(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
CHƯƠNG XVI: NGÔI TRƯỜNG BÍ ẨN
Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...
Trường tôi. Đông đúc. Nhộn nhịp. Rực rỡ. Bởi hôm nay là một ngày đặc biệt- ngày kỉ niệm trường. Tôi thích thú với sự trang trí và thiết kế từ sinh viên ngành Hội Họa và Điêu Khắc, ngoài tâm trạng háo hức đó ra thì tôi phải è cổ làm như điên các công việc chuẩn bị cho nhóm mình.
Chưa bao giờ hình ảnh đồng phục của mọi người lại làm tôi thấy có ý nghĩa như vậy, đó không phải là mẩu quần áo thường ngày với phù hiệu của từng ngành mà chính là bộ quốc phục. Hiếm có dịp được ướm lên người nên tôi có chút ngượng ngịu. Chiếc cổ đứng xẻ giữa cộng thêm ống tay xoắn đến khuỷu chẳng mấy gây vướng víu nhưng hai chiếc tà rủ xuống gối thì khác, sự nữ tính kì lạ đến từ chất liệu vải mềm đắc tiền cải thiện phần nào chút ngại ngần và tôi tự hỏi con nhỏ trong gương kia có phải là mình hay không? Hàng cúc màu hồng sáng ngay lối chia cắt hai bên ngực tôi kéo dài tới thung lũng nhỏ giữa bụng cùng với chiếc nơ dây mảnh vòng qua cổ áo. Cuối cùng là kết hợp cùng quần suông trắng chạm vừa mắt cá chân.

Có lẽ hôm nay tôi mới tạm rời xa loại giày bâu để làm bạn với guốc cộc- nom hay ho ra phết ấy chứ! Bằng chất liệu gỗ xốp khá dịu chân, cách nó tạo dáng lần tiếng động phát ra nghe thật rôm tai. Đó là những gì ngày hôm nay tôi mặc- tôi lạ lùng ngẫm nghĩ rằng ai đã tạo ra chúng mà hài hòa và cảm giác thân thiện đến thế. Tôi, LaLa, cả những cô bạn cùng dãy phòng đã ôm nhau cười đau ruột bởi trông đứa nào cũng ngồ ngộ, têu tếu. Tôi đã quen với điệu cười đùa của mọi người khi tóm được bất kì thành viên nào cùng cảnh ngộ dọc quãng đường từ KTX đến trường trên xe trượt.
Khung cảnh hoành tráng! Phần trang trí sân trường đã tạo hưng phấn cho tôi- khu phố nhỏ giữa sân trường- ở đó mỗi căn hộ là một ngành nghề liên quan đến nghệ thuật hay nói đúng hơn là tất cả các ngành trong trường tôi. Chúng tôi sẽ tự mình xây dựng một vương quốc nhỏ, trong đó mỗi sinh viên sẽ đóng vai người làm nghệ thuật còn năm cuối sẽ đóng vai trò quản lí.

Thường thì nó thu hút rất đông sinh viên do kéo dài tới ba ngày liên tục nên các khóa sẽ thay phiên nhau thực hiện- rất thú vị nhé- mọi sinh hoạt đều do chúng tôi tự túc với nhau bằng cách trao đổi sản phẩm nghệ thuật do chính chúng tôi tạo ra- giá trị của nó sẽ được tính theo A- B- C. Mỗi căn hộ đều sở hữu một lượng thức ăn thật sự nhưng chỉ có thể dùng sản phẩm của mình để trao đổi lấy thức ăn bên căn hộ khác, nếu được đánh giá là sản phẩm loại B thì phải dùng hai loại như vậy để mua được thức ăn loại A.
Ban quản lí do năm 4 điều khiển sẽ giám sát mức độ công tâm của việc đánh giá từ những người đóng vai “Bố” trong gia đình (là những sinh viên nổi trội có điểm số cao) qua máy ghi hình và sẽ giải quyết thư khiếu nại nếu các căn hộ khác yêu cầu. Đồng thời ban quản lí năm cuối phải có chính sách “ân xá” đối với những căn hộ không đủ “tiền” để mua thức ăn cho “cả nhà”.
Tất nhiên hộ nào mất ít tác phẩm nhất sẽ trở thành hộ giàu có nhưng vì là nghệ thuật nên khó mà nói ai đúng ai sai, cái nào tốt cái nào không tốt. Là người thưởng thức đứng trên lập trường những người cùng làm ra một lĩnh vực sản phẩm chúng tôi học được cách thông cảm chân thành và bổ sung kiến thức về các ngành khác trong trường.

