẻ gì là khớp nhau cho lắm nên chú ấy có vẻ ngờ ngợ, tôi giấu vội chiếc điện thoại và đủng đỉnh bước theo ông chú…
Ôi không! Đó là câu than đầu tiên trên đường về nhà của tôi- tôi vẫn chưa có ý tưởng nào cho bài thuyết trình ngày mai cả. Sau khi tắm xong tôi leo lên giường ngắm nghía chiếc điện thoại, cứ nhìn đến nó là tôi cười mãi không thôi, tay chân tôi lại đỏ rần lên. Tôi búng tay cái chách, bình tĩnh đi FiFi ơi, mày đang vui quá đáng rồi đó. Chỉ là gặp lại bạn cũ ấy mà. Tứ hải giai huynh đệ. Tứ hải giai huynh đệ...
Tạm gác chuyện đó qua một bên, tôi khởi động máy để chuẩn bị cho ngày mai. Và vấn đề mà tôi muốn nói là ý tưởng từ “cặp ngực” của các bộ phim. Một đêm dài vô tận, cơm đóng hộp sắp đầy một giỏ rác, những nụ cười thầm vu vơ bất chợt…
[1] Hâm mộ cuồng
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng