(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 14) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 14) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XIV: HẾT CẢ HỒN!!!!

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

....

- Định suy tư đến bao giờ nữa đây Pun?

 “Ông cụ” trầm lặng suốt từ quãng đường về đến KTX và lúc này đang chăm chú nhìn khắp phòng tôi.

- Vẫn chưa nhận ra ai sao “chàng trai nhỏ”?

“Cụ già” nheo mắt vẻ hóm hỉnh sau những phút suy tư. Tôi thoáng nghiêng người khi đang mãi mê chọn món ăn trên máy bán cơm tự động. Tôi ngó trân trân vào gương mặt quen thuộc chỉ có điều đó giờ là một người khác hoàn toàn với những gì tôi vẫn tưởng. Giọng nói đã khôi phục lại nguyên trạng. Nụ cười tự tin thổi bùng lên trong mắt tôi một cơn bão- chỉ muốn nhắm nghiền đi nhưng sự bất ngờ quá mạnh mẽ biến thành cái trợn trừng đầy sững sờ- nó đi đôi với cái há hốc ngớ ngẩn của tôi. Cảnh tượng trước mắt khiến kẻ vừa tháo lớp hóa trang trên mặt ra phát buồn cười. Anh ta càng nấc lên cười thích thú bao nhiêu thì ngược lại tôi càng cảm thấy ngẩn ngơ bấy nhiêu. Tôi nắm chặt hai bàn tay mình mới hiểu rằng bản thân tôi đã bối rối biết chừng nào- hệt một con tắc kè- tôi nhanh chóng biến đổi màu da để thích nghi với sự thẹn thùng của mình- phải- chúng đỏ ửng lên.

- Zen! Sao lại là anh? Vậy còn Pun?

- Cậu ấy đang hoàn thành vai diễn một ZenDy bận rộn bên cạnh DuDu để thay thế cho anh.

Tại sao tôi lại không nghĩ đến trường hợp này cơ chứ, liếc xéo về anh- tôi bực ra mặt chỉ muốn nhai sống thái độ đắc thắng hiện rõ trên vành môi tự tin đó. Thật ra mà nói tôi không hề giận anh, chẳng qua là sự tài tình trong lốt hóa trang mà Max đã dày công chuẩn bị. Zen chiếm chỗ tôi bằng cách nhấc bổng cái thân hình gọn lỏn và đặt nó trên đôi chân mình. Anh vẫn cười.

- Đối với cô gái anh thương mến thì anh có nên bỏ mặc cô ấy không quan tâm được sao? Để em có thể tự nhiên hành động, anh và Max quyết định giữ bí mật. Ai dè em ngốc quá vậy chứ?

Tôi gãi đầu, chẳng qua phải xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng cải nam trang tôi thấy không thoải mái. Ngoài việc chống cằm lên đầu tôi và mặc tôi vân vê mấy ngón tay anh thì Zen hầu như im lặng. Tôi nâng niu bàn tay đáng yêu thon dài của anh hết lật lên xem các đường chỉ tay rõ ràng hằn đậm nét, rồi trở xấp sờ nắn các đốt ngón tay. Tại sao ông Man- TaLa lại có thể làm chúng di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc như vậy nhỉ? Tôi thử ngo ngoe mấy ngón tay mình, cảm giác gượng cứng và khá mỏi khi tôi cố gắng đẩy nhanh hơn. Thật điên rồ! Tôi phát hiện điều hay ho, so sánh bàn tay của mình với Zen- ngắn hơn và nhỏ hơn, tôi thích thú giơ cao chúng lên để ngắm nghía. Bàn tay anh to dần to dần lên, tôi đưa nó lại gần quan sát, cảm giác bình yên ùa về cùng với những mệt mỏi của những chuyện rắc rối xảy ra khiến tôi muốn chợp mắt. Lớp sáng lớp tối lẫn lộn, nó lại hòa thành thứ đau nhức cả mắt, người tôi day dứt, lại nỗi ám ảnh về giấc mơ đó- tại sao thời gian gần đây tôi cứ lặp đi lặp lại trạng thái khó hiểu này. Tôi thừa nhận việc đó ngăn cản mọi cảm giác tự nhiên mỗi khi gần anh hơn, nhất là sau chuyến đi về NuRuBi, nó chợt biến chứng như một căn bệnh tái phát nặng đến mức tôi thể hiện nó lộ liễu trên cả da thịt mình và trong tâm tưởng tôi đã không thể kềm chế được nữa. Giống như sự chắp vá nhiều kí ức chồng chéo lên nhau và bị nhầm giữa quá khứ với hiện tại. Ai đó cười với tôi. Ai đó gọi tên tôi trìu mến. Bàn tay đó thật rộng nhưng nó như thứ quỷ quái trong tâm hồn, nó siết chặt lấy tôi khiến tôi ngộp thở, bụng tôi nôn nao.    