Đau đầu nhất chính là việc ban luật lưu thông của nhóm quản lí, dựa trên việc tiếp thu những luật của năm trước, bãi bỏ luật bất hợp lí và bổ sung luật phù hợp tiến bộ hơn đã sinh ra nhiều vấn đề dở khóc dở cười. Chính những kỉ niệm đó được nhóm Điện Ảnh năm cuối tôi thực hiện, quay lại tất cả để làm tư liệu cũng như một thời để nhớ cho chính mình, dĩ nhiên đối với nhóm Gia Đình Điện Ảnh đang sinh sống bên dưới của đàn em chúng tôi vẫn rất ủng hộ.
Hình tượng mới lạ nhất của ngày hôm nay chính là các bạn nam sinh viên. Phải thú nhận các bạn nữ sinh viên đã đứng hình thế nào khi đứng trước họ- cũng là quần trắng và áo hai tà- tôi những tưởng trông họ sẽ hơi yếu một chút giống như các năm trước. Nhóm thiết kế năm nay đã ưu ái tút lại chỗ nhược từ những lần trước, vải dày hơn có nét góc cạnh khô cứng ở đáy tà, tà của nam sinh có phần dài hơn và bề rộng lại thùng thình xúng xính- bạn nào chẳng may ngực nở nang vạm vỡ một chút sẽ khiến chúng tôi chết ngất nếu chẳng may vô tình trông thấy.

Kết hợp chiếc guốc bầu che khuất phần lớn bàn chân chỉ lộ ra ít ngón- họ thật sự dễ thương như những chú bé con qua điệu bộ lúng túng cố làm ra vẻ nghiêm túc dù rằng lớp áo khoác ngoài đã lấy lại cho họ nét trẻ trung nam tính thường ngày. Hàng loạt đồng phục quy tụ về một chỗ- mỗi nhóm mỗi nhiệm vụ riêng biệt sau khi hiệu lệnh được cất lên…
Một sự kiện quái lạ mà đến khi gặp lại SoXu tôi đã nhớ tới. Tiếng nhạc từ phòng Âm Nhạc hay tuyệt vời mà tôi nghe được hôm đó hóa ra lại không do một người nào thể hiện. Bởi thực chất chẳng có ai ở trên đó cả! Tôi đã nổi da gà khắp người khi lên đến cửa phòng- đó là một phòng Âm Nhạc- đúng như vậy- chỉ là không hề có một loại nhạc cụ nào. Tất cả đều đã chuyển hết đến sân khấu.
Khi tôi hỏi SoXu, cậu cũng khẳng định với tôi rằng cậu chẳng nghe thấy bất kì tiếng nhạc nào ngoại trừ mấy câu hát nhẩm từ miệng tôi. Ngoài ra cậu cho tôi biết người đứng bên bệ cửa sổ là thầy Kang- người được mọi người yêu mến và xem như từ cung trăng rơi xuống đây- rất nhiệt tình và hay làm chuyện ít bình thường- cười thường xuyên là một trong những đặc điểm nhận dạng của thầy ấy.
Chúng tôi điều chỉnh lại tất cả các máy quay cho sân khấu khi chỉ ít phút nữa thôi lễ khai mạc sẽ diễn ra. Ở nhóm mình, tôi trực mic giao lưu với các nhóm trưởng khác mà SoXu là người được tin tưởng giao nhiệm vụ chỉ đạo các nhóm trưởng hay nói cách khác nó giống như Tổng đạo diễn vậy. Công việc của tôi chỉ đơn giản là theo dõi và nhắc nhở các bạn làm theo yêu cầu của nhóm đạo diễn, nhưng có lẽ tôi không bận rộn quá nhiều như thế- người bạn máy 3 cạnh tôi chỉnh thoăn thoắt một đống kí tự hiện lên trên chiếc kính mỏng giăng ngang mắt để điều khiển máy quay từ xa.
Tôi thoáng thấy Kang- ông như hồn ma bóng quế xuất hiện ra vào góc sân khấu liên tục- ông ấy dạy môn Dân gian thì phải. Tôi nhớ như in nét hiền hòa lẫn trong tiếng đàn du dương hôm nọ, dáng vẻ mơ mộng nhìn về hàng cây đỏ thắm. Lại biến mất vào sân khấu- đột nhiên tôi muốn biết tông tích của thầy nên phóng tầm mắt nhìn khắp các màn hình- chẳng rõ thầy ấy đã biến đi đâu giữa tất cả các góc máy đầy đủ như thế chứ. Nhưng rốt cuộc tôi lại để ý đến vị khách mời ngồi ở hàng ghế đầu tiên mà đã có lần gặp ở đâu đó thì phải…

