(Câu chuyện về những người trẻ tuổi ở một thế giới giả tưởng, họ đều có hai cuộc sống, một bình thường và một nổi loạn. Không một ai biết đến cuộc sống nổi loạn còn lại của họ. Họ luôn tự hỏi và muốn làm những thứ thật đặc biệt nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi định mệnh đưa họ đến với nhau… Một cách tình cờ hoặc do có một bàn tay nào đó sắp xếp?!!? Mời các bạn theo dõi tại trang web pulobear.vn vào mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần)
CHƯƠNG XXXIV: CON ĐƯỜNG BÀN TAY
Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
Những nhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó. Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫu nhiên của trí tưởng tượng mà thôi!...
...
Mục tiêu: tìm ra thứ cần tìm, thoát khỏi nơi cần thoát.
Điều kiện: tự bảo vệ lấy bản thân.
Thời gian: vô thời hạn.
Vật trợ giúp: tấm bản đồ mà ngoài việc hiển thị con đường chúng tôi đi qua, nó chẳng có tích sự gì khác.
Gợi ý: dựa vào bản chất mà làm.
Đó là tất cả những gì chúng tôi có!
- Cũng như chẳng có gì cả!- Q nhún vai khi cô dẹp tấm bản đồ qua một bên- Nơi này là nơi nào, một nơi quỷ quái mà đi mãi chẳng thấy thứ gì đáng gọi là “cần tìm” cả.
- Theo thời gian họ đưa chúng ta đến đây thì chỗ này chắc chắn không cách xa thành phố lắm, có khi còn nằm trong thành phố ấy chứ, nhưng cũng có cảm giác là nơi này không thuộc về thành phố. Kì quái thật!- Max lẩm bẩm.
Không ai nói thêm lời nào nữa, vì chúng tôi gần như kiệt sức sau nửa ngày trời lẩn quẩn trong khu vực lạ hoắc này. Không khí ở đây thực sự làm tôi khó chịu, ẩm ẩm nhầy nhầy, có chỗ thì khô nứt và rất oi bức, mặc dù cảnh quan cho thấy thời tiết vẫn ổn định. Tôi đã cố trèo lên nhành cây cao nhất để quan sát nhưng chẳng hiểu nổi, cứ như một đám mây mù bao quanh vậy, hoàn toàn không có dấu vết khác lạ nào. Điều đặc biệt là mọi bước chân, chúng tôi đều nghe được những tiếng bàn tán, xầm xì nho nhỏ “rất người” xung quanh mình. Đó là lí do khiến tất cả cảm thấy ma mị và mất tinh thần nhanh chóng.
- Cây Âm Dương!
Pun nhanh chóng kéo theo sự chú ý của chúng tôi, cậu săm soi một nhánh cây mãi đến giờ mà tôi cứ nghĩ cậu ấy buồn ngủ giống tôi.
- Nói tiếp đi Pun!- Hy khích lệ.
- Em biết loại cây này, trong một cuốn sách cũ em từng đọc có nói, trước đây người ta đã cho xây dựng riêng thành phố thu nhỏ dành cho dân di cư từ những vùng có chiến tranh hoặc bị thiên nhiên đe dọa nhằm mục đích nhân đạo cao đẹp. Nhưng có một chuyện khó ngờ là một bộ phận dân di cư có tục thờ Cây Âm Dương nên tất yếu họ đem theo hạt giống để gieo trồng. Cây Âm Dương có tính phát triển mạnh và cực nhanh bất kể ở địa bàn nào, nhất là ở những khu đầm lầy, chúng càng chứng tỏ thế vua của mình. Bởi thức ăn của chúng đơn giản là hấp nhiệt âm dương, tùy vào thời gian ăn uống, có lúc hấp nhiệt liên tục, có lúc thải nhiệt ra, có lúc thích nhiệt ẩm, có lúc thích nhiệt lạnh. Chúng mọc thành bụi và hoạt động có tính lây lan, do sở thích khác nhau nên chúng tạo ra chỗ ấm, nóng, hoặc lạnh rời rạc. Ngoài ra tuổi đời cũng rất ngắn, bù lại phát triển cực nhanh, lượng phân bổ khó kiểm soát. Đó chính là sự nguy hiểm của nó, với người có sức đề kháng yếu thì sống chung với nó khoảng 3- 4 ngày, máu sẽ khó lưu thông, chán ăn, hay có cảm giác thèm ngủ, ủ rủ lâu dần dẫn đến ý nghĩ tự kết liễu. Sau khi phát hiện ra tục lệ nguy hiểm của tộc người này, chính phủ đã dứt khoát không chấp nhận sự có mặt của Cây Âm Dương, điều đó gây mâu thuẫn lớn giữa chính phủ và cả tộc người. Thực ra bản thân tộc người không ảnh hưởng gì vì họ có thuốc riêng dùng hàng ngày như bữa chính, chỉ có điều họ nhất quyết không hé lộ hoặc chia sẽ cho ai ngoài tộc mình. Chuyện về sau hầu như chỉ là đồn đãi dân gian, nhưng thông tin khá chất lượng mà em từng đọc được là có một số người trong tộc bàn nhau quyết định trả thù bằng cách lén cho gieo trồng Cây Âm Dương tại vùng đầm lầy, theo luật lệ thời bấy giờ thì cả tộc đó phải chịu trách nhiệm trước sự giận dữ của chính phủ, người ta cho lệnh cấm họ không được quyền sinh hoạt ngoài xã hội và sau đó họ bị đuổi đi khỏi đất nước, người ta không biết là đi đâu vì đó là bí mật của chính phủ. Từ đó cách sống và tộc người này được xem là một trong những bộ tộc bí ẩn nhất lịch sử.
Pun nói một hơi. Trí nhớ của nó quả là đáng sợ. Nhưng quan trọng hơn là chúng tôi đã tìm ra câu trả lời mà mình cần tìm.
- Theo Pun nói thì khu đầm lầy ngày đó mà một số tài liệu đã đề cập, anh cũng có đọc qua nhưng không chắc lắm, có lẽ đây là… Khu Y thuộc SANCHOI- một khu vực mà hầu như người thành phố có biết cũng như chưa bao giờ biết.- Hy gật gù nhận xét.
Zen thận trọng lắng nghe, anh đột ngột cất tiếng sau khi im lặng rất lâu.
- Không! Đây chắc chắn là Khu Y.
- Anh chắc chứ Zen!
- Như Pun nói đó, không có một địa điểm nào trong thành phố và khắp cả nước có Cây Âm Dương này mà với một số lượng lớn như thế này cả. Khu Y lại là nơi mà hầu như người ta không muốn đến cũng vì yếu tố có rừng cây Âm Dương, ngoài ra trong quá trình làm giao thông Evy không hề cho làm một con đường nào dẫn đến Khu Y cả. Trên thực tế đây vẫn là đất của ông ta, nhưng nó vốn được chính phủ biếu không và có sự thỏa thuận ngầm về mặt quản lí. Minh chứng là số tiền mà ông ta bỏ ra mua lại so với diện tích của cả SANCHOI là quá rẻ.
- Còn một điều nữa, nhóm người lén đem gieo trồng Cây Âm Dương tại vùng đầm lầy này không thuộc bộ tộc đó mà là người của chính phủ. Họ kiếm cái cớ để giam lỏng bộ tộc này lại thôi!
- Thật chứ, sao anh biết vậy Zen?- Q thốt lên.
- Ông chú Dzai có lần kể cho tôi nghe câu chuyện nỗi oan hận của một tộc người. Lúc đó anh chẳng hiểu lắm nhưng ông ấy kể rất có chủ đích vì thế anh vẫn ngoan ngoãn lắng nghe và ghi nhớ.
- Nhìn kìa!
Pun phát hiện ra gì đó. Nó chỉ về phía đầy sương mù và có vẻ như vừa mới xuất hiện. Hy nhanh chóng vượt lên trước, anh quan sát thật kĩ và ra hiệu chúng tôi lại gần. Trời, nó là một cái miệng vực cực sâu nhưng hơn hết tôi đang trố mắt để nhìn một loạt cái hình thù mọc tua tủa từ bên dưới.