Nguồn: pinterest

- Sao thế?

Tôi khẽ nghiêng đầu co mình lại, cùng lúc nhận ra cả hai chúng tôi đều đang mãi mê nghĩ chuyện của riêng mình. Tôi lắc đầu liếm bờ môi khô ráo bắt sang chuyện khác.

- Anh đã gửi cho em chiếc huy hiệu để vào gặp Max phải không?

- Đúng vậy. Kể cả số điện thoại và chi tiết về cách ra vào thuận lợi mà không xui xẻo lọt nhầm vào hang ổ kì cục của Max.

Chắc là cái phòng bề bộn đã báo hại tôi đây mà. Zen có vẻ băn khoăn về điều gì đó, anh suy nghĩ mông lung lắm thì phải và bỗng nói một câu kì cục.

- Anh muốn bên cạnh em ngay bây giờ.

- Nghĩa là sao?- Tôi phì cười, anh ấy lại muốn gì đây.

- Anh sẽ thuyết phục DuDu để Pun thay thế công việc của mình, cậu ấy sẽ làm tốt nếu được sự dẫn dắt thông minh của DuDu.

- Em không hiểu. Mặc dù em rất muốn được như anh nói nhưng em muốn biết tại sao. Hay là sẽ có chuyện gì xảy ra?

Zen thở dài. Anh cố nói ngắn gọn hơn.

- Có lẽ anh đang lo lắng quá thôi. Ngay từ đầu đáng lí ra không nên có chuyện này. Em không nên dính dáng tới chuyện này.

Tôi vẫn chưng hửng tròn mắt nhìn anh.

- Nhưng quyết định như vậy. Anh sẽ bên cạnh em.

- Bằng cách nào?

- Đi học cùng với em.

Tôi há hốc nhưng vẫn đủ bình tĩnh để cương quyết.

- Em phản đối.

- Vì sao chứ?

- Còn hỏi em. Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiều người. Em chỉ tham gia tới đây thôi, chuyện của FRob gì đó, em chẳng muốn quan tâm đến. Vì thế anh yên tâm đi, em sẽ không gặp chuyện gì được đâu.- Tôi đứng phắt dậy bỏ đi.

- Đáng tiếc. Nếu em không trở thành kẻ liên quan mấu chốt trong vấn đề này thì anh đã chẳng thấy phiền phức thêm.

Tôi nghe tiếng nuốt không khí trôi xuống cổ họng một cách khó khăn. Giọng nói lạnh nhạt của anh làm tôi cảm thấy bị tổn thương, tôi ngông cuồng buông một câu.

- Vậy thì tôi làm tôi chịu.

Zen tức giận, anh đẩy mạnh tôi vào tường đau điến.

- “Tôi làm tôi chịu”, bộ tưởng là con nít hả? Có biết vì ai mà tôi lo lắng không? Em bị Max đem ra làm con cờ thí đó. Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm được em và chắc chắn đối tượng của cả cảnh sát lẫn bọn người mờ ám kia chính là em.

Nguồn: pinterest

Tôi nép người sang một bên, anh kinh ngạc nhận ra mình đang lớn tiếng giận dữ. Zen nắm lấy tay tôi kéo ngoặc vào thân thể ấm nóng của mình, tôi níu chặt anh yêu mến giữ cho mình món quà đáng quý. Mãi tới khi tôi lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng.

- Con cờ thí?...

Zen kéo tôi ngồi xuống. Anh ấy đã biết trước chuyện này sao. Tôi nghi hoặc.

- Anh vẫn đồng ý để Max tính toán như vậy?

- Nhưng lúc đó Max nói hắn ta đã đưa em về đến nhà rồi, còn người trực tiếp thực hiện mới là người của hắn, trong kế hoạch của bọn anh không hề có em cho đến khi anh kinh ngạc trông thấy em cải nam trang xuất hiện tại đám đông thì đã quá muộn.

Quả thực trước đó tôi từng lấy làm lạ về bộ mặt gian xảo của Max khi anh ta đã bàn bạc riêng với tôi về nhiệm vụ mà tôi phải làm. Nhưng tôi nghĩ đơn giản mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Tôi bỗng thấy lo sợ, tay đó muốn gì sao lại lôi tôi vào cơ chứ.

- Sao lại là em mà không phải ai khác? Nếu chẳng may em bị phát hiện thì kế hoạch sẽ hoàn toàn bị phá sản vì em là người trực tiếp cướp Q? Sao anh ta liều lĩnh vậy chứ?