“Các nhóm sẵn sàng!”
Lời xác nhận với khẩu lệnh từ Ban chỉ huy do thầy cô và một số sinh viên ưu tú đảm nhận. Dưới hội trường lúc này là “khu phố” im ắng không một bóng người. Bức màn hé mở- một loạt các cô gái xinh xắn với vũ điệu chào mừng- họ tái lại tiết mục thành công do các khoa nhiều năm trước biểu diễn đoạt giải cao tại các cuộc thi.
Sự bận rộn của công việc nhanh chóng qua đi và cảm giác thảnh thơi chiếm ưu thế hẳn- tôi thở dài nhận ra mình quả là rất nhớ hắn. Ước gì trong số ngần ấy người ngồi ở hàng ghế khán giả- anh cũng sẽ ngồi đâu đó- mỉm cười hay là trầm ngâm, hay nét buồn cô độc, hay thái độ tự tin trêu ghẹo, như thế nào cũng được- chỉ cần anh có mặt ở một nơi nào đó gần em. Tôi nhếch môi bật ra tiếng cười lạnh lẽo- cái kẻ cô độc đó mới chính là tôi.
Ngay cả đến cơ hội liên lạc với Zen cũng bị anh từ chối- thật tức điên lên được. Tôi siết chặt tay mình cố bám vào thứ săn chắc mà nãy giờ mình vẫn giữ lấy. Anh đã xem tôi là cái gì chứ? Chỉ vì tôi không thấy lo lắng và nghi ngờ người bạn của mình sao? Càng nghĩ tôi càng buồn bực và siết chặt tay mình hơn.
- Bạn FiFi. Nếu cảnh quay của tớ không ổn thì cậu cứ nói ra, hà cớ chi lại siết cổ tớ như thế?
Tôi le lưỡi rụt vội tay về và ngộ ra thứ săn chắc mà tôi vẫn bám vào là cổ người bạn mình gì. Tôi xin lỗi rối rít cậu bạn mình.
“Nhóm Ghi hình! Mọi việc ổn chứ?”
Là SoXu. Tôi phì cười cậu ấy cũng đang lạm dụng chức quyền để trò chuyện riêng.
“Rất tốt. Cậu thấy thế nào?”
“Vui thật đấy. Mọi người hôm nay đều rất đặc biệt!”
“Đúng vậy. SoXu, cố lên nhé!”

Tôi nghe vài tiếng lục khục lạ lẫm nhưng không rõ là tiếng gì, chỉ xem chừng trong giọng nói của cậu ấy có chút thay đổi, cậu đáp rất nhỏ và rời rạc. Sóng bị yếu ư?
“Dĩ nhiên rồi cô bạn ah!”
Nhưng tôi chẳng thể để ý nhiều hơn bởi ở máy 5 thầy Kang lại xuất hiện- ông lấp ló đằng dãy ghế dành cho sinh viên, cái tướng cục mịch tròn trịa ít nhiều khiến mọi người e ngại cho hai đôi chân ngắn ngủn phải chống đỡ cho toàn bộ thân hình màu mỡ đó- ông ấy làm gì vậy nhỉ, tôi yêu cầu máy 5 chuyển gần lại nơi ông đứng- thầy đang trao đổi điều gì đó với nhóm sinh viên mặc đồ diễn cho tiết mục đầu tiên ban nãy- đúng vậy- tất cả đều là nữ.
- Tại sao?
- Làm ơn, chỉ một lúc thôi.
Sự khẩn thiết và dứt khoát của tôi đã thuyết phục được cô bạn ở máy 5. Tôi đoán họ sẽ dự định làm gì đó- sự hứa hẹn thể hiện qua cử chỉ lẫn thái độ của họ với nhau. Nhưng đúng là chỉ một lúc thôi thật- cô bạn lập tức lia sang chỗ khác. Đó không phải là cảnh quay đẹp.
Ngoài hội trường ra thì sân trường là một địa điểm đẹp lúc này- tôi nghĩ việc giả vờ đi vệ sinh của mình cũng có cái may mắn của nó. Vươn vai tận hưởng cảm giác yên tĩnh hiếm có, tôi dụi đôi mắt nhuốm mệt mỏi- tôi lại dụi tiếp- gõ vào đầu mấy cái cho tỉnh táo. Tôi vẫn trông thấy thứ đó. Có bóng dáng quen thuộc, nhỏ nhắn, đáng yêu, thanh mảnh, nụ cười trong sáng… không thể nào… làm sao Q lại có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ. Con nhỏ này làm sao thế. Dù cho có ham vui như thế cũng không nên mò đến đây chứ, tôi ôm đầu đau khổ, biết đâu nó có sự hỗ trợ từ gã Max tinh quái thì sao.
Tôi leo ra ngoài ban công nhằm mục đích len lén tiếp cận để nhìn cho rõ hơn- cẩn thận nhìn quanh quất- người ta sẽ nói gì với một con nhỏ mặc áo thướt tha lại đu trên nóc nhà. Tôi chưa khi nào thể hiện hết khả năng leo trèo của mình trước mặt mọi người. Vẫn là hình ảnh đó, không thay đổi… Bàn tay lạnh lẽo ai đó nắm chặt cùm tay tôi- tích tắc- tôi rùn mình như phim quay chậm nhìn về phía sau mình.
- Thầy Kang!!!

