(ღ˘⌣˘ღ) Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 21) (๑˃ᴗ˂)ﻭ

(>‿◠)✌ Tiểu thuyết “Bí ẩn của chúng ta” (Tập 21) (-'๏_๏'-)

(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)

🌟🌟🍍🍇🍋🍉Follow Fanpage Pulo Bear - Gấu Pulo Bear để theo dõi các bài comics hài hước và xu hướng nhé! Link tại icon Facebook dưới đây(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🌟🌟🍍🍇🍋🍉

CHƯƠNG XXI: M...I...O...D...A...U

Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...

Gác chân lên một hòn đá khá lớn. Bảng tin chiếu liên tục các hình ảnh được cập nhật nhanh chóng- nhanh đến nỗi người đang hiện hữu trên màn hình còn chưa kịp tin được chuyện gì đang xảy ra.

“ZenDy đã trở mặt với cô bạn gái hiện tại để tay trong tay với cô bạn gái giàu có khác, dễ dàng như việc đã làm trước đó với vợ chưa cưới của anh ta”.

Tấm ảnh phóng to người con gái bên cạnh Zen- một mái tóc lạ- một nữa gương mặt mờ nhạt nhòa chẳng thể làm rõ hơn nữa với chiếc mũ xụp và bộ váy đắt tiền.

- Em nên đứng ngay ngắn lại nếu không muốn ai đó vô tình trông thấy những thứ hay ho bên trong. Thật hết hiểu nỗi đứa con gái như em khi mặc váy lại có thể tạo ra cái tư thế đó.

Nguồn: pinterest

Tôi quay phắt nhìn vào kẻ vừa mới vừa thở hắt ra, cúi nhìn mình- tôi bỗng có chút ngượng ngùng bèn đính chính.

- Xin lỗi Zen, em không cố ý, chỉ vì mãi chú tâm vào chuyện ban nãy.

Anh phì cười làm rung rinh vành mũ đang đội, sau đó lại nghiêm túc quay sang hỏi tôi.

- Anh có chuyện muốn hỏi.

Tôi rời mắt khỏi màn hình, họ đã đề cập đến cả vấn đề vợ chưa cưới của Zen. Điều buồn cười ở đây chính là cả hai cô bạn gái đó thật ra chỉ là một, họ nhầm lẫn chỉ vì tình cờ mái tóc lẫn phong cách ăn mặc của tôi hôm nay thay đổi. Zen xoa xoa chiếc cằm.

- Lần cuối cùng em mặc váy là vào lúc nào?

Zen tự thưởng cho lời châm chọc bằng một tràng cười nghiêng ngả thích thú- riêng tôi thì sa sầm mặt lại- thật không thể tin được anh ấy chẳng hề quan tâm mình vừa bị giới truyền thông đặt điều theo kiểu chợ trời mua vui cho thiên hạ mà vẫn cười đùa thoải mái được như thế.

- ZenDy! Đó không phải là câu hỏi.

Chúng tôi chỉ dừng đùa giỡn khi…

Nguồn: pinterest

- Có vẻ vui đấy! Thế mà tớ tưởng cậu chỉ có rất ít thời gian để tham gia vào chuyện này thôi chứ. Phải không anh chàng bận rộn.

Âm thanh bất lịch sự đó phát ra từ cái gã ngang nhiên lôi tôi một mạch từ nhà anh ta đến đây cũng theo cái cách tương tự như lời nói vừa rồi.

Chúng tôi được ông Man- TaLa và Toz giao cho nhiệm vụ tìm ra thành viên thứ ba của FRob. Phải thừa nhận là việc đụng độ với Toz vừa rồi tôi có cảm giác như sở trường của mình được phát huy đúng chỗ.

Toz đã bắt được sóng của thành viên thứ ba đó. Theo thông tin Hy đã cung cấp thì thành viên này là loại người khó lường, thuộc dạng người đa tính cách, đặc biệt thâm hiểm và thù vặt kinh khủng.

Thông tin về Frob thứ ba vừa xác nhận, tôi đã bị Max túm cổ ngay trong lúc ngồi ngơ ngẩn trên cái hốc cây như tổ chim và lơ đãng nhìn ngắm say sưa cuộc bàn bạc giữa hai vị đối tác bên dưới.

Hắn lôi tôi xuống mặc kệ tôi khó khăn để bước đi, cứ thích làm theo ý muốn của mình một cách ích kỉ. Tôi chỉ lo lắng Hy có ác cảm với Max trong lúc hai người giao nhau ánh mắt, họ có cùng một kiểu vênh váo như nhau.

Nhưng chỉ có vậy. Họ lại tiếp tục bàn bạc. Xem đứa em gái này tàng hình rồi hay sao ông anh quái quỷ kia… Không một lời chào hỏi, không một mối quan tâm nào… Cả ba người họ.

Đó là lí do KiLy mỉm cười để lãng quên đi hành động quá quen thuộc đến nhàm chán của ông anh mình. Hắn dắt tôi đi một mạch, miệng đều đều tung cho tôi một mớ thông tin ngắn gọn cần thiết.

- Đi thôi, chúng ta là một đội mà.

Tôi nhếch cười. Trong lòng anh có thực sự cho là vậy không hay chỉ vì mục đích riêng nào đó thì còn phải xem lại. Max bỗng lặng thinh chú ý vào cái mảnh lùng thùng và một ít phụ tùng lạ lùng khác diễn ra bên ngoài tôi.

- Có vấn đề gì sao?

- Không có gì!

Nguồn: pinterest

Có thể nói Max là kẻ duy nhất tỏ ra thản nhiên với sự thay đổi này. Theo chân Max vào phòng anh ta, tôi gặp Zen và Hy đang trò chuyện say sưa. Anh ngồi đó, dường như quá chú tâm vào cuộc chuyện trò và chỉ chực ngước lên cùng với cái vẫy tay chào của Hy dù chúng tôi đã báo hiệu bằng những bước chân vội vã.

Zen làm vài sợi tóc phất phơ khi chậm rãi nhìn lên… Vài giây im ắng… Tôi cảm giác cơ mặt mình cứng hơn thường ngày… Ánh mắt anh rất lạ… Anh mở rộng đôi môi và thậm chí sau đó chắp hai tay lại che đi sóng mũi cùng chiếc miệng của mình.

Anh là người duy nhất khiến tôi lo ngại bộ dạng mới mẻ này- xin anh đấy Zen ơi- hãy bình thường với em hơn đi- nếu không em sẽ thiếu tự tin khi bước về phía anh đấy. Có phải là kì quái lắm không, anh đang nghĩ gì…

Chỉ biết chúng tôi đã bối rối cùng nhận ra gương mặt đỏ dừ của cả hai- thật khó hiểu- chuyện gì đang diễn ra- tôi chưa bao giờ thấy thẹn thùng với Zen đến thế… Thật khó hiểu.

- Chúng ta sẽ vào bên trong ngôi đền đó ah?

Tôi hỏi Hy sau một lúc ngồi nghỉ mệt bên dưới tấm màn hình cũ kĩ ở cái chốn ít người ghé mắt xem. Nếu không xui xẻo bị phát hiện lúc Zen mãi kéo tôi ra khỏi đám đông để lên xe trượt chỉ vì tôi làm một góc váy vướng vào khóa túi xách của một vị khách khiến tôi mất bình tĩnh khá lâu.

Trong lúc xô đẩy nón hóa trang bị rớt ra, có vài hành khách nhận ra và thi nhau chụp ảnh, ai mà ngờ trong số đó có vài tay truyền thông săn tin đúng lúc.

Thay vì đi xe trượt như dự định ban đầu, chúng tôi đã phải chạy thục mạng và cuối cùng đến cái xó xỉnh đầy cỏ dại này và ngước nhìn bảng tin tức lan nhanh chóng mặt trên màn hình… nhanh đến nỗi người đang hiện hữu trên màn hình còn chưa kịp tin được chuyện gì đang xảy ra.

Nguồn: pinterest

Tôi phóng tầm nhìn về tòa nhà to lớn với khuôn viên lằn ngoằng chỉ có chiều dài. Tất cả vật liệu tạo nên độ bóng bẩy, săn chắc đó đều hoàn toàn bằng gỗ, đó phải là những thân gỗ rất tốt và quý. Đây là ngôi đền dành cho phần lớn người lớn tuổi đến tịnh tâm và dâng lễ, hôm nay lại là ngày nghỉ, thảo nào xe trượt đông nghịt các lão tiền bối…

Hàng người đông đúc nối đuôi nhau một cách trật tự, trên tay họ là những mâm lễ vật được bày biện đẹp mắt, mọi người đều ăn vận lịch sự, đơn giản. Bước chân chậm rãi khoan thai, với họ, đi lễ là tâm niệm cầu cho mình sự bình an- cái bình an trước phải xuất phát từ chính trong tâm hồn mỗi người- tâm có tĩnh thì lòng mới an.

Chính vì thế mà ngay từ trong lối kiến trúc, ý đồ của người thiết kế ra ngôi đền này đã tạo ra lối đi mà dù muốn nhanh hay chậm cũng đành bất lực.

Lối vào duy nhất chênh vênh trên một chiếc cầu hẹp chỉ đủ cho một người đứng theo bề ngang bắt loanh quanh với hai bên tay vịn là những thanh gỗ gãy khúc khi có đoạn rẽ, mỗi bước đi là sự phối hợp đều tay và chân lên xuống nhịp nhàng.

Vậy mới biết vì sao khách đến đây hầu hết đều là các vị lớn tuổi, thử hỏi lứa thanh niên năng động mấy ai hiểu được hàm ý sâu sắc của hai từ “kiên nhẫn” trong lúc phải nhích từng bước rề rà với con đường đầy đau khổ này.

Nguồn: pinterest

Tuy nhiên nếu biết cách thưởng thức một chút thì chịu khó ngắm nghía khung cảnh hai bên lối đi. Đó là Rừng Kèn độc đáo xuyên suốt mang đậm màu sắc lãng mạn. Nó thực chất là những đám cỏ được các nhà tu chăm sóc hàng ngày để phát huy tính hữu dụng của nó.

Sở dĩ gọi là Rừng Kèn vì ngôi đền nằm ở nơi có nhiều khe động, con đường đi vào đền lại phải lòn qua vài cái động Kèn như thế, khi gió lùa vào chúng kết hợp với đám cỏ đủ loại tạo thành những âm thanh kì diệu. Có nhiều loại kèn khác nhau, như kèn Ống, kèn Giấy, kèn Kin, kèn Điện, kèn Lồng, kèn Nước, kèn Xoay.

Ngoài kèn Lồng và kèn Nước ra, chúng đều là cỏ dại. Lá của cỏ Xoắn mọc rất điệu- chúng xoắn xít ôm lấy nhau thành một cái ống- do cái cấu tạo tự làm khổ mình mà có lúc nó còn được gọi là Cỏ SaDoi[1].

Cánh nó mọc sát nách dưới mỗi chùm bông, lại rất dày- giai đoạn các ngọn lá phát triển “suýt” chọc phải “mông” các nụ mới hé sẽ tự động chuyển sang phát triển ở đoạn dưới rồi cứ thế xoắn lại thành những chiếc ống xanh non hay xanh lục rất xinh, bé hơn ngón tay út một phụ nữ nhỏ nhắn. Đó là kèn Ống.

Nguồn: pinterest

Kèn Giấy là loại cỏ mà sờ vào thấy nham nhám như một loại giấy kém chất lượng, nó thủng chi chít phần ngoài rìa cánh cùng những cánh hoa nhiều tầng to bè khá ngộ nghĩnh.

Kèn Kin và kèn Xoay có chút giống nhau, không có hoa nhưng mọc rất nhiều râu xung quanh- phóng to sợi râu lên thì hệt như chiếc dù con con với cái cán quá khổ, không xoay được như Kèn Xoay nhưng Kèn Kin có chất kết dính nhất định- chúng thích đùa với gió để thích thú chạy loạn xạ cả lên và rồi khi bám phải thứ gì đó nó sẽ vội vã rời ra ngay tạo ra tiếng “in in” đồng loạt.

Đẹp nhất về đêm vẫn là Kèn Lồng, Kèn Điện- chúng hút no nê ánh sáng mặt trời để được phát quang vào ban đêm, chẳng có chức năng gì tương tự với Kèn nhưng cách tỏa sáng ma lực u mờ ấy hút hồn biết bao du khách phải dừng chân khá lâu để chiêm ngưỡng, nên chúng vẫn được ưu ái gọi là Kèn cho thích hợp với cụm từ “Rừng kèn” thế thôi.

Ngoài ra Kèn Lồng trang trí thêm những đóa hoa ủ rủ phồng to như thể bàn tay ai chum lại rồi úp ngược xuống, đêm đến chúng âm thầm dụ dỗ lũ côn trùng có đuôi sáng vui vẻ chui vào mỗi ụ hoa ấy tìm kiếm điều bí mật nào đó.

Công bằng mà nói chúng vốn không thể tự mình làm nên kì tích nếu không nhờ vào một chút gió, một chút nhịp điệu thiên nhiên trao tặng mới có thể thỉnh thoảng cất lên khúc nhạc đồng quê thanh thoát tuyệt vời.

Nguồn: pinterest

Nhóm người trùm kín mặt bằng những mảnh vải chói chang nhiều họa tiết gần như đồng bóng khá vất vả khi di chuyển trên cầu cùng những chiếc mâm đầy thức ăn được sắp xếp rối mắt và hơi mất thẩm mĩ đôi chút. Tuy nhiên họ vẫn chú tâm vào công việc của mình tuyệt đối không một lời than thở, điều đó gây thiện cảm từ những vị khách lớn tuổi phía sau họ.

Con đường chông gai sắp khép lại, khoảng sân rộng phẳng xếp ngay ngắn những chiếc bàn dùng cho việc trưng mâm lễ và miếng đệm để ngồi nghe giảng cũng như học cách hòa hợp với thiên nhiên- tư thế mà người ta vẫn gọi là thiền- sau đó là vái lạy và dùng lễ.

Các tiểu tu đã tới thu lễ và chuyển xuống nhà bếp, họ dùng nó vừa làm cơm thết khách và lương thực dự trữ. Thật đáng thương cho nhóm người nổi bật nọ phải cắn răng chịu đựng thêm một thời gian dài nữa, càng kinh khủng hơn, im lặng suốt trong bấy nhiêu thời gian đó…

- Max, anh có cần đem theo nhiều vệ sĩ thế không?

Nguồn: pinterest

Tôi che miệng ngáp thật ngon lành vì quá mỏi mệt để quan sát hành động của nhóm người hành lễ, trong đó có nhóm vệ sĩ do Max mang theo trong bộ trang phục kì quái do chính anh ta thiết kế. So ra ở vào vị trí của họ có khi vẫn còn tốt hơn chúng tôi ấy chứ.

- Tại sao phải nấp trên mái nhà, chúng ta có thể cải trang mà.

- Ngốc. Ở đây họ rất chú ý đến số lượng khách ra vào, cô em không thấy cách họ đặt bàn ghế có thứ tự đấy sao, ai ra vào hay làm bất cứ việc riêng nào cũng có thể dễ dàng bị “tia” trúng. Kể cả việc cô muốn đi vệ sinh hoặc nổi hứng tham quan cũng phải có người ở đây theo bên cạnh.

- Có ai trên đó ạ!

Tiếng một tiểu tu vang lên rất dễ thương và lễ phép, tôi ép người lại cho khéo hơn. Bàn chân bé xíu đã dợm bước đi, nó ngoảnh tới ngoảnh lui tìm kiếm với đôi mắt ngây ngô và chạy lon ton ngay tới chỗ vị chủ trì đang gọi nó.

Nguồn: pinterset

Trong số những vị khách hành hương hôm nay, ai là thành viên thứ ba của Frob? Sau khi bàn tính kế hoạch kĩ càng, chúng tôi quyết định giả mạo kí hiệu của FRob lại một lần nữa nhằm dụ rắn ra khỏi hang.

- Anh có chắc là ám hiệu thành công chứ, tôi thấy nó trừu tượng quá.

- Chính Zen và Hy yêu cầu chứ không phải tôi. Trừu tượng là phải rồi. Nếu là ý kiến của tôi thì hay ho hơn rồi.

- Vậy sao?

- Ý cô muốn nói gì?

- Không có gì đâu. Đừng để ý.

Nến được thắp sáng vòng quanh nơi mà khách ngồi đối diện với vị chủ trì- không khí bỗng trở nên tôn nghiêm hơn giữa ánh sáng lập lòe thần bí- gương mặt mỗi người trông giống như một dấu hỏi to đùng cho chúng tôi giải mã. Nến là thứ ánh sáng chủ đạo thâu tóm cả khuôn viên trong phòng kín. Giọng nói trầm trầm từ người giảng lễ vang lên báo hiệu ru tôi giấc ngủ yên bình.

Họ bắt đầu ngồi thiền. Thế giới dường như ngưng đọng. Tất cả tĩnh lặng- cái tĩnh lặng đặc quánh- tĩnh đến độ một sợi lông măng rơi rớt cũng làm ai đấy giật mình. Xin lỗi, tôi đã hơi cường điệu, chỉ là tôi muốn khẳng định sự tĩnh lặng đến vô cùng vào cái khoảnh khắc này ra sao. Đúng vậy. Chẳng có gì ngoài những cơn gió và những tư thế vững như bàn thạch… Cho đến khi.

“Phụt!”

 Sự cố nhỏ từ ngọn nến bỗng nhiên tắt đi đột ngột, nó chính là điểm sáng duy nhất giữa không gian cho sự chú ý. Người ta tự hỏi nhau tại sao chỉ một ngọn nến tắt lại đánh vào thính giác sự nhạy bén đến thế. Rất nhanh và gọn ghẽ. Như nốt nhạc trầm rõ rệt.

Nguồn: pinterest

Một tiểu tu vâng lời đến thắp lại chiếc tim. Rồi lại chìm vào im lặng. Im lặng đến độ một kẽ nức của không gian cũng làm họ cảm nhận được… Lại quá lời nữa rồi. Khi tâm hồn họ trở nên nhẹ nhõm hơn, vạn vật sắp nâng họ lên đỉnh cao mới thì…

“ Xòe…Xòe…”

Nhóm khách gia đình chỉ vào nơi hai ngọn nến vừa tắt liên tiếp. Thật khó hiểu khi ai cũng nghe rõ nó đã vang lên như thế nào- tiếng động tạo ra bởi sự va chạm giữa lửa và thứ chất lỏng không màu, không vị, không mùi… đại loại thế.

Vài vị thầy tu độ tuổi thành niên tất bật khép lại cánh cửa, nơi mà họ đinh ninh rằng chính dòng thác nhỏ là thủ phạm khi nhỏ giọt vài hạt nước vào bên trong nhà. Tất cả đều nhường cho sự tĩnh lặng phần thắng lần nữa, tuy nhiên, trở ngại cứ thích len lõi không ngừng ngay cả khi ta sắp tóm được nó ngồi yên tại chỗ.

“ Phụt! Phụt!”

Rất nhanh sau đó hai ngọn lại thay nhau vụt tắt, là thay nhau đấy nhé chứ không phải cùng lúc đâu. Mọi người bắt đầu phàn nàn về cách bố trí ngày hôm nay- họ không thể tập trung được cho đến khi vị chủ trì nhắc nhở với thái độ bình tĩnh- ông nói rằng cái tĩnh nằm trong tâm con người, mọi sự vận động bên ngoài chỉ là khách quan mà thôi. Điều đó tạo nên niềm tin mãnh liệt cho các vị khách hành hương, họ lại hít thở sâu và ngưng đọng trong suy nghĩ một vài phút.

“Xòe…Xòe…Xòe…”

Thứ âm thanh có độ giãn hoàn toàn khác với cái âm thanh đột ngột như lúc nãy. Hoang mang thật đấy. Vị chủ trì thị phạm bằng sự điềm tĩnh ngay trong bản thân mình- rất thư thái- chỉ mọi thứ xung quanh là động- luôn luôn vận động nhưng riêng ông- chỉ tâm là tĩnh.

Hoàng hôn sắp trôi qua- những ngọn nến càng phát huy tính hữu dụng nhiều hơn. Đây là thời khắc mà ít phút nữa thôi sẽ là một dàn đồng ca từ khu rừng kèn ở con đường duy nhất vào đền và cùng là lối ra duy nhất dành cho du khách. Việc đó phải được diễn ra ngay lúc này.

“ Xòe…Phụt! Phụt!”

Lại vang lên. Lần này là sự pha trộn giữa hai âm thanh , loại nhịp điệu trùng hợp vậy sao? Ai đó thấy nực cười vì nó giống như- ừ giống một nhịp điệu trùng hợp!!! Không biết nói gì hơn.

“ Phụt! Xòe…”

Người ta tự hỏi có phải chính sự im lặng tuyệt đối của mình đã hỗ trợ cho quá trình thưởng thức màn trình diễn độc đáo đó. Nó là cái gì đó bắt đầu hình thành rõ ràng hơn trong tư duy không hề tĩnh của ai đó- đúng vậy- đâu phải ai cũng nhận ra và để ý đến diễn biến của những tiếng động có chủ đích vừa rồi.

“Phụt! Phụt! Xòe…”

Tất cả mã đã được gửi đi. Thời gian rất khớp vì chúng tôi đã sớm lên kế hoạch từ trước và chuẩn bị một cách công phu. Từ những túi nước nhỏ trong ruột nến bị bắn tung ra khi phần sáp chảy tràn để lộ ra cho đến lúc lượng thuốc nổ cực nhỏ đã dập tắt đốm lửa, cũng như những túi khí sẽ thổi bay ngọn lửa nhanh chóng.

Các túi đó tự hủy sau khi cống hiến hết mình nên không để lại manh mối nếu lỡ may ai đó vô tình xem xét. Nó chính xác ở chỗ thời gian xảy ra được tính toán như thế nào để có thể tạo ra những sự kiện tưởng chừng như trùng hợp.

Loại mật mã vừa rồi khá quen thuộc, người ta thường dùng để thông báo tin tức cho nhau. Âm thanh dứt khoát và âm thanh có độ ngân đều có quy định kí tự tùy theo cách mà nó đứng với nhau- có thể nhiều người biết đến thứ mật mã này nhưng quan trọng là họ có nghĩ rằng âm thanh nến bị tắt là kí tự hay không thì khó có khả năng- trừ phi nhân vật đó đã từng dùng cách này để liên lạc với đồng đội hoặc giả đó là phong cách riêng của nhóm họ.

Bởi ngay từ kí tự đầu nó đã cho biết người nhận là ai- F- thành viên của FRob, chẳng ai nghĩ rằng nó sẽ có nghĩa với vài kí tự theo sau- M…I…O…D…A…U.

F đi với M, tiếp theo là I, O, D sẽ không mang lại nhiều ý nghĩa, nhưng nếu tách phần tên người nhận là F ra thì dễ dàng đọc được nó là “Mi ở Đâu”. Tôi phát hiện vài nhân vật đáng chú ý sau hàng loạt sự kiện trên. Đặc biệt nhất là… nhóm người ăn mặc đồng bóng đã gây ra một dư luận ngớ ngẩn khi chộn rộn ngó nghiêng như nghe ngóng. Tôi suýt bật cười vì Max tỏ ra xấu hổ với chính người của mình.

Tuy nhiên, nhân vật gây chú ý nhất cho tôi chính là cụ già gầy còm nhỏ bé với nước da sẫm màu thiếu tự nhiên mang phong cách thời thượng, chiếc gậy chống đẹp đẽ kia ước lượng khoảng 5 năm tiền đi học của tôi là cùng.

Từ ngọn nến đầu tiên tắt đi tôi để ý đến người đàn ông này, ông ấy đảo mắt đúng ba lần và lần này là chiếu tướng sang nhóm người “đồng bóng”- sau đó không hề quan tâm đến họ hay ai khác nữa mà hoàn toàn tập trung vào việc nghe giảng của mình.

Vài đoạn nhạc rời rạc vang lên từ đâu đó ở các động Kèn tổng hợp lanh lanh thông thoáng. Tôi lại chăm chú vào ánh mắt vừa lay động- nó rất lạ- lững lờ tựa chiếc thuyền trôi vô hướng nhưng cực kì nhạy bén với một sức sống mạnh mẽ.

Đến giờ dùng lễ, tất cả đều lục tục kéo nhau ra ngoài vườn. Tất cả- chỉ ngoại trừ một đám người- nhóm cận vệ! Họ ngó nghiêng nhìn nhau rồi cũng lũ lượt ra ngoài- một cách khôi hài. Người đàn ông già cả nhỏ thó đó ở lại- dáng đi chậm chạp ban nãy giờ mới nhanh nhẹn uyển chuyển làm sao. Ông đứng chắp tay ngước mặt ra xung quanh, nói khe khẽ với cái khoảng không trước mặt.

- FRob ư! Đúng là trò đùa của bọn con nít, bọn nhóc các người muốn chơi với ta sao? Tuy nhiên nếu đã có gan để đến đây thì cũng nên xem các người làm gì được chứ nhỉ? Lâu lắm ta chưa được chơi vui vẻ rồi. Vậy thì chơi với ta một trò đi, trò chơi này có tên là: Tìm thấy !

Tôi liếc nhìn sang Max, anh ta để tâm đến từng lời nói, cử chỉ, hành động của ông ta đến nỗi gương mặt vô cùng căng thẳng- chiếc máy nhỏ nhắn trên tay run run liên tiếp ghi nhận mọi góc cạnh của người đàn ông già nhỏ nhắn. Không có gì sống động bằng đôi mắt lững lờ tựa chiếc thuyền trôi- chỉ tới khi nó dừng hẳn lại và cái nhoẻn cười khiến mọng mắt díp lại đôi chút.

- 5. 10. 15. 20. 25. 30…

Ông ta đang làm gì vậy? Tôi thắc mắc bằng một ánh nhìn. Giọng đếm êm ái vui vẻ vang vọng và ông cứ tiếp tục đếm cho đến khi nó nhỏ dần và khuất hẳn sau cánh cửa. Phải rất lâu cho sự chắc chắn, Max mới lên tiếng.

- Hắn muốn chơi trò gì chứ!

Nguồn: reddit.com

Tưởng sao, cũng chỉ là lặp lại câu hỏi của tôi.

- Hy. Zen. Hai người vẫn nghe rõ đấy chứ?

Họ xác nhận quá trình chăm chú của mình, Hy cho biết máy phân tích da mặt rất mỏng, dù rất tự nhiên và tinh xảo nhưng cho biết nó không phải gương mặt thật của ông ta.

[1] Cỏ sầu đời

Tác giả: VTN (2011) -------- (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧🎇🎇🎇🏝🏝🏝💛o(〃^▽^〃)o

Pulo Bear - Gấu Pulo


#bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Côn Đảo thập niên 90 #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Anh #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Em #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear # Người Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulobear - Gấu Pulo #Pulo Bear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng

Recent Posts
Chat Zalo
Chat Facebook
📞 Gọi ngay 0988 052 901