- Nấm bàn tay.- Pun khẳng định.
- Hình như mấy cái bàn tay này là cầu nối duy nhất với con đường bên kia.
- Không đơn giản đâu Max.
Tôi nói và ném một viên đá lên hai ba cái bàn tay giơ cao. Nó lập tức teo lại ốm nhỏ như bàn tay đứa bé sơ sinh. Một thoáng lạnh mình. Max chậc lưỡi kéo tôi lại miệng vực, hắn tỉnh bơ.
- Tại cô ném đá đó thôi, thử ném cô lên thì chắc chắn chúng sẽ đỡ.
- Này thì đỡ!
Tôi, Pun và Q tặng cho Max vài cú chỏ. Người ta đang căng thẳng mà hắn còn đùa giỡn linh tinh. Zen mỉm cười.
- Max nè, đừng có đem người khác ra làm trò chơi nữa, nguy hiểm lắm đấy!
Mặc dù đang cười nhưng rõ ràng anh tức giận bằng cái cách hóm hỉnh của mình. Tôi và Q le lưỡi chế giễu Max, Pun bỗng reo lên, nó vừa nảy ra một ý kiến.
- Mọi người ơi, em biết làm cách nào để đi qua rồi. Mình sẽ chạy đạp thật nhanh lên chúng trước khi chúng kịp teo lại.
- Giống như siêu nhân ấy hả?- Hy nheo nheo mắt cười nhẹ nhàng.
- Không thử sao biết!
Thì thử. Và tôi trở thành “siêu nhân” bất đắc dĩ! Hy hướng dẫn cho tôi cách ném dây móc lên miệng vực ngay khi thấy không ổn. Tôi nói nhỏ để trấn an sự lo lắng của các bạn.
- Đừng coi thường nhé, đệ tử của thủ lĩnh FRob chứ chả chơi!
Tôi tập trung tính toán các chỗ bám có thể trên con đường bàn tay và lùi lại lấy đà. Nhưng ngay khi mũi ngón chân chạm vào “mũi các ngón tay” bầu bĩnh đầu tiên tôi đã cảm giác rất nhanh chóng sự thay đổi về kích thước. Nó nhanh hơn tôi nghĩ, buộc lòng tôi phải ném vội dây móc trở lại miệng vực. Đạp vào thành vực và được sự trợ giúp của Hy và Zen đã bắt lấy một phần dây khiến tôi không quá khó khăn để trở lên.
- Phải có cách nào đó hợp lí thì nó mới thực sự trở thành con đường.
Pun tiu nghỉu xin lỗi tôi, cậu cho rằng mình đưa ra ý kiến tồi. Thực ra có thử qua cách của nhóc, chúng tôi mới xác định là thực sự phải có chìa khóa hợp lí với bản chất của nó. Xem nào! Toàn thể những bàn tay có xu hướng vươn lên trời, những cánh tay đó muốn gì? Là khát vọng muốn đoạt được thứ gì chăng? Con người có những loại khát vọng nào: tiền tài, danh vọng, sắc dục, quyền lực… Đó là đều bản chất của con người hết thảy sao?
- Nếu vậy thì cánh tay của trẻ sơ sinh có ý nghĩa gì. Một đứa trẻ ngây thơ không có khái niệm về những thứ đó. Nhưng nó vẫn vươn lên đồng loạt với những cánh tay khác.
- Q nói phải, nhìn kĩ thì cái cách giơ tay không giống như muốn tóm lấy cái gì đó bằng mọi giá mà chỉ là vươn lên một cách yếu ớt.- Max nói.
- Nó cần điều gì đó!- Hy gật gù.
- Cái gì đó thuộc về bản chất con người!- Pun đồng tình.
- Vươn lên yếu ớt, như cần điều gì đó, thuộc về bản chất con người?