- Em ở đây làm gì?
Tôi cũng muốn hỏi ông ấy như vậy đấy, trông gần thì đúng thật thầy có gương mặt phúc hậu nhưng mắt hơi nhỏ cộng với nụ cười trường kì bất tận thì tôi cũng thấy hơi khó hiểu. Có vẻ do nhạy cảm thầy đã chồm qua vai tôi, ông ấy quả là rất nhanh nhẹn.
- Có gì đâu nhỉ?
Quả đúng là con nhỏ đã chạy đâu mất. Vẫn vẻ mặt hiền từ, thầy thản nhiên xoa đầu tôi, tôi buộc phải thốt lên nếu không muốn sự mất tự nhiên ngự trị trên mặt mình.
- Vâng, vốn dĩ là không có gì mà thầy.
Ông nhìn tôi giây lát có vẻ tường tận, nụ cười ruồi độc tôn của thầy khiến tôi cứng họng.
- Em chỉ là…- Tôi nín bặt.
- Nếu thầy không lầm thì em đang có trách nhiệm với nhóm Ghi hình đúng chứ. Em nên trở về nếu chẳng may các bạn cần đến sự giúp đỡ của em. Mau lên nào. Để thầy giúp em nhé!
Tôi dạ nhỏ dù phát mệt với ông thầy, buộc tôi phải trở nên khép nép và “hết sức vất vả” để dựa vào sự chỉ đạo của thầy bước xuống an toàn. Thầy có biết là tôi chỉ cần phóng véo một phát thôi là đáp xuống nhanh hơn không? Tôi bắt đầu nghi ngờ việc Q có mặt ở đây, có thể là tôi bị ảo giác chăng.
Dù sao tôi cũng mỉm cười ruồi tương xứng với nụ cười của thầy sau khi chào tạm biệt thầy để trở lại nơi mình làm việc. Công nhận rằng thầy trông rất hiền lành, tôi chợt thử phức tạp hóa vấn đề lên một chút, chẳng hạn như gương mặt đó khi nụ cười biến mất thì sẽ như thế nào nhỉ?
Phòng của tôi vẫn nghiêm túc làm việc, khác với ở đây, bên trong hội trường có vẻ sôi động. Mọi người đang cổ vũ cho tiết mục "cây nhà lá vườn" do lớp Hội Họa đóng góp nhằm giao lưu với Trường kết nghĩa là Ngân hàng và An ninh Giao thông Đường không. Tôi bật cười vì sự nhầm lẫn của người chơi, họ đeo một chiếc mũi giả có khí thở nên không ngửi được mùi hương từ bên ngoài, các vật dụng được sơn phết và tạo hình giống hệt thức ăn thật sẽ trộn lẫn vào nhau.
Giác quan bị đánh lừa bởi màu sắc khéo léo khó mà phân biệt được, tràng cười ngày càng rộn rã khi một vài người cắn nhầm miếng xốp có hình dạng giống chiếc bánh. Cảnh này đáng lí nên quay cận hơn chứ. Tôi xoay ngón tay cho đỡ mỏi- có gì đó khiến tôi khó chịu. Tôi trông các bạn mình có vẻ nghiêm túc khá lâu- chẳng ai mảy may xúc động và cũng chẳng phát hiện ra điểm thiếu sót của mình. Vài phút trôi qua chân tôi bồn chồn và bứt rức khó tả.
“FiFi. Bên cậu thế nào rồi? Máy Ghi hình có vấn đề ah, tất cả đều đứng yên không di chuyển.
“Hiểu rồi. Để tớ kiểm tra”.
Tôi trả lời SoXu sau khi chính cậu đã khẳng định nghi vấn của tôi, tôi lựa chọn từ ngữ thích hợp nhắc nhở mọi người.
- Chúng ta nên điều chỉnh góc máy linh động hơn, như các cậu vẫn làm nãy giờ đấy.
...
Im lặng! Có cần tập trung đến thế sao, tôi hít hơi ngẩn lên quay lưng lại, đợi một chút nào, tôi nhịp nhịp chân suy nghĩ đoạn vỗ vào vai cô bạn có mái tóc nâu đậm nổi bật ngồi ngoài cùng- chẳng ăn thua. Tôi lẩm bẩm trong miệng và cuối xuống nhìn vào khoảng cách hẹp giữa lớp kính và mắt cô ấy. Tròng mắt trắng dã. Nó trợn trừng. Ngực tôi đánh thót trước khi vai nhấc lên mấy giây chớp nhoáng. Lùi chân lại- tôi bàng hoàng còn chưa kịp định thần thì va vào người bên cạnh- tôi quay lại cố thốt lên điều gì đó nhưng thân thể người vừa bị tôi đụng trúng đã đổ kềnh nghiêng qua đè tất cả những người đang giữ máy kế mình lần lượt đổ gục.

