(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
CHƯƠNG XXXI: BỆNH NÀO THUỐC NẤY
Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...
Tại một bãi đất trống thuộc Khu E ở SanChoi…
- Khỉ gió. Lâu quá đi!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thằng bé to béo với hai bên má đầy vết sẹo thâm lừ bỗng đập bàn, rú lên ỏm tỏi. Chẳng phải giang hồ gì đâu, ai bảo bọn trẻ tuổi mới lớn không chịu chăm sóc da mặt nên kết quả tất yếu sau một thời gian bị mụn “khủng bố” để lại kỉ niệm nhiều “hố bom”. Sự phẫn nộ bất thình lình khiến các nhóm trẻ khác lập tức chú ý.
“SanChoi”- nơi dành cho những đứa trẻ này tụ tập và được quyền hoạt động theo nhóm, hội. Một tay chơi thứ thiệt tên Evy đã nảy ra ý tưởng xây dựng khu vui chơi giải trí tự do bằng cách cho thuê mặt bằng vui chơi. Hắn vay nợ, sau đó mua một khu đất rộng như một khu rừng và tự thiết kế cảnh quan, đơn giản thì chỉ cần đặt ba đường cống lên nhau hoặc phức tạp hơn thì bố trí địa hình, các mô hình nhà cửa và cả hội trường...

SanChoi được chia làm 3 khu: Khu E (ngoài cùng, dành cho các hoạt động vui chơi, giải trí thông thường như thể thao, đua xe không chuyên, họp mặt chuyện phím, tập luyện, đánh trận giả, đóng cảnh giả…), Khu V (phía trong, dành cho các hội, nhóm có tổ chức được chính phủ hoặc được nhân vật uy tín nào đó đứng ra bảo lãnh cho họp hội, đãi tiệc, liên hoan, quay phim, ngoại cảnh…), Khu Y (là khu vực trung tâm và cũng là khu vực bí ẩn nhất, người ta chỉ nghe nói đến khu này chứ trên bản đồ nó hầu như không được ghi chú và khách hàng cũng chẳng có ý định đến nơi đây làm gì, bởi nó vốn là đất không sử dụng được).
Trước đây khá lâu, loại hình SanChoi này bị chỉ trích nhiều vì làm gia tăng các nhóm, hội tiêu cực và họ dự đoán rằng nó sẽ bị phá sản bởi không có cách quản lí, điều hành đối với khách hàng, nhất là với một tay chơi như Evy thì bất cứ ý tưởng nào của hắn cũng đều bị cho là điên rồ. Khoảng 1 năm tạm dừng để sửa chửa thì SanChoi đã chứng thực tầm quan trọng đối với cuộc sống rằng ai cũng cần không gian để vui chơi, giải trí- đó là sự thật. Cũng chẳng hiểu thực hư thế nào, chỉ thấy quy định là:
- Chỉ chấp nhận cho khách hàng thuê với mục đích hoạt động hội, nhóm và không được kinh doanh cá nhân;
- Không nhận tổ chức bất cứ lĩnh vực nào, bản thân khách hàng phải tự túc và dọn dẹp;
- Không “lấn sân” hoặc gây ảnh hưởng của nhau;
- Không vi phạm luật lệ đất nước;
- Muốn đánh nhau phải kí vào đơn chấp nhận rằng sẽ không gây phiền hà đến hội, nhóm khác và không có ai bị thương;
- Đối với những loại hình giải trí có tính chất mạo hiểm, phải được Evy thông qua mới được tổ chức.
...
Kiểu quy định mang phong cách bình dân ngang ngạnh của ông lão đại gia này khiến ai nấy đọc xong phải phì cười.

Trở lại với đám thằng bé to béo ban nãy. Sở dĩ nó làm thiên hạ chú ý là vì nó vừa mới vi phạm điều thứ 3 trên. Chưa tới 5 giây đã có người tới nhắc nhở nó.
- Thằng ngốc, lên cơn rồi đấy ah!