Khi Zen tổng hợp lại những chi tiết của mọi người lại thì chúng tôi đều đồng thanh trả lời. Đó chính là “Sự giúp đỡ”. Nghe ra có vẻ mơ hồ nhưng quả nhiên đây mới chính là chìa khóa đích thực của con đường bàn tay. Khi mỗi người nắm chặt vào một “bàn tay” bất kì thì lập tức chúng ngửa ra và tạo ra chỗ đứng nối tiếp với các bàn tay khác. Lòng nhân ái mới chính là cái mà bản chất một con người muốn vươn đến bởi trên đời còn rất nhiều những cánh tay yếu ớt cần đến sự giúp đỡ. Đôi khi những chuyện tưởng như viễn vông lại vô cùng quý giá mà do chính mình tự đánh mất đi chứ không hẳn là nó không tồn tại. Vậy mới biết có giúp đỡ người khác thì mới mong nhận được cái ơn khác lớn hơn. Không ngờ đến một nơi mà cả xã hội dường như đã quên bẵng đi, chúng tôi lại được dạy cho cái chân lí này.
Con đường bàn tay chính là cổng vào địa phận một Tộc người Rù Rì. Nó hiện ra to tướng trên bờ miệng vực bên kia. Điều này cũng chẳng khiến chúng tôi ngạc nhiên lắm. Tại cánh rừng Cây Âm Dương, nhiệt độ bỗng giảm xuống nhiều. Phải nói là lạnh đến mức dù chúng tôi trang bị loại đồng phục chống lạnh mà vẫn run cầm cập. Do thích ứng khá đột ngột nên hầu như đều bị choáng, nếu ban đầu Zen không yêu cầu mặc sẵn đồng phục đặc biệt có tác dụng chống chọi với mọi thời tiết thì có lẽ dừng cuộc chơi sớm.
Sân băng đẹp như mơ trải ra trước mắt, nó dài hun hút và uốn lượn vòng qua ngọn núi xanh lục. Có tổng cộng bốn chiếc buồm chạy trên băng dành cho sáu người chúng tôi. Mỗi chiếc quy định không vượt quá 90 kg, với khuyến cáo chỉ dùng được một lần thôi. Nghĩa là không còn sự chọn lựa nào khác là phải đi hết một lần. Hy: 67 kg, Zen: 70 kg, Pun: 63 kg, Max: 61 kg, Q: 50 kg, tôi: 49 kg. Nếu tính cứ hai chiếc ráp lại rồi lấy số kí còn dư để chở thêm 1 người thì Hy và Pun chở Q là vừa đủ, tương tự Zen và Max chở tôi là đáp ứng được yêu cầu về khối lượng.
Mất thời gian khá lâu để ráp hai chiếc lại chắc chắn, tôi và Q được cài dây cố định tự chế vào hai bên. Bốn chiếc buồm lướt êm như ru, cảnh vật trôi qua vun vút khỏi chúng tôi, cảm giác thế này có chút sảng khoái như đi du lịch vậy. Nhất là cô bạn tôi hứng chí hát nghêu ngao một bài trẻ con khiến cả đám bật cười thích thú. Do chẳng biết làm gì cho đến khi dừng, mọi người tiếp tục trò chuyện vui vẻ nhưng cũng như tôi- họ đã nhận ra sự hiện diện của một vật kì dị luôn bám theo từ ngoài cổng Tộc người Rù Rì.
Đường băng dài và chui lòn qua nhiều hang núi được thiên nhiên tạo sẵn, tuyệt nhất là khi chiếc buồm chạy thẳng lên đoạn dốc ôm sát sườn núi thì hồn vía tôi tưởng lên mây, bởi một bên là bờ thẳm cheo leo với khoảng rộng bạt ngàn những rừng Cây Âm Dương, chỉ suýt soát nữa thôi là rơi xuống ngay. Nhưng chưa có cái đẹp nào khiến tôi dù vô cùng sợ hãi vẫn ngoái nhìn đến mê mẩn- thật sự vĩ đại và lạ lẫm. Cho đến khi chân tôi bắt đầu mỏi thì trời đã dịu hẳn và dần ấm hơn. Đúng với khuyến cáo ban đầu, bốn chiếc buồm ngừng mọi hoạt động và nó tự chui vào một góc như chìm vào giấc ngủ sau một hành trình dài hơi.
- Ban nãy là con gì vậy Hy?
- Anh không rõ, hy vọng nó không nguy hiểm. Từ lúc xe buồm chạy qua khỏi sườn núi thì nó cũng mất dạng.- Anh tiếp lời Q.
Zen nắm lấy tay tôi, anh nói khẽ.
- Đi sát anh nhé!
Tôi mỉm cười tin tưởng với anh.
- Này, giờ là lúc căng thẳng chứ không phải lo tâm tình riêng đâu nhé!
- Anh Max có thấy hai đứa mình hơi cô đơn?
- Đừng lo cậu bé, hãy kết bạn với tôi đi!
Max giở bộ vó gợi cảm ra chọc Pun, chú nhóc im bặt và đi thẳng, lúc sau nó mới biết là mình bị lừa do tràng cười man rợ thoát ra từ đôi môi xinh đẹp ban nãy.
… Trong bóng tối, con vật nhớt nháp luồn lách giữa đống bùn lầy lội. Nó to hơn một người trưởng thành, mắt nó thụt sâu dưới lớp da nhưng đó là vào ban ngày, còn ban đêm thì lại lồi ra và sáng quắc như đèn pha. Càng đói, nó càng túa ra chất nhầy nhụa quanh thân người, nó thèm khát được ăn bất cứ cái gì, miễn là giải quyết được cái bụng rỗng và được trở về đánh giấc sau khi no nê. Lâu lắm rồi mới làm lại việc này, nó phải vận động chuyên nghiệp như thời kì son sắt của mình.
Theo dõi con mồi từ trên cao, mặc dù nó hơi xấu hổ vì để chúng phát hiện ra từ sớm nhưng thâm tâm nó thấy an ủi phần nào vì trông bọn này không phải hạng xoàng. Mặc kệ, nó chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi, bóng đêm mới là thế giới của nó. Mùi thơm từ bọn chúng đang rất gần, gần lắm. Mùi thơm di động… ôi mới kích thích làm sao? Bên này cũng có, bên kia cũng có, đằng này nữa, đằng kia nữa, phía trên nữa, sau lưng nữa… Ơ… Con vật hơi chột dạ, nó được huấn luyện không phải để chơi đâu, linh tính cho nó biết cái gì mới gọi là săn mồi thực sự. Có quá nhiều mùi tương tự khắp nơi, cái bụng đói khiến nó bực tức hơn.
Yên lặng. Phải thật yên lặng. Sơ sẩy là bị lộ hàng ngay. Căng mắt ra nhìn coi nào. Thấy rồi, có một con bé ngay dưới tán cây, biết đâu bọn bạn nó cũng đang ẩn nấp đâu đây, chờ nó xuất hiện thì giăng bẫy tóm gọn. Quên đi nhé! Sức tấn công của nó không tồi, nhưng nó cần phải xác định có bẫy hay không và cái bẫy đó như thế nào mới tấn công con mồi được. Lưỡi nó kéo dãn ra để bắt đầu hoạt động, dò xét kĩ càng từng phạm vi, nhất là những nơi phát ra mùi thơm. Đúng như nó đoán, có nhiều loại dây mỏng có thể co rút ở đó nhằm quấn chặt lấy nó. Vậy thay vì nó bị biến thành con mồi thì nó sẽ nằm im chờ đến khi một trong số bọn chúng rời khỏi vị trí có bẫy, nó sẽ tấn công. Đến lúc đó những kẻ còn lại hoặc là hoang mang bỏ chạy hoặc là cứu cho kẻ xấu số coi như nó đã thành công mĩ mãn.
Hơn 2 giờ trôi qua. Có động tĩnh. Một con bé trong số chúng đã bắt đầu sốt ruột, nó cũng đoán ra ngay từ đầu con mồi của nó chính là đây mà, con bé có vẻ còn non chính là chỗ nhược của chúng và để lộ ra chỗ nấp quá sớm. Sẽ chẳng ai biết nó đang di chuyển với một kỉ lục cực êm ái thế nào, sẽ chẳng ai thấy nó sắp tiến lại gần một trong số chúng, sẽ chẳng ai hiểu nó nôn nóng được hoàn thành công việc này ra sao?
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Tiếng thét của đứa con gái thất thanh thật trong trẻo, đồng nghĩa với việc nó đã cho cô chứng kiến cái mồm đen ngòm trơn tuột nhơn nhớt- đúng vậy- tất thảy chỉ toàn gân và gân chẳng có lấy chiếc răng sắc bén nào nhưng chẳng khác gì bãi tha ma trong đó. Đó là con bé xinh xắn, trắng trẻo và… hình như con ngươi đứa con gái bỗng trừng lên sắc nét vào cái phút giây nó đang chồm lên nhằm nhấm nháp chiếc đầu bé nhỏ kia.
“Ườm oàm riz rizzzzzzz!” Đó là tiếng kêu kinh hãi của một loài động vật chuyên đi săn mồi. Kinh ngạc và sợ hãi. Có cái gì đó làm nó thấy đau. Theo quán tính nó tìm cách thoát thân an toàn hơn bằng cách vung hai cánh ra. Thật là lạ, toàn thân nó ướt đầm đìa thế kia nhưng hai đôi cánh được giấu kín bên trong lại hoàn toàn khô ráo. Nó bay lên và đột ngột hai con mắt thụt sâu vào nhanh chóng, đèn được thắp sáng lên với cường độ lớn. Loạng choạng nó phóng sang một bên, thêm một đứa nữa nhảy lên mình nó rồi, nó cảm thấy hai đôi cánh mình ghị lại nặng trịch.
Điên tiết nó hất kẻ phá hoại ra khỏi lưng khiến nó và kẻ đó đều bị rơi ra hai bên, chỉ khác cái là nó va vào thân cây cứng đơ còn kẻ phá bĩnh lại được một đứa khác đỡ kịp thời. Đáng ghét, nó vung cái đuôi mạnh mẽ vào bọn nỡm, nhưng ngay khi nó vừa giở lên thì một vật thể khá kì cục bay thẳng vào hậu môn làm nó rú lên kinh động. Nó chẳng hiểu việc gì vừa xảy ra nữa, kẻ nào có thể nhắm bắn chính xác và nhanh chóng đến thế? Không ổn rồi, bọn này chẳng phải tay vừa, cái cách hành động của chúng giống như là… mà không, còn thiếu một điều nữa mới giống hoàn toàn.
Nhưng bây giờ ai cần quan tâm so sánh nữa chứ, trốn khỏi nơi này càng sớm càng tốt thôi. Kia rồi, bóng đêm, bóng đêm thân yêu, cơ thể nó bỗng trở nên cuồng nộ hơn khi quẫy người lê thân vụt thẳng vào màn đêm rộng mở. Không ai phủ nhận tốc độ di chuyển tuyệt vời của nó cả. Chỉ đáng tiếc… cái mà nó tưởng là màn đêm kia chỉ là một tấm vải đen tuyền bao trùm một góc rừng Cây Âm Dương do một người đã cất công dàn dựng theo những gì mà anh ta được phụ trách. Rầm! Cách tấm vải là một cái hố gồm keo tổng hợp và ít phẩm màu. Con vật đã bị kềm chế!
- Hừ, trông thế mà cũng yếu ớt!
- Max, anh chỉ việc làm bẫy rồi ngồi chờ nó sa vào thôi chứ có mảy may động tay chân như chúng tôi đâu. Anh xem đi, bị nó quần cho không còn sức lực đây nè!- Pun phẫn nộ thực sự.
- Con quái này coi vậy mà khôn ra phết!- Tôi nhớ lại lúc đó mình bị trượt trên lưng nó ba, bốn lần mới cố gắng buộc được đôi cánh đó, cái cảm giác nó nhận thức được nhiều hơn tôi tưởng khiến tôi ghê cả người.
- Sao phải cho phẩm màu vào, hơi khó nhìn được nhân dạng thật của nó!- Hy cất súng vào nói.
Zen cúi thấp xuống, anh chỉ vào cái ống mồm bên dưới con vật cho chúng tôi thấy nó đã bị thương trước khi bị chế ngự. Vết thương hãy còn mới. Hy đằng hắng nói bâng quơ một cách thấu hiểu.
- Người có thể gây ra sự va chạm bằng tay trong một tích tắc nhằm tạo ra sự ma sát chỉ có thể là người có đôi tay cực dẻo mà thôi.
Không ai bảo ai, mọi người đều đổ dồn về phía Q. Nhỏ gãi gãi đầu ngó lơ đi chỗ khác. Tới giờ tôi mới thấm thía câu “cha truyền con nối” quả chính xác. Tâm trạng đều bỗng dưng thoải mái, sự hồi hộp ma quái ban chiều cộng với sức lực bị cạn kiệt vừa nãy làm chúng tôi thèm được ngủ. Thế nhưng việc xuất hiện của con quái vật đã dạy chúng tôi một bài học về việc phải cảnh giác cao độ khi đã bước vào nơi đây, bởi có bảo toàn được tính mạng thì mới mong chiến thắng được trong trò chơi gan góc này.
Pulo Bear - Gấu Pulo
-
Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
Côn Đảo có 05 cửa hàng quà lưu niệm uy tín mà bạn một lần nên ghé qua thử nhé. Ngoài các sản phẩm đặc sản mang tính độc quyền hoặc đặc trưng của huyện đảo thì các cửa hàng này cũng có bán sản phẩm quà lưu niệm của thương hiệu Pulo Bear luôn…
-
Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
Hẳn nhiều khách du lịch đều thắc mắc ngoài Côn Đảo sẽ có những món quà lưu niệm nào có thể dùng làm quà cho người thân, bạn bè, gia đình và đồng nghiệp hoặc chỉ đơn giản là dành tặng bản thân như một cách lưu dấu một nơi mà mình đã từng đặt…
-
Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
Đây là bài Blog ad sưu tầm tất cả các ảnh trắng đen quý giá ghi lại về cuộc sống, con người, thiên nhiên và những hoạt động đã diễn ra thực sự tại Côn Đảo vào khoảng thập niên 70 - 90. Nguồn do ad tìm kiếm cũng như tổng hợp từ người dân…
- Top 05 các cửa hàng Quà lưu niệm tốt nhất Côn Đảo có bán sản phẩm của thương hiệu Pulo Bear
- Top quà lưu niệm khi du lịch đến Côn Đảo
- Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo (phần 3)
- Pulo Bear – Team nhận tổ chức sự kiện Côn Đảo
- Những band nhạc nam đình đám cực chất hiện nay mà bạn nên biết
#Acoustic Côn Đảo #bài học #Bà Phi Yến #bí ẩn #Chụp ảnh nghệ thuật Côn Đảo #Côn Đảo #Côn Đảo #Phượt Côn Đảo #Du lịch #Du lịch Côn Đảo #dịch vụ tổ chức sự kiện Côn Đảo #Giả tưởng #Hang Đức Mẹ Maria #Hòn Bà #Hòn Bảy Cạnh #Hòn Cau #Hòn Trác #Hòn Tài #Hòn Vung #Ku Anh #Linh vật #lãng mạn #Miếu Bà Phi Yến #Mother Maria's Cave #Móc khóa Pulo Bear #Phượt Côn Đảo #pulobear #Pulo Bear - Gấu Pulo #Pulobear - Gấu Pulo #quà lưu niệm #Quà lưu niệm Côn Đảo #Quà lưu niệm Pulo Bear #quà tặng #Quà tặng Côn Đảo #Quà tặng Gấu Pulo #Quà tặng lưu niệm #Quà tặng móc khóa Pulo Bear #Sáng tác #sưu tầm #Sưu tầm ảnh quý hiếm về Côn Đảo #Thơ sáng tác #tips #Tiểu thuyết #Tiểu thuyết giả tưởng #Truyện ngắn #Tượng trưng