Tôi muốn thét lên trong nỗi kinh hoàng, cổ họng đắng nghét, tôi giơ bàn ôm lấy mặt run rẩy. Bọn họ làm sao vậy? Tim tôi “thình thịch” liên hồi- nỗi sợ hãi mơ hồ luồn lách từng giọt mồ hôi nhớp nháp- tôi phải điều hòa lại nhịp thở của mình một cách khó khăn- hít sâu hơn- một lần nữa- hít sâu hơn. Tôi bức một sợi tóc đưa vào mũi từng người họ- rung rinh rung rinh- tôi thở phào nhẹ nhõm. Họ dường như chìm vào giấc ngủ sâu mà tôi không tài nào đánh thức được.
Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra vào đúng thời gian tôi rời khỏi đây chứ- quẳng máy giao lưu vào trong góc- nó cũng chống lại tôi bằng cách mất tín hiệu hoàn toàn. Nhóm nữ sinh viên đã biến mất trên tất cả màn hình, tôi mím môi chạy ra khỏi phòng, máy Ghi Hình đã tự chuyển sang chế độ tự động. Tôi chạy thẳng đến chỗ SoXu nhưng chẳng có ai cả. Cô bạn duy nhất chung nhóm với SoXu và chính cậu ta đã biến đi đâu.

Cái quái quỷ gì đây, còn các phòng khác thì thế nào. Tôi chỉ biết đứng như trời trồng- toàn nhân sự phòng Âm Thanh- đều bất tỉnh- cùng một kiểu với nơi đầu tiên tôi phát hiện ra. Chỉ nhóm của SoXu là mất tích cả hai- một lần nữa màn hình cho thấy bên trong Hội trường vẫn bình yên- chỉ dãy phòng kĩ thuật bên trên là chúng tôi lại diễn ra bí hiểm.
Tôi bỗng đâm nghi ngờ tất cả. Tôi thò tay vào chiếc túi nhỏ đeo trước ngực nhưng lại phân vân- lời cảnh báo xa xăm đánh động tiềm thức mình. Có nên không? Tôi nắm chặt lấy vật mà ngay giây phút này tôi biết nó dễ dàng để tôi liên lạc với một trong hai kẻ mất tích kia. Mãi trăn trở cùng mớ suy nghĩ ngổn ngang tôi rẽ ngoặc vào phòng vệ sinh nhằm tìm chút hy vọng mong manh và đâm sầm vào một thứ.
Chiếc điện thoại rớt xuống đánh lộp cộp… tôi xây xẩm chẳng phải vì cú va chạm quá mạnh mà bởi tôi biết chắc rằng tôi sẽ không cần dùng đến nó nữa…
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng