(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 32) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 32) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XXXII: CĂN NHÀ XIU VẸO

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

Căn nhà xiu vẹo dễ làm người ta có cảm giác không tốt về chủ nhân của nó. Hoặc là cẩu thả, hoặc là thiếu bình thường một chút… Thật ra thì phong cách của căn nhà với chủ nhân hiện thời của nó chẳng ăn nhập gì với nhau cả- bởi chủ nhân chính thức của nó hiện đang bận theo dõi một vụ án.

Người phụ nữ cười gượng gạo khi tôi bước vào. Nhìn nét mặt bà, tôi cũng đủ hiểu câu chuyện đang diễn tiến đến đâu…

 Trí nhớ mách bảo rằng đứa bé mặc bộ đồ bơi màu đỏ tôi gặp ở Khu Thể thao trẻ em dạo đi tìm Pun lúc đó rất có khả năng liên quan đến con bé nhóm trưởng nhóm HaMoKu. Có thể chúng ngẫu nhiên trông giống nhau, nhất là mái tóc xoăn tự nhiên và hai khóe môi xếch ngược. Nhưng theo lịch ghi chép mà Pun tìm được đã chứng minh nghi hoặc của tôi có cơ sở, tất nhiên là với địa chỉ kèm theo thì LopLy Gơ- tên đứa bé ấy còn có một người chị tên là Natti Gơ. Nhân dạng của Natti thì tôi không bao giờ có thể lầm lẫn được- chính là nhóm trưởng nhóm HaMoKu.

Và hóa ra người hôm trước tôi ngỡ là mẹ đứa bé thì thật ra chỉ là người chăm sóc trẻ giúp thôi. Một loạt danh sách các phụ huynh mà RoDi ManMan phải mất khá nhiều thời gian để móc nối thông tin từ các nhóm HaMoKu khác, đến khi Pun và tôi tìm ra tung tích của đứa đầu đàn thì việc hoàn thành danh sách trở nên dễ dàng hơn. Kể cả diễn đàn, kể cả hoạt động và nơi thường xuyên tụ tập của chúng- RoDi cũng nắm rõ, quả thật đến đây coi như chúng tôi nắm chắc phần thắng bởi nhược điểm của chúng là quá phụ thuộc vào một người và chỉ do một người nắm hết mọi việc.

“- Anh Zen, nếu muốn cho đám nhóc này một bài học thì cần gì bày ra nhiều trò phiền phức vậy- RoDi ManMan tự tin rằng anh ta có thể dạy dỗ được bọn nhóc mà không cần phải lập mưu tính kế như Zen.

- Đối với học sinh hư hỏng thì tốt nhất cứ giao cho phụ huynh và tổ chức nào có trách nhiệm, chúng ta có thể làm chúng sợ nhưng để chúng thực sự phục tùng thì không. Cứ để chúng học cách chịu trách nhiệm việc làm sai trái của mình.

 - Tại sao cứ nhất định phải chọn địa điểm này?- Cô gái phớt đời có đôi môi khêu gợi và đôi mi đen nhánh chỉ vào tấm bản đồ đã phóng to con đường dẫn vào một căn nhà xiu vẹo kì cục.

- Một công đôi việc!- Zen đáp và nháy mắt với cô bạn…”

Quay trở lại ngày thời điểm “trùng phùng” hiện tại. Nói ra thì phải cám ơn nhóm HaMoKu vừa rồi đã giúp chúng tôi tạo ra một lực lượng hùng hậu giả nhằm hù dọa ai đó tin rằng: “nếu cuộc đàm phán thất bại thì lập tức toàn bộ đồng bọn đang đợi lệnh bên dưới sẽ san bằng căn nhà này”. Đó là lí do chúng tôi chọn khu đất này- nơi mà từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên dưới.

- Đừng trách tôi tiết lộ bí mật, tại cô em sai hẹn với tôi thôi.

- Thật ngại quá, nếu lúc đó tôi chịu chấp nhận lời bà chị thì mọi chuyện cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Đúng không Zen?

- Uhm, cho chị biết thì được thôi, chỉ là sau đó ai biết chị có giở trò lấy bí mật đó để gây áp lực cho tôi không. Chẳng thà cứ như những gì đã diễn ra còn hơn bị một mình chị thao túng.

Người phụ nữ bật cười nhẹ nhàng.

- Cậu chỉ muốn tôi rút lại lời tố cáo thôi ư? Vậy có ổn không, BO vào cuộc thì sớm muộn gì họ cũng tìm ra chứng cứ thôi.

- Chuyện đó chị đừng quá lo, DuDu sẽ có cách của mình.

- Hừ. Nếu thủ đoạn thì cô ta có thừa nhỉ?

- Chúng ta đều giống nhau mà.

