(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 17) (๑˃ᴗ˂)ﻭ
(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 17) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XVII: THÀNH VIÊN ĐẦU TIÊN CỦA FROB

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

....

SoXu nhặt chiếc điện thoại trao cho tôi- cậu lắc vào vai tôi mấy cái.

- FiFi. Cậu chạy đâu mất vậy? Cậu vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra cho chúng ta à? Tất cả các nhóm thuộc phòng điều khiển đều đột nhiên bất tỉnh. Chế độ tự động sớm muộn gì cũng bị nhóm chỉ huy phát hiện ra thôi. Vân Quy nhóm tớ lại biến đi đâu mất. Rốt cuộc chuyện này là sao? Ôi điên lên mất! Này cậu sao thế?

Tôi lắc đầu.

- Vậy cậu đã đi đâu?

Chúng tôi gần như cùng hỏi một câu và trả lời cùng một kiểu.

- Tranh thủ ra ngoài hít khí trời.

- Đi vệ sinh. Tớ nghĩ có thể Vân Quy đã gặp phải chuyện gì khi đi vệ sinh… - SoXu ngượng nghịu.

- Chúng ta phải đi báo lại cho nhóm chỉ huy gấp, máy liên lạc đều hỏng hết rồi.

- Được. Cậu ở đây xem tình hình và tìm Vân Quy hộ tớ nhé. Tớ sẽ xuống chỗ chỉ huy thông báo đây.

Tôi tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cơn nhức đầu lâng lâng bỗng dưng đay nghiến thái dương. Trong cái khoảng khắc mù mờ mệt mỏi đó tôi lại thấy rõ rệt bóng dáng Q đứng bên cạnh hình ảnh của mình trong gương- vẫn nụ cười ngây thơ đó, vẫn vóc dáng nhỏ bé đó, vẫn mái tóc ngắn cũn dày mượt đó. Tôi quay phắt lại. Tiếng nước chảy róc rách. Không gian im ắng. Hoàn toàn chỉ có mình tôi là sự sống duy nhất. Tôi vốc nước khỏa đầy khắp mặt lần nữa. Chống tay lên bệ nước, tôi gục đầu lúc lắc khiến vài lọn tóc ướt sủng búng tứ tung.

Phải chăng tôi đang gặp ác mộng giữa ban ngày- cảm giác ớn lạnh quanh cổ- có thứ lạnh lẽo nào đó đang nhìn đằng sau lưng tôi- xa vắng- thống thiết. Ai đó… ra lệnh cho tôi… một cách đầy ma lực. Kí ức tôi sắp bị nó làm cho rối trí- nhiều hình ảnh và sự kiện chạy loạn xạ đến nỗi tôi chẳng thể biết chắc rằng chúng có phải kí ức của tôi không. Tôi miết chặt tay, mở căng mắt và lấy hết can đảm tích tụ chỉ để ngẩng lên nhìn vào gương một lần nữa. Q đã không còn ở đó, thay thế cô là gã con trai mà tôi vừa gặp ban nãy. Lại là ảo ảnh nữa sao?

- Cậu ổn chứ? Cậu đã kêu lên đấy!

Tôi đã làm vậy sao, sao tôi không hề nhận ra vậy.

- Mặt cậu ướt rồi…

Tôi hất tay Soxu ra khi cậu khẽ chạm vào người và bối rối vì hành động khiếm nhã của mình.

- Tớ không sao, vấn đề con gái thôi mà, cám ơn đã lo lắng cho tớ… nhưng cậu vẫn chưa gặp nhóm chỉ huy sao?

- Phải. Do tớ nghe tiếng của cậu nên vội trở lại đây.

SoXu chịu rời đi sau khi muốn tôi thành thật khẳng định tình hình sức khỏe bản thân. Tôi mệt mỏi tựa lưng vào tường, cơn nhức đầu bớt hẳn đồng thời điều cụ thể mà tôi nhận ra lúc này hối thúc nhiều hơn- khẩn thiết hơn. Lau khô mặt- tôi tóm tất cả tóc gom lại về phía sau. Được lắm, “cái gì” tới thì tới đi!

  …Càng đi tôi càng mất định hướng- tôi ngẩn người- thật ra tôi đang tìm cái gì đây- nhưng bước chân tôi lại tự tin sải từng bước đều đặn- nó đi theo thứ nào đó quy định sẵn- tuy nhiên thứ đó nằm ngoài ý thức của tôi. Trong tiềm thức và hình ảnh duy nhất của tôi ngay bây giờ chỉ có “nụ cười ngây thơ đó, vóc dáng nhỏ bé đó và mái tóc ngắn cũn dày mượt đó” mà thôi. Ngoài nó ra tôi chẳng nhớ nỗi gì nữa.

Sợi dây vô hình- tôi đang lần theo sợi dây vô hình. “Phòng Quảng Cáo”. Tôi khựng lại khi trông thấy dòng chữ này. Sao nó lại cuốn hút tôi hơn cả cái mệnh lệnh thống thiết này đến thế. Tôi linh cảm điều kì diệu khi đẩy cửa bước vào- lần đầu tiên tôi không đi theo sợi dây vô hình đó nữa. Tôi chú ý đến khung ảnh lớn một người con trai, anh ta quen lắm, tôi áp bàn tay lên ngực mình và thấy tim mình đau nhói. ViTaDa- nhãn hiệu thời trang lớn, tôi bước lại gần hơn. Tôi đã phải lòng ánh mắt này và nụ cười này từ lúc nào…

Cô bạn Q của tôi. Chúng tôi đã gặp nhau ở siêu thị và ngay từ lúc đó người con trai với đôi mắt buồn cùng nụ cười đẹp đẽ đã gây ấn tượng sâu sắc tưởng chừng như từ rất lâu rồi. Tôi ôm đầu mình, tiếng bưng bưng vỗ liên hồi vào trí óc, tôi ngã vật làm đổ cả bức hình, mảnh kính vỡ ra đâm vào ngón tay khi tôi chống tay đứng dậy, giọt máu đậu trên đầu ngón đỏ thẫm. Tôi cầm ngón tay mình lên và mở to mắt nhớ ra tất cả, tôi vừa bị bôi trắng kí ức một khoảng thời gian, đầu óc rỗng toách- hình ảnh cài đặt sẵn lúc nãy là đoạn kí ức giả- nó khiến tôi tìm đến nơi nào đó bằng cách mãi miết nghĩ về Q. Bình tĩnh lại xem nào, gom tất cả lại thì chuyện tôi bị ám ảnh bởi cô bạn thân, tất cả các bạn phòng điều khiển bị ngất, máy liên lạc bị hỏng, cô bạn Vân Quy mất tích… nó có liên quan gì với nhau chăng?

Xuôi theo những gì đang mách bảo, tôi không chống cự lại nó nhưng cố không đánh mất bản thân mình vì nó. Một tiếng “phệch” kì cục phát ra từ phòng Thể Dục- Thể Thao khi tôi đi ngang qua. Ai lại đánh bóng giờ này? Không thể. Tiếng động nặng nề hơn của vật thể to chắc, độ nảy không có vì chỉ rơi đúng một lần dứt khoát. Tôi rón rén hé cửa nhìn vào- trong ánh sáng nhạt nhòa từ bên ngoài hắt vào ép chiếc bóng tôi đổ dài- tôi vịnh chặt cánh cửa tê dại nhìn về phía trước mặt mình. Một đám thân thể nằm sát nhau- những bạn nữ sinh viên của màn mở đầu- không lẫn vào đâu được, nhưng hơn hết là hai cái dáng người một đứng một nằm thì tôi còn lạ gì. Môi tôi run run. Là SoXu, cậu ấy đang dùng sức kéo chân cô bạn Vân Quy và cô ấy bất động. Chân tôi chỉ chực nhúc nhích khi cậu đặt chân cô ấy xuống và từ từ tiến về phía tôi- ngay giây phút chúng tôi chấm dứt cái giao nhau bằng mắt thì tôi đã muốn ném thứ gì đó vào cậu. Tôi thét lên.

SoXu hơi nghiêng đầu nhưng cuối cùng lại bước đi nhanh hơn, cậu chìa tay ra gọi mời.

- FiFi, FiFi, đừng sợ, có tớ đây, đừng lo lắng gì cả.

Tôi kinh hãi ngăn cản khoảng cách ngày càng gần, tôi quyết định bỏ chạy nhưng tôi đã lầm và lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ rệt sức mạnh thực sự của một đứa con trai, cậu dễ dàng tóm được tôi. Cặp mắt to trở nên đỏ ngầu đáng sợ, cậu siết chặt tôi vào người mình, chiếc cằm đặt trên vai cậu và tôi thoáng nghe mùi thơm thoang thoảng đặc trưng. Đến khi cậu buông dần tôi ra sau khi tôi đã chịu ngoan ngoãn đứng yên, tôi lại vùng dậy bỏ chạy thật nhanh vào thang máy và ấn liên tục vào nút đóng cửa. Ngay lúc SoXu sắp chạm tay vào thì cánh cửa đã bắt đầu đóng.

- FiFi. Đừng đi. Hãy tin tớ…

Tôi lắng nghe sâu thẳm lời nói chân thành vừa rồi bằng sự bàng hoàng, một gối chân cậu khuỵu xuống và SoXu ngã gục tại chỗ. Cánh cửa đã khép lại! Tôi ôm lấy miệng mình- ai là kẻ vừa gây ra chuyện đó- kẻ đã đả thương SoXu…

Giống như sắp về đến đích, cái gì đó rõ ràng hơn trong trí óc. Q. Tại sao cô ấy cần tôi, gọi tôi một cách giục giã như vậy. Tôi đang ở đâu đây, nhưng tôi lại biết chắc nơi mình cần đến. Và tôi không chống cự lại nó nữa, tôi tiếp tục giữ cho mình ý thức thông suốt cuối cùng còn le lói yếu ớt. Vài thứ hỗn loạn có cách thức đặc biệt từ màu sắc quện vào nhau, chúng làm tôi thích thú và tự mỉm cười. Kia rồi! Tôi nhận ra nó khi quay nhìn về hướng ngược lại- là nơi đó- tôi phải lên cao thêm một đoạn nữa.

Nó chắc chắn ở đó. Hình ảnh và những gì tôi cảm nhận đang sôi ùng ục sắp chảy rộp ra- điểm đến sẽ là nơi thiêu rụi tất cả những thứ mà hiện nay trong ý thức tôi gần như là thứ duy nhất. Tôi bước chầm chậm lên bậc thang, tim đập mạnh, mỗi bước chân là một khoảnh khắc ngưng đọng, quai hàm tôi bạnh lại cứng đơ. Nhòa nhạt. Cháy xém. Mất dần. Đến cực độ- Q bỗng dưng tan chảy.

Tôi giơ từng ngón tay và dừng hẳn ở nút mở của cánh cửa. Bất giác tôi muốn chạy trốn, tôi cảm thấy một áp lực quá lớn xâm chiếm con người mình. Mọi thứ đều diễn ra trong tư tưởng vì thân thể tôi đang hành động theo lẽ “tự nhiên gò bó” nào đó- đôi chân tôi đã bước qua cánh cửa từ lúc nào. Tôi dù một sự bất an từ vẻ bề ngoài cũng không có, tiến thẳng về đó bình thản quyết đoán. Hai tay buông thõng phối hợp nhịp nhàng với bước chân, hoàn toàn chẳng có gì trong đôi mắt- một đôi mắt không có thần sắc- nhưng bên trong là nội tâm với muôn vàn xáo trộn hỗn tạp. Tôi tự hỏi cái dáng người mờ ảo nhạt nhòa đứng cạnh chiếc đồng hồ cát to tướng kia phải chăng là người. To dồ dề và đen đúa.

Tôi nhận ra thứ mà khiến trong người tôi ray rức không yên, đó là lớp không khí đặc quếnh bao quanh nơi này. Ngay khi vóc dáng đồ sộ đó đủng đỉnh bước về phía tôi, tôi mới biết chắc là một con người- điều này an ủi phần nào về hình thù quái dị mà tôi đã tưởng tượng ra. Nhưng tôi vẫn chẳng trông thấy đầy đủ toàn diện mạo con người đó, vẫn chỉ là to dồ dề và đen đúa…

- “Không ngờ lại là một đứa con gái như mi”.

Khi tôi chưa kịp nghĩ xem âm thanh từ đâu phát ra thì đột nhiên đầu gối chân trái tôi nhức nhối kinh khủng, tôi khuỵu xuống, lại là âm thanh đó, điều tức cười là dù tôi nhận ra nội dung lời nói nhưng không thể xác định giọng nói như thế nào?

- “Kẻ nào đã sai khiến mi”

Dòng điện chạy dọc ngang, bàn tay vô hình thoăn thoắt lạnh lẽo lục lọi kí ức tôi, hành động thiếu công khai như một tên trộm sành nghề tự tin trước món đồ cần lấy bằng mọi giá. Tôi cắn chặt răng mình, tất cả sức lực đều tập trung vào hai con ngươi, người đó nhích tới gần tôi hơn. Hắn! Một gã đàn ông to lớn, tôi đã trông thấy rồi, chiếc áo rộng thùng thình phủ kín từ cổ tới kín chân. Gương mặt to rộng trái ngược với cái miệng nhỏ xíu buồn cười- làm tôi liên tưởng tới việc ai đó vô tình đặt trái sơ ri lên mâm cơm. Đầu hắn to thật, mắt cũng to, mũi cũng to, ngoại trừ cái miệng là không có bà con gì với những thứ còn lại. Đơn giản ông ta cực kì to lớn.

- “Mi trông thấy ta sao?”

Dùng ngón trỏ nâng cằm tôi chếch hướng về ông- hàng chân mi khẽ nhướn lên trong tích tắc nghĩa là tôi đã cử động được và dần lấy lại ý thức nhiều hơn. Có điều lời độc thoại của ông ta rớt ra từ khoảng không nào chăng? Môi ông ta đâu có nhúc nhích- tiếng nói tôi vẫn nghe rõ- hay là phúc ngữ[1]!!! Thật ra nó giống như không thuộc phận sự giải quyết của màn nhĩ mà nằm sẵn trong đầu, tôi chỉ việc bắt lấy thôi. Đúng rồi. Là như vậy đấy. Tôi cảm thấy đúng với cảm giác đó lắm.

- “Mi biết người đàn ông tên là Man- TaLa chứ?”

Tôi im lặng. Đúng thật là môi và cổ họng ông ta không hề nhúc nhích.

- Ông là ai?

- “Mi biết được bao nhiêu trong chuyện này?”

- Ông đã có mặt tại đám cưới sao?

- “Mi là kẻ giả mạo FRob bắt cóc con gái của Man- TaLa?”

- Ông là người đã khiến một số sinh viên trường tôi ngất xỉu và làm tê liệt hệ thống điều khiển từ xa của máy móc?

-  “Mi là thuộc hạ của hắn?”

- Bằng cách nào ông làm được như vậy?

….

- “Zen là ai?”

Rốt cuộc chúng tôi đã chấm dứt được cuộc trò chuyện kì quái này.

- “Đó là phần kí ức rõ rệt thứ hai của mi. Hắn ta là ai?”

- Tôi không biết!- Tôi thoáng nghĩ thật may là ông ta không biết Zen dù anh ấy rất nổi tiếng.

Ngay lập tức tôi ôm chặt lấy cổ mình thông qua bàn tay to lớn đang thít chặt lấy cổ- vẫn là câu nói và gương mặt khó chịu hiện rõ trên từng nếp nhăn của ông ta nhưng không có một chất điệu nào vang lên trong lời nói. Tôi nhăn nhó vì ngộp thở, dùng hết sức tôi đạp thật mạnh vào người ông ta nhưng sự độ lượng không đúng lúc đã làm cú đạp của tôi đi trượt. Hắn buông hẳn tay ra và hất tôi về phía sau. Tôi ho sặc sụa và nước mắt trào ra tức tưởi, hít thở liên tục và gấp gáp, bụng tôi thầm rủa xả gã ôn thần mắc toi này.

- Nếu ông nói cho tôi biết bằng cách nào ông gọi được tôi đến đây, làm sinh viên trường tôi ngất xỉu và máy móc hỏng hóc thì tôi sẽ nói cho ông những gì mà tôi biết.

- “Muốn biết lắm ak? ... Được thôi!”

Hắn tỏ vẻ chẳng cần sợ sệt một đứa con gái như tôi và dễ dàng tiết lộ.

- “Đó là do Sóng tâm linh. Hiếm có trường hợp người bị ta dùng sóng tâm linh điều khiển lại còn giữ được ý thức của mình. Mi cũng khá đấy bé con.”

Sóng tâm linh ư? Nó là cái quái gì vậy? Tôi lẩm nhẩm trong bụng.

- “Nó không phải là cái quái gì đâu”

Quái. Ông ta đọc được ý nghĩ của mình sao?

- “Đúng vậy đấy. Âm thanh vốn không hẳn là thứ ngôn ngữ duy nhất của sinh vật đâu. Có những thứ ngôn ngữ mà phải dùng toàn bộ tâm linh mới có thể thấu đáo được. Mi có biết trên đời này cái gì gọi là thần giao cách cảm chứ? Là khi hai con người có tâm linh vững chãi và thông suốt, hoàn toàn không bị bất kì sự quấy nhiễu từ những loại sóng ngôn ngữ khác. Khi đó họ có thể đọc được ý nghĩa của nhau dựa trên đường truyền qua sóng mà chính họ bắt được. Không gian tâm linh của con người nhiều ít khác nhau, có người co giãn bất thường, có người mênh mông vô tận- giữa hai con người nếu muốn tìm thấy nhau trong cái không gian tâm linh đó thì phải có một thứ trung gian…”

- Là đều nghĩ về nhau…

- “Hoặc cùng nghĩ về một thứ chung với một tần suất cao mới có thể chạm vào nhau.”

- Vì thế ông đã làm toàn bộ máy điều khiển từ xa bị hỏng ư? Tại sao chứ?

- “Vì có thể nó sẽ bị nhiễu sóng”.

- Thứ mà tôi và ông cùng nghĩ chung về nhau, đó là Q? Ông đã xóa đi lớp kí ức cố hữu mà thay vào đó là một mệnh lệnh nào đó ư?

- “Không sai. Đó là cách mà ta len lỏi vào tận cùng ý nghĩ của con người nếu ta biết điều mà họ luôn mong muốn.”

- Còn cô bạn Vân Quy thì sao?

- “Một sự nhầm lẫn. Chính vì cô gái này có một dạng tính cách gọi là ái kỷ, trong khi cái tên của người này lại trùng với lệnh "Q" mà ta đã phát ra. Nên ngẫu nhiên cô ta bị sốc do bắt phải một làn sóng quá lớn mang kí ức cùng tên Q. Nhưng cô ta sẽ chẳng việc gì, mi không cần lo.”

- Còn nhóm bạn nữ nhảy tiết mục đầu tiên?

- “Ta không biết nhóm nữ nào cả?”

- Ông nói dối!

- “Đủ rồi đấy! Giờ thì mau nói cho ta biết, Zen- hắn là ai?”

Trước khi ông ta kịp kết thúc câu nói của mình tôi đã bật dậy bỏ chạy, một trong những điều kiện để ông ta đọc được ý nghĩ của tôi là cùng nghĩ về một điều gì đó. Nhưng Zen là người hắn chưa biết, hắn khó mà biết được rằng nãy giờ tôi đã chờ đợi giây phút này từ lâu. Quả nhiên ông ta bị mất ngờ. Tuy nhiên cái chân trái lúc này của tôi đáng lí ra là nhược điểm lại hóa thành may mắn. Khi tôi ngã xuống thì vừa đúng khi chiếc đồng hồ cát bị vỡ tung, nó khá to nên việc vỡ ra tung tóe đã giúp tôi che được mắt của lão già đen thui kia.

Là cái gì đó bắn ra thì tôi còn mù tịt nhưng đoán mò thì chắc chắn… rất nhỏ và nhanh. Tôi cắm đầu chạy một mạch vòng quanh những vật cản hiếm hoi. Úi! Nó xượt qua da mặt tôi rồi va vào cánh cửa đánh chóc. Da tôi bị trầy và nó rướm máu, tôi nhanh tay nhặt luôn vật nhỏ xíu đó ra ngoài. Điều tôi lo ngại đã đến, nguyên nhân hắn chọn ngày hôm nay để hành động vì có lẽ trong vòng một tháng hắn đã đủ thời gian để biết mọi ngóc ngách ở đây, đồng thời ngày hôm nay là ngày mà tất cả sinh viên đều phải có mặt. Đó là vì chắc chắn hắn ta chưa thể xác định được tôi là ai.

Địa điểm, tại sao hắn lại biết được địa điểm chứ, ai đã mách cho hắn? Tôi đứng chựng lại- ông già đen thui đứng chặn trước mặt- thật là dở khóc dở cười mà- trong tình cảnh khốn đốn này nhưng nhìn gương mặt ông ta tôi lại không thể nhịn được cười mới đau chứ. Được, hãy xem vũ khí tự chế của ta đây. Bốp. Tôi ném thật mạnh chiếc guốc bên phải đúng vào người hắn. Bị bất ngờ ông ta nhắm mắt lại theo phản xạ, tôi thì mặc kệ ông ấy có đang điên tiết hay không, cầm chiếc guốc còn lại tôi chạy ngược lên, đến khúc ngoặc thì tôi chỉ muốn thét lên thôi. Trời ạ, nguyên một hành lang dài, vài ngọn cây bám lên cao lum chum yếu ớt và cái mái hiên ngắn tũn làm sao là nơi trú ngụ lí tưởng được đây?!? 

....

Căn phòng trống rỗng. Vật đáng chú ý duy nhất là cái chấm tròn đỏ loét nằm ở trung tâm của bức tường được một đống sơn thừa thải sơn phết loang lổ đến nhức mắt. Điểm đáng lưu ý ở cái chấm tròn đỏ đó là chiếc thùng với sức chứa được trọn vẹn một con người. Xung quanh hoàn toàn trống rỗng. Ông ta chầm chậm bước tới, thận trọng, chăm chú khắp lượt căn phòng. Đúng vậy. Hoàn toàn không thấy gì khả nghi. Chỉ có chiếc thùng đó, cái chấm tròn kì diệu đó. Ông bước gần hơn về phía nó, tập trung hơn. Có chút gì đó thay đổi. Nhưng ông ta không để ý lắm, ông lắng nghe nhịp tim của nó, khám thử xem bên trong cái vật đó có sự sống nào không.

Không thấy được gì, ông không chạm được thế giới bên trong đó. Mắt ông ta có chút màu sắc- tại sao càng đi càng xa như vậy, cảm tưởng như rất gần mà nó lại xa xôi cách trở. Cuối cùng ông nắm vào tay cầm của cái thùng… Nhưng nó không tồn tại. Khốn kiếp. Là hình vẽ ư? “Cách!” Cái gì vậy? Phía góc tường có tiếng động. Ông nhanh chân tiến về phía đó và bắt gặp. Chỉ là chiếc guốc.

Một cái mẹo về màu sắc đánh lừa khoảng cách và giác quan con người mà tôi chực nhớ lúc đi ngang vào phòng Hội Họa. Khi nhìn vào cái chấm tròn đỏ ở chính giữa- là thứ mà buộc người ta phải quan tâm giữa một căn phòng trống trơn không có khả năng ẩn náu nào khác- thì đám màu sắc loang lổ chung quanh một lúc sau sẽ trở nên thoắt ẩn thoắt hiện. Chiếc guốc tôi cùng màu với mảng màu bên ngoài có khả năng không bị để ý huống chi căn phòng quá rộng và màu trát khắp tường ở bốn phía. Trước đó, tôi đã phát sốt lên vì một tà áo chỉ suýt chút nữa thôi là quệt ngang đầu của ông ta bởi ông ta quá cao lớn.

Quệt ngang đầu sao? Vâng, chính xác tôi đã đu vắt vẻo trên cái khe cột ngang ở đoạn rẽ sau khi treo hờ hững chiếc guốc một bên góc tường và hơi hé cửa ra tí ti một chút. Treo guốc chỉ là cách kéo dài thời gian và nó giúp tôi chạy được một quãng… khá xa. Xa đến nỗi tôi phải ngỡ ngàng tột độ khi lại bị ông ta tóm. Một lần nữa. Do chủ quan nên tôi quên mất ở phòng Thể Thao đã xảy ra chuyện gì, cho tới lúc tôi chới với thì nhận ra mình vấp phải SoXu. Tôi té rất mạnh, xây xẩm cả mặt mày rất lâu và thế là…

- “Con bé ngu xuẩn!”

- Thôi được rồi. Ông muốn gì nói đi!- Tôi chán nản.

- “Được, ít ra ta cũng nên biết một ít thông tin từ mi chứ nhỉ? Nói đi, Zen là ai? Hắn ta có liên quan gì trong chuyện này. Có phải là thân cận của Man- TaLa?”

- Tôi sẽ nói cho ông biết, Q là bạn tôi, cô ấy không thích kết hôn nên tôi đã giúp cô ấy. Những chuyện phức tạp khác ông hỏi người khác đi. Còn nữa, biết bao nhiêu người tên Zen, Zen mà ông cần thì tôi chẳng rõ nhưng người mà ông thấy phần lớn trong kí ức của tôi thì là…

- “Là gì?..”

- Là… anh trai tôi!

- “Anh trai mi! Thật chứ”

- Đúng vậy!

Tôi gật đầu khẳng định, nói là bạn trai cũng được thôi, nhưng cái tôi muốn là tạo dựng một hiệu ứng về một mái nhà bình yên không dính dáng gì tới những những chuyện khác.

- “Ta cảm giác mi buồn khi nhớ về hắn?”

- Vì… anh ấy đang bệnh. Tôi rất thương anh trai tôi.

Mồ hôi chảy đầy lưng tôi. Thật là xấu hổ quá đi mất. Tôi lau gương mặt ướt át của mình vô tình chạm trúng vào vết trầy trên má, tôi phát hoảng nhận ra nó sâu hơn tôi tưởng và lúc này nó bắt đầu đau rát hơn.

- “Mi nói dối. Tại sao lại lấy FRob để gây chú ý mà không phải là một cái tên khác. Chắc chắn mi là tay sai của tên Man- TaLa, hắn muốn dùng cách này để chống lại bọn ta.”

- Ông khéo đùa, tôi chỉ là hâm mộ FRob nên mượn danh một chút thôi! Tại sao bố Q lại làm vậy, trừ phi ông ấy muốn gặp lại bạn cũ…

- “Mi nói gì?”

Tôi ôm mặt thảng thốt. Thôi chết, tôi lỡ miệng nói ra rồi.

- “Có nghĩa là mi biết mọi chuyện.”

- Biết thì sao, chỉ vì muốn thỏa mãn sở thích vui chơi chút thôi mà?

- “Mi nói láo!!!!!!!!!”

Tôi nhìn vào thứ nhúc nhích bên trong lớp áo choàng. Rất nhanh sau đó tôi thấy có thứ bé xíu nào đó xoẹt ngang người. “Bang!” Nó ghim vào tường và cháy sáng. Trên vách tường lõm- nơi mà chúng tôi- tôi ghét cái từ chúng tôi này- cùng lúc nhìn ngược về phía đối diện người bắn ra nó. Tôi đứng phắt dậy. Đó là viên đạn đẩy phăng vật mà tên to lớn này sắp ném vào tôi chỉ trong nháy mắt và cực kì chính xác. Tim tôi đập rộn ràng. Người đàn ông đầy tự tin với chiếc kính đen đầy bí ẩn. Tôi bắt gặp nụ cười của anh… Người đàn ông đằng sau anh- có vẻ xấp xỉ tuổi của gã quái vật này hất cái nhìn lạnh tanh đầy khó hiểu về hắn. Ba người đàn ông. Nhìn nhau. Một đứa con gái. Thở phào nhẹ nhõm.

[1] Thuật nói chuyện bằng bụng, tức nói mà không hở môi.

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


  • Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear

    Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…

  • Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo

    Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…

  • Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)

    Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…

#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
Gọi 0868 110 689