- Uhm… bản thân em có nhận ra là em có một thể chất nhanh nhẹn rất đặc biệt mà người bình thường nếu không có chế độ tập luyện kiểu đó thì họ không bao giờ làm được không? Anh đã để ý điều này từ khi gặp e và Q lúc đua xe trên không. Không phải ngẫu nhiên mà anh nhìn về phía chiếc xe đó đâu. Còn Max, anh ta đã âm thầm quan sát em trong thời gian em đột nhập vào dinh thự KIQK. Hắn cũng giống như anh, hắn tin tưởng vào trực giác của mình. Ngoài ra, anh ta còn muốn dùng em làm cái cớ để khiến anh phải cộng tác với hắn xuyên suốt chuyện này. Max có mục đích sâu xa hơn, không đơn giản là giúp Q đâu, hắn muốn tìm danh tính các thành viên Frob. Anh đã mắc bẫy của người bạn thân này một cách ngớ ngẩn. Và anh có trách nhiệm vì đã lôi kéo em, nên anh muốn bảo vệ em.

Tôi không nghĩ Max lại có ý đồ sâu xa đến thế.

- Nhưng anh không thể để Pun thay thế mãi được vì cậu ấy còn có việc học của mình, hơn nữa công việc bận rộn vốn là dành cho anh, DuDu sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.

- Nhưng mà…

- Đừng nhưng nữa Zen. Em hứa với anh, em sẽ không dễ dàng để xảy ra bất trắc nào cho bản thân.

Zen xoa xát vào mái tóc mình, anh cũng có vẻ mệt mỏi. Chiếc điện thoại báo nhận một lá thư của người quản lí, điều đó có nghĩa Pun đã trở về an toàn và êm xuôi, cũng có nghĩa là Zen phải trở về để tiếp tục vai trò của mình sau giấc ngủ ngắn ngủi này. Tôi lặng lẽ bước sau anh ra phía ban công, anh “gọi” chiếc xế mà tôi nghĩ nó hợp với phong cách của một gã thích tốc độ lạnh lùng hơn là tên con trai đỏm dáng thường thấy. Tôi bất chợt kéo vạt áo sau của anh và cũng cuống quýt buông ra trước khi anh nhận ra tôi muốn bên cạnh anh hơn lúc nào.

- Không nỡ rồi ư?

Anh quay lại mỉm cười trêu chọc và chầm chậm ngồi xuống bệ cửa, giang hai tay mình ra và hơi hếch vành môi mình lên như sẵn sàng chờ đợi điều gì đó từ tôi. Tôi chẳng biết làm gì đành gãi đầu gãi tai, cuối cùng lao vào vòng tay rộng mở ấy. Một nụ hôn êm ái và tôi muốn nó kéo dài hơn dù cho chiếc xe trung thành đã chờ đợi sẵn từ đằng sau lưng anh. Tôi ngước nhìn khi môi anh ngừng chuyển động. Anh đã khựng lại, mắt mở lớn, cố nở nụ cười gượng chỉ về phía sau. Tôi phải rất lâu mới dám quay đầu lại xác nhận vật thể nào lại có thể gây cho Zen bất ngờ lớn đến vậy. Hai hốc mắt tôi mát mẻ, tôi run rẩy trông về bóng dáng nhỏ nhắn đang dùng tay che miệng mình lại.

- LaLa. Sao cậu lại ở đây?

Nguồn: pinterest

Thật đúng là ngốc nghếch cho câu hỏi của tôi, cô ấy ở ngay bên cạnh phòng và là sinh viên của trường này thì lí do gì lại không thể xuất hiện ở đây cơ chứ- đáng lí ra phải hỏi là tại sao lại có mặt vào đúng lúc này. Nhưng nhỏ có vẻ am hiểu, tròn xoe mắt cười thật tươi dù hình như cô vừa mới bị đánh thức giấc ngủ ngon.

- Ban nãy nghe tiếng ai đó rất lớn từ bên này, tớ chỉ sang hỏi xem có phải cậu có chuyện gì mà thôi. Thấy cửa vẫn chưa đóng, tớ có chút lo lắng nên đã đường đột mở cửa vào. Xin lỗi nhé!

Thật là không tin nổi, nó vẫn tự nhiên như bình thường. Liệu nhỏ có thấy gì chưa nhỉ? Một anh chàng nổi tiếng mà nó từng hâm mộ đang qua lại với nhỏ bạn cạnh phòng lại cố tình giấu nhỏ, ý nghĩ đó đang hình thành trong nhỏ chăng? Thậm chí cô sẽ hỏi về bộ dạng kì cục của tôi bây giờ. Zen thì thầm vào tai tôi, tôi lại gần LaLa quay phắt nó lại nói chuyện- cái bóng của anh nhanh chóng yên vị trên xe và rời đi êm ái- tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Này. Người đó là ai thế?

Tôi đứng lui lại “nghiên cứu” xem nó có lừa tôi hay không và tôi phát hiện rằng thì ra LaLa không mang mắt kính, mà con nhỏ thuộc dạng cận thị nặng nữa mới… hên chứ!

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689