Tôi có cảm giác anh thấy khó chịu khi chị ta xúc phạm đến DuDu. Người phụ nữ quay sang tôi đon đả, giọng ngọt ngào thấy rõ.

- Em với ông ta có quan hệ gì với nhau?

- Chị nói ai cơ?

- Giả nai hay lắm e gái. Nếu không bọn em không thể biết chị với thanh tra NuyTa có tình cảm ngoài luồng được.

- Hả? Là chị nói đó nha. Thì ra chị với ông ta có tình gian. Zen nè, anh có thấy bất ngờ không? Bây giờ em mới biết. Tin giật gân đấy.

Bà ta đỏ bừng mặt mày, thậm chí nếu ai đó động vào là cơn giận sẽ lập tức phun trào ngay. Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều rùng mình khi phát hiện ra bí mật này. Ai mà ngờ kẻ vốn giữ nguyên tắc tuyệt đối như NuyTa lại phá vỡ quy tắc trong cuộc sống hôn nhân một vợ- một chồng, huống chi ông ta có liên quan đến FRob. Và người có khả năng khám phá ra bí mật sâu kín này phải là người có khả năng thâm nhập vào kí ức của con người thông qua vật trung gian bất kì- không ai khác hơn chính là Toz. Sự trợ giúp dành cho những “tay sai” có công nạp mạng cho HaLu- một nhân vật thích gây rắc rối. Còn vật trung gian là gì ư?

- Chị còn nhớ cái huy hiệu gia tộc KIQK chứ? Cái huy hiệu mà chị đã đột nhập vào phòng của một cô sinh viên để lục lọi nhằm moi tin tức thì lại tình cờ phát hiện ra vật mà tôi gửi cho cô ấy kèm theo lời nhắn. Chị đã lấy đi mẫu tin đó và vứt cái huy hiệu vào miệng chú chó gom rác.

Phải rồi, tôi cũng nhớ lại là lúc đó mình không hề mở cửa sổ.

- Nực cười, ý cậu là chỉ một mẫu tin mà biết được tất cả chuyện của người khác?

- Huy hiệu gia tộc KIQK có nhiều cấp bậc, loại tôi đưa cho cô ấy là loại cao cấp nhất, có khả năng ghi nhớ hình ảnh và phân tích não bộ người nào nằm trong phạm vi “con mắt quan sát” của nó.

Tôi quay mặt đi chỗ khác, Zen bịa chuyện tỉnh bơ, dù sao nghe hợp lí hơn là giải thích về một hiện tượng siêu năng lực.

- Hơi bị hoang đường, tôi có nhìn qua cái huy hiệu đó, chẳng có “con mắt quan sát” nào cả.

- Tùy chị thôi, nếu không chị giải thích thế nào về việc tôi có thể khám phá ra bí mật này. Thanh tra NuyTa đâu phải người dễ để người khác lật tẩy mình và càng không thể để người bên cạnh mình phản bội.

Cười khẩy. Một nụ cười ngụy tạo, nó bị tố cáo từ đôi trong mắt láo liên bấn loạn.

- Tóm lại chỉ cần tôi rút lại lời tố cáo, không ra làm chứng thôi chứ gì.

- Chỉ cần như vậy!- Zen lặp lại- Nhưng chị phải xác nhận vào đây mới coi như cuộc nói chuyện giữa chúng ta có tác dụng.

- Tôi muốn hít thở một chút!

Zen nhìn đồng hồ, giọng anh lạnh lùng như lưỡi dao.

- Xin lỗi, thời gian dành cho chị nãy giờ đã quá đủ. Bất cứ hành động nào khác kể từ bây giờ của chị ngoài việc kí cam kết đều là sự từ chối cuộc đàm phán giữa chúng ta. Và tôi sẽ rất vui lòng làm những gì cần làm. Tôi không biết nói suông đâu.

- Thật sao?

- Cứ thử xem!

Cánh cửa dần khép lại sau lưng, vẳng lại bên tai tiếng rơi vỡ của một vật thể mỏng manh nào đó. Nó không giống như xuất phát từ sự bực tức của ai đó mà chính xác là từ sự mất kiểm soát hành động của bản thân đã vô tình gây ra.

- Hú vía, em còn tưởng bà ta sẽ mở cửa sổ và phát hiện ra quân số của chúng ta bên dưới chỉ còn hơn chục người. Suýt tí nữa là lộ tẩy. May mà anh dùng đòn quyết định. Nhưng, nếu đàm phán không thành công thì liệu anh có nói ra bí mật đó?

- Không thể nói, vì thanh tra NuyTa có thể từ đó tìm ra mối dây liên hệ với FRob, những tài liệu về FRob trong tay hắn khó đoán được là đến mức độ nào, mối quan hệ giữa anh với KiQK, giữa chúng ta với Q, có thể ông ta sẽ điều tra chúng ta về bất cứ việc liên quan nào… Chơi liều như thế chỉ tổ lớn chuyện mà lại gây ảnh hưởng cho nhiều người. Vì thế anh mới dùng quân số để áp đảo tinh thần của bà ấy, mục đích không phải là đe dọa mà chứng tỏ cho bà ta thấy chúng ta dám quy tụ một lượng người đông đảo như vậy thì chúng ta hoàn toàn nghiêm túc. Dám làm mọi chuyện.

Tôi gật gù. NuyTa quả là nên đề phòng, ngay từ ấn tượng đầu tiên về ông ta, tôi đã kết luận ngay điều này.

- Ah phải, bài thi của em vừa rồi. Được ah, còn kì thi tốt nghiệp…

- Em đang định về trường đây.

- Xin lỗi. Để em chịu nhiều thiệt thòi quá.

- Không đâu. Bây giờ anh về công ty ah?

- Uhm, bàn bạc với DuDu ngày họp mặt với giới truyền thông và người hâm mộ, có lẽ là xin dời lại lâu một chút, hiện giờ anh chỉ trả lời phỏng vấn thôi. Em cũng nghe Q nói rồi đấy, Hy vừa gọi cho anh: “Frob muốn gặp chúng ta!”. Nên từ chối không?

- Anh nghĩ xem!

Zen cười thích thú. Tôi đoán nó cũng giống như cảm giác của tôi bây giờ, rất tò mò, rất thỏa mãn, cứ như chúng tôi đã chờ đợi ngày này đến từ lâu lắm rồi...

Trường học!

Thì ra lúc vắng vẻ trông trường học chẳng khác gì một đứa bé bị bỏ rơi, nằm im thin thít, vắng lặng từng ngóc ngách. Ngủ quên ư? Hành lang rộng rãi lướt dài ra xa thật xa, tôi ước gì được đi mãi để không phải nhìn thấy… toàn thể thầy cô đều mang cùng một vẻ mặt nghiêm trọng và lần lượt nhìn về phía tôi!

- Em vào đi. Chúng tôi đang nói về vấn đề mà em đã xin phép với thầy chủ nhiệm và cô hiệu trưởng.

Tôi dạ nhỏ. Xin lỗi, có ai cho tôi mượn bất cứ vật gì có thể phóng thanh cho giọng nói của tôi không? Dường như hiểu được sự cầu cứu của tôi- cô hiệu trưởng mỉm cười.

- Bình tĩnh đi em, cuộc họp của chúng tôi vừa xong và đã có quyết định cuối cùng cho em. Đó là lí do chúng tôi gọi em đến đây!

Bà trầm giọng và nói tiếp.

- Có 2 luồng ý kiến: một là nên để em thi tốt nghiệp vì em đã có ý thức nhận lỗi, hai là nếu nhà trường thả lỏng em thì các sinh viên khác sẽ có tấm gương để nổi loạn. Em cũng biết đấy, chúng tôi sau khi họp xong và lấy ý kiến đa số thì dù cho em có nói sao, kết quả vẫn không thay đổi…

Một tín hiệu được phát biểu hiện lên, tôi chưa từng học qua cô này vì nó không thuộc chuyên ngành của mình.

- Trước khi cô hiệu trưởng thông báo kết quả, tôi muốn nhắn nhủ với em sinh viên Phi Phi một chút. Chưa bao giờ trường chúng ta lại có trường hợp đáng mất mặt này, ngay khi đi thực tế ư, không thể tin nổi. Em nghĩ gì mà lại hành động nông nổi như vậy giữa thanh thiên bạch nhật…

- Em không hành động gì nông nổi ạ?

- Dám trả lời với tôi hả? Cô có biết vì cô mà cái danh hiệu nhân văn vốn là truyền thống tốt đẹp trường này bị người ta xăm xoi hay không? Chưa kể là làm liên lụy đến danh dự của các bạn sinh viên và uy tín của trường…

- Xin cô hãy bớt trách phiền gì em Phi Phi, tôi nghĩ thời gian qua đã là quá đủ rồi và tôi xin phép cô hiệu trưởng diễn ra cuộc họp này không phải để chúng ta trách cứ người khác mà là nhìn lại hai chữ danh hiệu đó, ít ra phải mở một con đường cho bọn trẻ chứ!- Thầy chủ nhiệm của tôi ôn tồn.

- Vì thầy là thầy chủ nhiệm nên sợ bị đánh giá thôi.

- Được rồi cô Diệu Hiền, tôi hiểu những bức xúc của cô nhưng xin cô hãy bình tĩnh để tôi được tiếp tục lời nói.- Cô hiệu trưởng ngắt lời.