Con bé có vẻ rất lanh lợi liếc thằng bạn mình xoáy xóc. Nó lại kéo giãn màn hình máy tính cho cả nhóm cùng thấy rõ rồi tiếp tục lẩm bẩm.
- “Loivevoime”, tên này tham gia vào diễn đàn lâu như vậy mà một chút thông tin về hắn cũng không biết là sao?
- Lấy cái tên quê mùa gần chết…
- Ai nói chuyện đó, sao lại để một người mới như gã này tung hoành ngang dọc trên diễn đàn như vậy? Quản lí diễn đàn kiểu gì đấy KaRom?
Thằng nhóc ốm tong nghe nhắc đến trách nhiệm của mình, nó tì hai cù chỏ tay lên đôi chân dang rộng của mình, tỏ ra bình thản.
- Nhưng mục đích của diễn đàn là ủng hộ anh ZenDy mà, ai tham gia nhiệt tình thì hoan nghênh thôi!

Trong nhóm thì chỉ duy nhất cậu bạn này là dám nói chuyện tay đôi với Natti - con bé trưởng nhóm - mà thôi. Chả là chúng vốn chơi thân từ bé, nhưng về tư tưởng thì ít khi nào… “trùng khớp”!!!
- Gã “Loivevoime” nói là con nhỏ Phi Phi không hề đau khổ sau khi bị đuổi học mà còn phởn phơ hẹn hò với anh ZenDy là sao? Mà mày nói vậy là sai rồi, mục đích của diễn đàn còn nhằm phát hiện và trừ khử những con gián xung quanh anh ZenDy nữa? Thế nào?
- Không biết!
Đáp lại lời thằng mập mặt sẹo là giọng nói cộc lốc của cậu ròm. Cậu này thẳng tính lắm, nó ghét đám ăn theo chỉ giỏi đùn quân ra đằng trước, còn mình giả tướng hô hào phía sau. Trưởng nhóm Natti vào đề trở lại.
- Để xác định tin tức của tên này có chính xác hay không thì ít ra phải biết được hắn là ai đã. Lỡ chẳng may là con nhỏ Phi Phi đó mạo danh hòng lừa chúng ta vào bẫy thì sao.
KaRom nhìn đồng hồ, miệng mím lại kiểu vừa bực dọc vừa sốt ruột. Thực ra cậu chẳng thèm quan tâm con nhỏ Phi Phi là ai, cậu chỉ biết cô gái xấu số ấy đã từng trở thành mục tiêu cho nhóm bọn chúng “diệt gián”. Hôm đó KaRom thấy chán nên ngủ ở nhà, khi thức dậy đã thấy xuất hiện trên trang diễn đàn bài báo cáo hoan hĩ về chiến tích “diệt gián” của nhóm, tuy nhiên đã được sử dụng toàn từ lóng và hình vẽ biếm họa nên nếu không phải người trong diễn đàn thì khó mà hiểu được. Cậu thấy chán chường với chúng, trong thâm tâm cậu chẳng đồng tình với trưởng nhóm chút nào nhưng ai bảo… Cuối cùng bọn chúng quyết định hẹn gặp mặt “Loivevoime” ngay tại SanChoi, mà đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
- Tên này là con gái chắc, xài giờ dây thun bỏ xừ.
Vừa đúng lúc đó, Ka Rom bỗng chú ý đến một khối lù lù di chuyển lại gần chúng. “Isssssssssssst”- Tiếng phanh gấp đột ngột.
- Chào các bạn!

Cả đám trợn mắt nhìn một nhóm khoảng gần chục người thi nhau nhồi nhét trên chiếc xe có màu loang lỗ. Bọn này trông hầm hố, đặc biệt là cái vẻ ngông nghênh của họ có vẻ “nghề” hơn mấy đứa trẻ này nhiều. Điều đó làm không khí của chúng chợt chùng xuống. Một tên con trai bước xuống, hắn ngó dáo dác một lúc rồi mới lên tiếng.
- Các bạn ở diễn đàn “ILZ” phải không?
- Đúng vậy!
Chúng đồng thanh rồi lại giật mình vì không ngờ tự nhiên chúng lại ngoan ngoãn như vậy, có thể do tên con trai này có giọng nói rất gắt. Giống như… thầy giáo!!!
- Cậu là… “Loivevoime”?
Natti hơi nghi ngờ, trong thâm tâm nó thầm đánh giá rằng gương mặt khả ái của anh chàng này có vẻ hơi trái ngược với đám bạn sau lưng anh ta.
- Tớ tên Vi Phụng, cứ gọi tớ là Pun. Học cùng một trường với cô gái tên là Phi Phi, nhưng khác khóa, khác chuyên ngành.
Chúng ồ lên, thì ra có liên quan đến con nhỏ đó. Theo cú nháy mắt ra hiệu của nhóm trưởng, cậu ròm nhanh tay thể hiện khả năng tin học của mình- hành động đó không hề thoát khỏi tia nhìn của nhóm người mới đến. Họ cười khẩy, bởi so với họ, bọn nhóc này vẫn chỉ là trẻ con. Lại cái màn chào nhau sơ bộ. Chúng lần lượt moi được tên, tuổi, nghề nghiệp của những người mới đến. KaRom thì thào vào tai Natti- “xong rồi, bọn họ không có liên quan gì với cô ta cả”.
- Đã tham gia vào diễn đàn này, hiển nhiên các cậu cũng giống chúng tôi.
- Tất nhiên, ủng hộ ZenDy và trừ khử những con gián xung quanh anh ấy.
Cách nói chính xác từng chữ trong khẩu hiệu khiến cả nhóm bỗng dấy lên lòng tự hào, làm như chính chúng là những con người sáng tạo đầy vinh dự vậy.

- Vậy thông tin các bạn vừa cung cấp có thực chính xác không?
- Cô gái Phi Phi sắp trở lại đây cùng với ZenDy.
- Đúng đúng, gián Phi Phi…
Cậu ròm nhíu mày khó chịu bởi đám bạn của nó cứ hùa theo sau lời nói mà nó muốn nhằm khẳng định lại câu hỏi của con bạn thân. Những người bạn mới tới cũng chứng tỏ sự tin cậy của mình.
- Cực kì chính xác, một người bạn của tôi đã đến đón cô ta, hiện giờ ZenDy đã trở về trước để giải quyết một số việc riêng, còn một mình Phi Phi đang ở lại chỗ hẹn đợi anh ta. Tôi còn biết cô ta đang tranh thủ làm bài thi qua mạng.
Bọn chúng nhìn nhau và quan sát thái độ của nhóm trưởng. Sự thẳng thắng có thừa từ anh chàng này làm dấy lên trong chúng nỗi hoang mang. Thằng bé ròm háy mắt với con bạn bướng bỉnh nhưng có vẻ con nhỏ lại hiểu sai ý.
- Làm thế nào để chứng minh những gì anh nói đều là sự thực, lỡ may…
- Chúng tôi sẽ đi cùng các bạn đến đó.
Cả đám nhao nhao lên, phần lớn chúng gật gù đồng tình. Cũng phải, bọn chúng đông hơn nhóm này kia mà, cứ đến nơi thì đúng sai khắc biết thôi. Trong số đó có mỗi thằng nhóc KaRom là phát cáu, nó có linh tính chẳng mấy hay ho về mấy tên cơn cơn này, nhất là cái bản mặt của gã thanh niên thích lấy lòng bọn con gái kia. Nó đá chân con bạn thân, nháy mắt lần nữa.

- Chúng tôi đồng ý.
Thế là xong. Quyết định cuối cùng của con nhỏ là ý kiến chung của cả đám. Hừ, vậy hóa ra là con nhỏ muốn đi chứ đâu phải nó không hiểu ý cậu ròm. Nó suýt nữa là nhổ toẹt ra đất, cũng chẳng bất ngờ lắm với ý kiến của con bạn, cái tính quyết đoán và cái gan lì lợm là điều kiện tiên quyết để nó trở thành thủ lĩnh so với mấy đứa ăn theo khác nhưng về vấn đề va chạm thự tế thì…
Tôi duỗi chân và vươn vai thật căng, bất chợt không kềm được một cơn rùn mình. Cái cảm giác về một điều phiền phức nào đó sắp diễn ra- thường là như vậy- tuy nhiên nó không ngăn cản được sự chờ đợi của tôi lúc này. Zen đã đi được 10 phút. Tôi ngóng cổ về phía căn nhà có lối kiến trúc xiêu vẹo một cách cố ý đằng xa, từ cửa sổ ngôi nhà có thể trông thấy toàn bộ nơi tôi ngồi.
Tôi thở phào, bài thi vừa hoàn thành phần nào khiến tôi thư thái, chỉ duy nhất việc hướng sự chú ý về phía cánh cửa sổ bên trên là còn đeo nặng tâm trí tôi. Tôi nhỏm phắt dậy. Vài tiếng léo nhéo chợt vang dội mà trong giờ phút yên tĩnh hiếm hoi kể từ khi trở về thành phố mới có được. Xem nào, nếu không lầm thì nghe như là…
- Bắt con gián đó lại!
- Tóm nó đi.
- Cho nó tiêu tùng đi.
Cái giọng điệu quái quỷ này sao mà nghe quen quá vậy. Chẳng lẽ là bọn nhóc HaMoKu đó. Tôi biết mình đoán đúng nên đành chống nạnh ngao ngán đứng yên chờ đợi chúng tới gần. Thằng mập nhảy phốc xuống trước tiên, lâu không muốn gặp, tôi trông nó vẫn thích giữ cái vẻ xấc láo với người lớn y cũ. Theo sau nó không phải là con bé nhóm trưởng mà tôi “may mắn” vẫn còn nhớ mặt mà là một thằng nhóc trái ngược hẳn với đứa đầu tiên- ốm nhom, cao lêu khêu cộng với cái sóng mũi thẳng đứng làm cho nó trông càng dài sọc ra thêm- mặt mũi thì chẳng xấc láo nhưng cũng chẳng thích nhìn thẳng vào bất cứ cái gì. Tôi thèm đét vào mông chúng để chúng bỏ cái thói hư hỏng đó đi. Vẫn cái màn thích bao vây con mồi trong vòng vây áp đảo, con bé nhóm trưởng hất mặt “chào” tôi.

- Bà chị! Lại gặp nhau nữa rồi. Coi bộ con gián nào cũng thường sống dai.
- Và lại còn hôi hám nữa.
Chúng phá lên cười ầm ĩ. Thay vì trả lời chúng, tôi theo thói quen từ nãy giờ lại quan sát cánh cửa phía trên.
- Thế nào. Câm rồi ah?
Tôi đứng yên nhìn sững chúng, trán vã mồ hôi như tắm. Rồi lại nhìn đồng hồ. Chân tiếp tục sủi đất. Cái điệu bộ sốt ruột của tôi lại chẳng ăn nhập gì với thái độ của chúng, giống như đối với tôi thì bọn chúng hiện đang tàng hình vậy. Một đứa con gái mặc loại áo mưa thời trang mà bây giờ người ta gọi là “mốt” tiến về phía tôi.
- Bà chị, muốn thử thách tính kiên trì của bọn này hả? Có nghe “chị đại” nhà này nói gì hay không?
Tôi mặc kệ con bé, lòng càng thấp thỏm hơn khi tôi trông thấy một gương mặt quen thuộc. Kẻ mà tôi gọi là khó lường trước được nhất- hắn chực dợm bước trong khi tay đang thò vào trong áo để lôi thứ vũ khí độc đáo của mình. Thật đáng ghét! Gã này khéo trở chứng thì khốn. Tôi ngước nhìn lần nữa và suýt reo lên. Cánh cửa sổ đã mở ra.
- Này!
Tôi đanh mắt trừng con bé vừa lên tiếng kia khiến nó lùi lại một bước. Đột nhiên tôi giơ cao ngón tay chỉ thẳng về phía cánh cửa sổ, theo phản xạ lập tức bọn chúng đều cùng lúc nhìn theo tay tôi. Tuy nhiên chúng sớm nhận ra trên đó chẳng có gì cả ngoài một chiếc cửa sổ méo mó thuộc về một căn nhà xiêu vẹo. Sự khó hiểu lẫn tức giận chưa kịp bộc lộ ra ngoài thì chúng lại buộc phải chú ý đến hành động bất thường của một người khác. “Loivevoime”- cái gã con trai tự xưng là Pun đã xuất hiện trước mặt chúng từ lúc nào.

- Trừ khử những con gián xung quanh ZenDy!
Anh ra thét lên, giọng rất gắt. Cũng với cái cách giống như thầy giáo vậy. Anh ta đang hô to khẩu hiệu của bọn chúng. Ba giây ngơ ngác nhìn nhau, rồi như làn sóng lan tỏa, chúng đã mở bừng mắt để hô to theo khẩu hiệu mà giờ đây người con trai lạ lùng này đóng vai trò của vị thủ lĩnh.
- Trừ khử những con gián xung quanh ZenDy!
- Trừ khử những con gián xung quanh ZenDy!
- Trừ khử những con gián xung quanh ZenDy!
Tôi nhíu mày quan sát từng hành động của mọi người. Và cánh cửa lúc này cũng từ từ khép lại. Thở phào nhẹ nhõm.
- Thôi đủ rồi đó!
Chúng ngừng bặt.
- Chịu mở miệng rồi sao?
- Ở đây ai là đầu đàn?
Tôi giữ cho mình sự thản nhiên, bình thản đến nỗi tôi thiết nghĩ nó vô hình đánh vào trực giác của đám trẻ này, nhất là cậu bé ròm đó. Dù không cố tình nhưng tôi phải thừa nhận rằng thằng bé đề phòng với tôi thấy rõ, nó bắt đầu kéo tay con nhỏ trưởng nhóm và miệng mím chi lại kể từ lúc tôi chẳng nói chẳng rằng giơ tay chỉ về phía cửa sổ.
- Là tôi! Sao nào?
- Được. Bọn các người tính làm gì?
- Dĩ nhiên là cho cô một trận y như lần trước.
- Không! Thê thảm hơn lần trước.
- Thật sao?- Tôi nghiêm túc với một nụ cười thảng hoặc trên môi.- Bọn các người nếu không lầm thì đang trốn học để tụ tập nhau đến đây mà bày ra cái trò điên loạn này chứ gì? Không sợ bố mẹ đét vào mông ah? Nghe nói HaMoKu luôn nằm trong danh sách những đối tượng cần được giáo dục lại mà.
Chúng cười ré lên. Chắc tại tôi nói tức cười lắm thì phải.
- Đâu có ai ngu để cho phụ huynh biết. Thấy con mình học hành đàng hoàng là yên tâm rồi, tâm lí nó như thế nào- đối với họ vẫn cứ nghĩ giống như một tờ giấy trắng.

- Đúng vậy. Chỉ đáng tiếc, giấy càng trắng càng dễ vấy dơ.
- Có lúc muốn tâm sự cũng thật khó nói chi kêu mấy người đó hiểu chúng tôi. Thấy thứ gì sai, không ổn thì chỉ biết cấm đoán.
- Thôi câm cái mồm tụi mày lại đi. Nhắc tới là tao phát bực. Mỗi lần tao làm sai tao cũng thấy sợ lắm chứ, tao cố gắng ăn năn bằng cách ăn vài cái đá đít, chịu vài cái bạt tai. Đau thì nhanh hết nhưng những lời mắng chửi nặng nề đó thì tao không thể quên, nó ám ảnh trong từng giấc ngủ. Chắc tao đần lắm nên không thể dạy dỗ theo cách bình thường được.
Tôi lạnh người khi nghe chúng nói. Một luồng khí nóng hổi sôi sục bao quanh. Con bé trưởng nhóm mở màn cho lễ hội diệt gián, giống như lần trước, nó từ từ kéo phăng áo ra để lộ đôi ngực trắng nõn làm ẩn hiện dòng chữ mà tôi chỉ đọc được tên của Zen. Đồng bọn cũng giơ cao khẩu hiệu mà chúng chuẩn bị sẵn để hỗ trợ cho “chị đại”. Vài ngọn đuốc được thắp lên, liền sau đó hàng chục bó rơm ném vào tôi một cách nhanh gọn, bài bản. Đôi mắt chúng lừ đừ y hệt những cái xác không hồn. Tôi giơ tay vuốt mặt, nỗi bàng hoàng bỗng thoáng qua- “làm thật hả trời”- cái thứ dễ bắt lửa này muốn cảnh báo tôi rằng việc chúng sắp sửa làm còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
- Nói đi! Có chịu biến khỏi đời của ZenDy hay không?
- Hỏi anh ấy có đồng ý không đã.
Sau câu nói đầy ngoan cố đó của tôi là một không khí u ám gần như quện lại. Toàn bộ ánh đuốc đồng loạt giơ cao cùng khẩu hiệu, với phục trang là nguyên một màu đen hắc ám, chúng hoàn toàn thích hợp cho “vở diễn” này. Có điều chẳng hiểu sao thằng bé ốm nhách, cao kều đó có vẻ nôn nóng. Nó nhận ra gì từ tôi chăng!!!

- Cho bà chị một cơ hội cuối cùng. Tôi hỏi lại: có đồng ý hay không?
- Vậy xin hỏi lại: các người có ý thức rằng nếu sự việc mà các người đang dự định làm có kết quả nghiêm trọng thế nào không? Liệu các người có chịu trách nhiệm nổi?
Sở dĩ tôi muốn trò chuyện thêm bởi theo nhận xét của tôi- chúng thực sự chỉ là những đứa trẻ- những đứa trẻ ngốc nghếch thích chứng tỏ mình. Bằng chứng là phần lớn chúng lấm lét nhìn nhau, còn con bé đang đứng trước mặt tôi thì chẳng giấu nổi sự sợ hãi. Ngay từ đầu cái khẩu hiệu lệch lạc đã không cho chúng đi đúng hướng và giờ đây nó cũng chẳng thể tạo ra chút sức mạnh tinh thần nào. Con nhỏ nghiến chặt răng. Thằng nhóc ròm càng lúc càng tỏ rõ thái độ cảnh giác cao độ với tôi. Đúng vậy. Tuy nhiên, tôi đã không còn là đối tượng nguy hiểm duy nhất cho chúng lúc này.
- Châm lửa!
Nguy hiểm quá. Chúng muốn làm thật sao. Không! Nhưng… quá muộn. Bởi vở diễn đã đến lúc hạ màn được rồi.
- Dừng lại ngay! Bọn hư hỏng!
Giật bắn người. Phản ứng chung của cả bọn sau khi nghe ai đó gào lên. Con bé nhóm trưởng lấy lại bình tĩnh sau cùng, nó đưa mắt tìm kiếm và quát tháo inh õi.
- Ai. Đứa nào vừa lên tiếng. Nói. Nói.
Nó điên tiết vừa tra hỏi vừa dí dí ngọn đuốc vào mặt từng đứa. Thằng nhóc ròm ngồi bệt xuống- nó đã hiểu ngay mọi chuyện. Đám xung quanh xua tay lắc đầu lia lịa.
- Không phải tao.
- Không phải giọng của tao.
- Vậy là ai, ai vừa lên tiếng!
- Là chúng tôi!

Âm thanh nghiêm khắc đầy uy lực phát ra từ phía mà trước đó là của nhóm những người bạn mới. Tuy nhiên bây giờ nó chính là cánh cửa để chào đón một tập đoàn hùng hậu phụ huynh học sinh- tức những đấng sinh thành đáng kính trọng mà đám nhóc HaMoKu này dẫu có oai phong đến đâu cũng phải xẹp xuống khuất phục. Theo sau họ là tổ chức hỗ trợ phụ huynh: GaDu- ĐaTa[1]. Nói cách khác, HaMoKu là một trong những đối tượng hàng đầu của tổ chức này.
Ôi! Sự tự tin thái quá khiến chúng không hề biết rằng mình đang lọt vào cái bẫy mà chúng tôi giăng sẵn.
Bọn trẻ liền bỏ chạy nhằm trốn được đứa nào hay đứa nấy- lúc này mặc kệ ai là nhóm trưởng- mặc kệ cái khẩu hiệu chết tiệt nào đó- quan trọng đừng để bản thân phải giáp mặt với các đấng sinh thành. Thằng ròm cười khẩy, nó chẳng ngạc nhiên gì trước tình hình này, chỉ có con bạn thân ngốc của nó là cảm thấy thất bại não nề. Dù sao thằng nhóc cũng không có ý định sẽ bỏ rơi nó- nhất là khi mẹ nó đang vô cùng giận dữ lẫn kinh hoàng vì chính mắt bà chứng kiến một hình ảnh khác từ đứa con gái ngoan ngoãn mà bà vẫn nghĩ vậy (hay gọi là “cứ tưởng” cũng được)…
1 phút sau. Nhóm HaMoKu được tập trung lại một chỗ. Lần này chính chúng đóng vai là kẻ bị bao vây. Trong lúc chúng lo diễn trò thì Pun cùng những người bạn trong nhóm đua xe trên không của Zen đã thông báo với nhóm phụ huynh học sinh và tổ chức GaDu- ĐaTa mà trước đó đã được chúng tôi hợp tác. Máy ghi hình do Pun bố trí là bằng chứng cụ thể để nhóm HaMoKu cúi đầu nhận tội- thì đó: đâu phải ai cũng có may mắn được người khác nhắc nhở từng li từng tí mà nên người, tất cả đều phải biết tự kiểm soát và nhờ vào nỗ lực của bản thân chứ đổ lỗi thì quá dễ rồi.
- FiFi. Chị không sao chứ?
Pun nháy mắt với tôi, nó ám chỉ kế hoạch của Zen bước đầu đã thành công. Kế hoạch ư? Thật ra sau khi Zen chữa lành vết thương cũng là lúc tinh thần anh phục hồi trở lại. Anh liên lạc với Pun, nhờ cậu tạo một tài khoản và tìm mọi cách lấy lòng tin của nhóm HaMoKu trong diễn đàn bằng cách tham gia thật nhiệt tình và cứ thoải mái đưa tin thật về hiện trạng của chúng tôi.
Pun mở lớn mắt đáp lại cơn hằn học của con bé trưởng nhóm. Trong khi các bạn nó đang lục tục theo phụ huynh ra “xe khách mời” của GaDu- ĐaTa chuẩn bị sẵn thì nó vẫn cố lướt qua chúng tôi cùng thằng bạn thân và người mẹ trẻ.

- Anh là đồ dối trá!
- Tôi không dối trá! Mọi thông tin tôi cung cấp đều là sự thật. Kể cả tên, tuổi.
- Nhưng chính anh nói là học cùng trường, khác khóa, khác ngành mà. Tại sao chúng tôi tìm không thấy mối liên hệ giữa anh với chị ta chứ.
- Thật ra tôi chưa hề mở miệng nói là tôi không quen chị ấy. Còn việc khác khóa, khác ngành là đúng, chỉ có điều khóa nào, ngành nào nó lại là chuyện khác rồi.
- Anh…
- Ai bảo tại cậu ngốc!- Thằng bé ròm thủng thẳng nắm lấy tay con bạn.
- Ai ngốc, chẳng phải cậu quản lí ILZ sao?
- Con nhỏ cứng đầu này, chẳng phải tớ đã “xi- nhan” với cậu rồi, đi theo ngay người ta để bị mắc bẫy ngọt xớt. Giờ thì rõ rồi đó, “Loivevoime nghĩa là Lối về với mẹ”.