Tôi thấy nơi này sao mà xa lạ quá, có lẽ tôi sắp bị đá ra khỏi nơi này khoảng chừng vài giây nữa. Ít nhất điều buồn cười duy nhất ngay lúc này là khi tôi biết tên cô giáo vừa rồi là Diệu Hiền… Dù sao cũng cám ơn thầy- thầy chủ nhiệm.

- Ý kiến gửi về cho tôi đã được tổng hợp xong. Và bây giờ tôi xin phép…

Tim tôi đang nhảy trên tấm đệm đàn hồi cực tốt. Tôi có cảm tưởng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bờ môi của cô hiệu trưởng.

- … không công nhận kết quả này.

Hả. Tất cả thầy cô trong trường đều cảm thấy bất ngờ, họ không hiểu ý cô hiệu trưởng là gì. Riêng tôi thì cứng đơ tựa khúc gỗ, thậm chí cả nhìn thẳng vào mặt cô tôi cũng thấy khó khăn. Là bởi tôi không chắc lắm nó có tốt cho mình không hay là…

- Tôi là người hiệu trưởng thứ 29, nghĩa là trước tôi đã có 28 vị hiệu trưởng duy trì thành công danh hiệu nhân văn tốt đẹp đó rồi. Thế nhưng đúng như những gì đã xảy ra, buộc ta phải nhìn lại mình, liệu rằng cái gọi là truyền thống nhân văn đó có trói buộc ai không, có khắc khe quá không, hay là chỉ phục vụ cho số đông và chế ngự thành phần khác. Nhân văn có ý nghĩa gì khi xúm vào chỉ trích một con người đáng thương, khi cố gắng ca ngợi sự chịu đựng, phục tùng của con người bằng những từ hoa mĩ. Chỉ là một hình thức để chế ngự, bởi nó làm người ta thấy yếu ớt, không dứt ra được, còn những gì vốn ít được ca ngợi thì đổi lại họ có được tự do… Tại sao không cho em ấy một cơ hội, tại sao phải gán ghép cho nhau những xiềng xích vô hình đó. Chúng ta coi trọng danh dự thì danh dự lại che giấu cái bản chất của chúng ta, sự thật thì tôi biết phần lớn thầy cô thấy sự việc này chẳng có gì hệ trọng cả, chỉ vì cái danh hiệu đó gây sức ép đến tư tưởng của mọi người. Có thầy cô nào lại ngăn cản học trò muốn được học hay không, muốn thi tốt nghiệp thôi mà, không thể sao. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Đó mới là nhân văn. Do đó- tôi- nhân danh hiệu trưởng thứ 29 của ngôi trường này quyết định cho em Đỗ Bảo Phi Phi tiếp tục học tập, thi cử bình thường như bao sinh viên khác.

Một tiếng vỗ tay nho nhỏ từ phía khuất, tôi không biết đó là ai. Và nó kéo theo một tràng pháo tay nổ ra khắp phòng. Râm ran. Cảm giác lân lân khôn xiết- chính là tôi đó. Trời ơi cái kết quả ngoài mong đợi này có quá sức tưởng tượng đối với tôi hay không? Tôi rất muốn được hòa trong dòng người vỗ tay đó nhưng phải tìm mọi cách kềm chế lại cảm xúc.

- Nhưng thưa cô, nếu vậy thì cô sẽ có cách đối phó với giới truyền thông và kể cả tổ chức Điều hành giáo dục của cả nước chứ.

- Tôi sẽ trình bày lí do chính đáng của mình và tôi tin là họ sẽ hiểu, các thầy cô ủng hộ cho tôi và em sinh viên này chứ.

Đồng loạt các giáo viên trường đều đứng dậy kèm theo tiếng vỗ tay giòn giã hơn. Tôi nghĩ trong mắt họ sự cảm động vì được làm việc với người lãnh đạo đầy bản lĩnh như cô hiệu trưởng đời thứ 29 này đây! Lòng tôi tràn ngập sự biết ơn, tôi cảm nhận được hơi ấm từ những con người xung quanh mình- đây mới là nơi chốn dành cho tôi…

- Coi nào Phi Phi, sao lại khóc nữa rồi?

- Thầy NuCoTi…

Tôi biết sự đè nén cảm xúc của tôi đã thất bại. Tôi bật khóc to trước mặt người thầy mà tôi từng cho là hiền từ đến kì cục, người mà tôi đã kịp nhìn thấy đi từ cái góc khuất đến. Tôi cứ hết lau nước mắt rồi lại tiếp tục nhỏ nước mắt cho đến khi bàn tay ông vỗ về khuyến khích, bụng ông rung rinh vì điệu cười khà khà thoải mái của mình.

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689