Dù đang mang tâm trạng hỗn hợp: buồn bực, lo lắng, thất vọng; song con bé vẫn để tay mình yên ắng trong lòng bàn tay thằng bạn thân. Tôi để ý thấy người phụ nữ chợt mỉm cười hiền từ. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, chị có chút bối rối. Nếu đoán chừng tuổi tác, tôi trông chị lớn hơn tôi vài tuổi là cùng, có lẽ chị ấy phải sinh con rất sớm…
- Thay mặt con bé, tôi…
- Không sao đâu. Hãy để ý đến con bé nhiều hơn. Em của cô bé, nếu có thời gian hãy đi theo cô bé đến hồ bơi.
- Em gái!!! Sao chị biết tôi có em gái, chị theo dõi tôi sao. Mẹ, chị ta…
Con bé im bặt, nó biết lần này vẻ ngoan ngoãn chẳng có hiệu quả để mẹ nó tin tưởng nó. Chị đang giận thật. Vì chị đang quan tâm nó đấy.

Chiếc xe nhấc thân hình thon dài khỏi mặt đất, kéo theo sự nhẹ nhỏm dần nhích khỏi tâm hồn trĩu nặng của tôi lên cao mấy tấc. Anh chàng bặm trợn ban nãy suýt nữa phá hỏng kế hoạch, hắn đã phát cáu khi thấy thái độ xấc láo của đám HaMoKu, lúc này lại cười khanh khách vỗ vai nhóc Pun.
- Thấy chiếc xe hoa hòe hoa sói của nhóc là tức cười rồi, ai dè lại còn đặt một cái tên sến một cách “chảy xệ” nữa chứ. Cái gì mà “Lối về với mẹ”. Quá xá!
Pun khoanh tay cười nửa miệng.
- Đúng là tôi có cảnh báo trước cho bọn nhóc đó, nhưng không phải “Lối về với mẹ”, mà là: “Lôi về với mẹ”. Anh cũng ngây thơ giống thằng nhóc ròm lúc nãy.
Đám bạn vỗ tay đôm đốp, bật ra cười ha hả cho cái tên chuyên bộp chộp, nóng nảy, suýt nữa là phá hỏng việc của thủ lĩnh. Trông khi tên này nghệch mặt ra thì tôi lại ngước nhìn ô cửa sổ bên kia một lần nữa… Việc của thủ lĩnh tới đâu rồi?
[1] Một tổ chức chuyên tìm kiếm những đối tượng dưới 18 tuổi có hành vi sai lệch chuẩn mực đạo đức hoặc tinh thần bất ổn định mà chưa vượt ngưỡng vi phạm Hình sự để đem về giáo dục; giúp các đối tượng trẻ tránh khỏi mức phạt nặng bằng cách ngăn chặn những hành động sai lầm nghiêm trọng kịp thời trước khi nó xảy ra.
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Vân Sơn Tự – Khám phá Chùa Núi Một và danh thắng Núi Một tại Côn Đảo
Khám phá lịch sử và giá trị văn hóa của di tích Vân Sơn Tự – Chùa Núi Một, Côn Đảo. Tìm hiểu kiến trúc, hậu điện, miếu Sơn Thần và thắng cảnh Núi Một đầy linh thiêng và độc đáo tại Bà Rịa - Vũng Tàu.
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 4)
Tiếp tục series Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo - admin rất yêu thích việc sưu tầm các ảnh quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90.
-
Thương hiệu quà tặng Pulo Bear – chứng nhận uy tín, chất lượng và sự đầu tư nghiêm túc của người địa phương Côn Đảo
Côn Đảo - hòn ngọc của Biển Đông, không chỉ nổi tiếng với cảnh sắc hoang sơ tuyệt đẹp, mà còn gây ấn tượng bằng những sản phẩm quà tặng độc đáo. Trong số đó, Pulo Bear đã trở thành một thương hiệu quà tặng đầy uy tín, thể hiện sự đầu tư nghiêm túc…
- Vân Sơn Tự – Khám phá Chùa Núi Một và danh thắng Núi Một tại Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 4)
- Thương hiệu quà tặng Pulo Bear – chứng nhận uy tín, chất lượng và sự đầu tư nghiêm túc của người địa phương Côn Đảo
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
#bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Côn Đảo thập niên 90 #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Anh #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Em #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear # Người Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulobear - Gấu Pulo #Pulo Bear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng